68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời nỗi loạn mưa giông vần vũ
Người tất bật gói ghém giữa khuya
Và vết thương lâu ngày ngỡ cũ
Thống thiết đau nước mắt đầm đìa

Từ bao giờ người đi không khép cửa
Từ bao giờ kẻ ở lại lả lơi?
Trên di ảnh bạc màu không khói lửa
Từ bao giờ thấy rõ rệt chơi vơi?!

Đèn đã tắt,
xa gần ai chưa ngủ?
À dĩ vãng bên này,
với bên kia
Gã phàm phu bê bết màu lam lũ
Đau đáu nơi ký ức ven đìa

À con ghẹm càng son bóng bẩy
Đêm chực chờ như thể dại điên
Trời đổ lại dăm ba đồng bảy
Chạnh lòng mong thoát khỏi truân chuyên

Từ vách đá nước lòn khe ly biệt
Tay vẫy chào hai thế giới riêng
Hồn chững lại từ đâu nghe thống thiết
Nơi đồng hoang có kẻ thành tiên?!!

À ta biết, cuộc người không man dại
Tâm sinh thần hóa kiếp thành tiên
Ta phàm phu bao năm ròng đổ lại
Hiển nhiên rằng nhơ nhuốc triền miên!

À tri kỷ, còn không, ngày trở lại
Di ảnh người đã lấm bụi tàn hương
À tri kỷ, có gì không, mãi mãi
Buông tay ta, ra khỏi, chốn vô thường!...

( Cho ta xin chút đỉnh mùi hương )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro