49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đại dịch tưởng chừng như thoáng chốc
Có ngờ đâu lại dai dẳng ngày đêm
Người cơ cực đã mòn đôi gót mộc
Đã túng thiếu lại càng túng thiếu thêm

Bòn từng cắc không ra cơm ra áo
Đội nắng mưa đói rét vẫn hoài công
Vơ tay hốt chỉ còn mỗi nắm gạo
No đủ giờ như một thứ viễn vông

Ôi đói rét! Thèm củ khoai, tấm chiếu,
Bẩn thịt da, ghẻ rách ngày từng ngày
Vợ con hóng, chết rồi ai lo liệu?
Chóng chóng lòng trong đầu cứ xoay xoay

Ôi ký ức! Êm đềm đâu? một bữa?
Vợ con ời, đây chăn ấm nệm êm..
Ôi ảo mộng, thực tại trông ngã ngửa
Đêm nay rầu, đêm nữa.. đêm lại đêm

Ôi phàm phu! Nửa đời không hương sắc,
Nỗi đìu hiu bám víu mãi trong nhà
Ai khói lửa khóc người hai gương mặt?
Nén hương tàn thêm nén nữa.. qua loa?

Ôi bao bận, đường về không khúc khuỷu
Tiềm thức nay ngao ngán chẳng thành lời
Ôi trắc trở kiếp người ưa quỵ lụy
Đêm hoàn hồn bề tứ phía.. chơi vơi

Ngày tắt nắng đêm hoang vu đến lạ
Một chỗ nằm trống vắng chẳng ra hơi
Trăng cợt nhả soi bóng người..dư dả
Lắm đa đoan, một thoáng chốc.. nửa đời!

Đêm ngoảnh mặt, mắt buồn như suối đổ
Đắng cay nhiều trong thế giới loạn điên
Ai ở lại? Đắp dùm tôi ngôi mộ..
Biết đâu chừng, phàm tục hóa thành tiên?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro