Trầm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi cuối con đường không ai thấu,
Bóng tối chìm dần đáy vực sâu,
Tuyệt vọng bao trùm khắp bốn bể,
Chẳng còn chút mong hay đợi chờ.

Nơi cuối con đường không dung thứ,
Tội lỗi bất giác ngay trong tâm,
Sẽ chẳng ai biết, để ý tới,
Đâm sâu từng nhát, nói ai tin?

Nơi cuối con đường có phải chăng,
Vẫn còn tia nắng mãi đợi mong,
Vươn tay đón lấy gã tội đồ,
Kẻ đang cần lắm, chốn dung thân.

Nơi cuối con đường đầy máu huyết.
Đầu môi mặn đắng như đã quên
Mong ước một lần được trở lại,
Vòng tay ấm áp sao xa xăm...

Nơi cuối con đường vọng tiếng hét,
Kẻ bỏ, người đi, còn ai không?
Tự nói với lòng sẽ cố gắng,
Tia nắng ban mai sao mỏng manh...

Nơi cuối con đường, cuối con đường,
Bóng tối, ánh sáng nào (có) lằn ranh.
Nếu ta đi mãi về phía trước,
Liệu rằng có đến cuối con đường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro