72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đi mất hạt mưa nằm ở lại
Để đêm về trên mắt ngọc phơi sương
Người đi mất người kia thành man dại
Đêm kiệt cùng mãi điệp khúc thê lương

Người đi mất chốn xưa đầy cát bụi
Dòng sông nào còn lơ đãng qua tay
Người đi mất, trầm tư - tự thấy tủi
Tìm về đâu lấp liếm nỗi đau này.

Thì chẳng lẽ nề hà, ta lữ khách
Đã phủ đầy đôi gót mộc rêu xanh
Sẽ tiện thể, đưa thân mình hứng sạch
Những đa đoan, khỏi đời em mong manh

Thì chẳng lẽ dăm ba lần ly biệt
Đủ kiệt cùng rót lệ sóng xa khơi?
Ta tự lúc biết rằng mình câm điếc
Đâu tình nhân dám hó hé gọi mời?

Ngày rời rạc tiễn đưa tình xa khuất
Nơi tim đau không thốt nổi một lời
Nơi đáy mắt sẫm một màu u uất
Hồn lâng lâng nhìn lá rụng bên trời

Ngày chấm hết cớ gì còn tiếc nhớ
Chim chuyền cành gãy cánh cũng buông lơi
Ngựa không cương khóc tình trường dang dở?
Đêm quay về thở dốc chẳng ra hơi?..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro