Chap 4.1: Tam phu nhân dâm (song tính, vú to)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam phu nhân vú to hư hỏng nhịn đái chờ chồng không nổi nên đọc truyện sex đỡ buồn. Nằm mơ thấy vạch lồn ra đái bậy giữa đường bị nhìn trộm. Ở hiện thực mộng du đái dầm ướt giường.
______________

Ở các viện phủ khác đã gà bay chó sủa cỡ nào chỉ vì sự kiện Thương Vương về muộn thì dĩ nhiên ở nơi của vị phu nhân cuối cùng - Phượng Hiên của Tam phu nhân Phượng Kỳ cũng không thể kém phần náo nhiệt được.

Bẵng về đêm hôm trước, lúc Tam phu nhân trẻ tuổi vú to vẫn đang tịch mịch ngẩn người trong phòng như một hòn vọng phu di động. Phượng Kỳ chán chường chống cằm ngồi ở bàn bệt gỗ tùng, thoại bản xếp cả chồng bên cạnh mà y vẫn không buồn hé mắt. Hiện tại y cũng đang trong tình trạng như các vị khác trong nhà, phải căng mình chịu đựng cái bụng nước đái óc ách như muốn xé cặc tràn ra.

Phượng Kỳ ngoan ngoãn ngồi yên lặng như một pho tượng sứ tinh xảo, cặp đùi trắng múp sau lớp quần gấm mỏng manh không ngừng nghiến lại khổ sở nín nhịn. Y uể oải rũ mắt, khuôn mặt sắc nước hương trời vẫn luôn mơ màng như thường ngày, da thịt phấn nộn mượt mà căng tràn tưởng như có thể nhéo được ra nước. Tiểu mỹ nhân còn có cái nết lười biếng luôn mặc bừa đồ ngủ hớ hênh, cổ áo mở rộng lấp ló cặp vú đẫy đà được quấn băng vải lót xộc xệch, nhìn thế nào cũng cực kì khơi dậy cảm giác thu hút dâm dục đến bức người.

"..."

Phượng Kỳ lại thẫn thờ chớp mắt, y giờ đang rất buồn đái đồng thời cũng vô cùng khó ở, điều mà cực kì hiếm khi xảy ra. Việc phải nhịn đái vô lí từ sáng tới giờ đã là quá giới hạn, vốn bực bội là thế nhưng 16 năm được hoàng tộc nghiêm khắc dạy dỗ khiến y không thể thốt lên một lời trút giận tục tĩu nào. Ngay cả bình thường ở với Tống Mạc Ân y còn không dám nói ba chữ "muốn đi tiểu" đầy thô thiển kia mà chỉ dùng ánh mắt giao tiếp.

Phượng Kỳ nhịn được tới giờ này cũng đã là một cảnh giới mới của bản thân, nếu được sinh hoạt như thường ngày có lẽ y đã trèo lên giường thảnh thơi nằm đọc thoại bản từ lâu rồi. Tiểu nhân thê đáng thương lại đánh cái rùng mình không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày, chim buốt đến nỗi chỉ muốn tụt quần đái ngay lập tức. Thế nhưng hiển nhiên không có lệnh của Vương gia sẽ chẳng nha hoàn nào dám bưng chậu ngọc lên cho chủ tử xả, muốn đi nhà xí lại càng không có khả năng.

Phượng Kỳ run run nắm chặt vạt áo, nhíu mày thở hắt ra rồi đành bất đắc dĩ mà tiếp tục cố chịu đựng. Y khó khăn chọn một tư thế xem như là thoải mái nhất có thể, hơi cong sống lưng ưỡn ẹo nửa quỳ nửa ngồi, đồng thời kẹp đùi múp đè chặt con cặc căng tràn nước đái lại. Tiểu hoàng tử bâng quơ với lấy cuốn thoại bản đang đọc dở, giờ ngoài đắm chìm vào niềm vui thú duy nhất để giết thời gian y cũng chẳng biết làm gì hơn.

Trong hoàng cung bọn họ luôn bắt y đọc đủ các thể loại sách thánh hiền khó hiểu, chỉ có gả về đây phu quân mới thực sự quan tâm tới thứ xa xỉ gọi là sở thích cá nhân của y. Hắn biết thê tử nhỏ tuổi quanh quẩn trong phòng sẽ tịch mịch buồn chán, bèn sai người đưa về cơ man các thoại bản tuyệt tác giang hồ kiếm hiệp để y tha hồ luyện mắt giải sầu.

"Ưm..."

Phượng Kỳ lại một lần nữa đổi tư thế rồi mới yên ổn mà bắt đầu đắm chìm vào thế giới mộng ảo. Bộ thoại bản này nhân vật chính cũng là song tính nhân như y, che giấu dị dạng của bản thân để hành tẩu giang hồ, sau đó hữu duyên gặp được một vị đại hiệp cao thủ cùng đồng hành với mình. Phượng Kỳ không khỏi hứng thú với loại tình tiết mới mẻ này, bị thu hút say sưa đọc đến nỗi cảm giác mắc đái cũng dần lơ là đi được phần nào.

Thế nhưng càng đọc y lại càng cảm thấy không bình thường, hai vị huynh đài trong truyện bắt đầu chuyển biến tình cảm theo hướng vô cùng quỷ dị. Đỉnh điểm là giữa truyện còn có cảnh song tính nhân kia lỡ uống hơi nhiều rượu, không nhịn được mà muốn đi tiểu, thế là nhờ vị đại ca nọ canh chừng giúp mình rồi vào một bụi cây giải quyết.

Phượng Kỳ cảm thấy kì lạ, song tính nhân ca cũng là đàn ông tại sao đi nhẹ lại phiền phức như vậy. Tò mò đọc tiếp y bỗng dần đỏ bừng mặt, ra là vị này tuột quần vạch bướm ngồi xổm xuống đái rồi bị đại ca kia nhìn lén. Việc này đúng là rất lạ lẫm với Phượng Kỳ, bởi dù có ngực lớn rồi còn có cả hai bộ phận sinh dục hoàn chỉnh nhưng y chưa bao giờ đi tiểu bằng lồn, vẫn luôn nhận thức bản thân là một nam tử hán đội trời đạp đất. Việc lén lút đái ngồi rồi xấu hổ sợ bị nam nhân nhìn trộm thì chỉ có nữ nhân mới rắc rối như vậy thôi.

Ngồi đọc thêm một hồi thì tiểu hoàng tử càng lúc càng đỏ mặt như muốn bốc cháy đến nơi, tay cầm sách run run rồi vội gấp lại đặt lên bàn.

"C-cái này... quá đáng..."

Phượng Kỳ bối rối, quyết định bỏ ngang lên giường đi ngủ. Tiểu thuyết sắc tình thật có công dụng làm người ta phân tâm, dường như y còn suýt quên luôn cơn mắc đái dai dẳng đeo bám nãy giờ của bản thân.

Nhưng lên giường rồi lăn qua lộn lại một hồi y vẫn không tài nào dỗ mình vào giấc được, vừa sẵn đang buồn đái lại vừa bị những tình tiết vô sỉ kia làm phát nứng đến nôn nao. Tiểu hoàng tử dù sao cũng chỉ mới ở tuổi trổ mã, không thể nào cưỡng lại trước kích thích ghê gớm của mấy thứ văn hóa phẩm đồi trụy này. Thế là y lại lọ mọ lần nữa đốt đèn, ôm truyện lên hẳn giường mà tiếp tục nằm mải mê đọc không biết mệt.

__________

Đêm đã điểm canh tư, trong phòng ngoài tiếng thở khe khẽ của tiểu nhân thê thì chỉ còn tiếng lách tách rất nhỏ của đá khô dần tan giữa tiết trời vô cùng nóng nực. Cả người Phượng Kỳ đổ một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ non mềm nhăn nhó khó chịu như đang nằm một giấc chiêm bao không được đẹp đẽ cho lắm.

Trong giấc mơ, Phượng Kỳ nhìn thấy mình trở thành vị song tính nhân trong câu chuyện lúc nãy, còn đại ca kia lại là Tống Mạc Ân. Tiểu hoàng tử nằm mơ thấy mình đang ở trong đúng cái tình huống mắc đái cưỡi ngựa vừa đọc, bên dưới hạ bộ nín nhịn đến nhức buốt không ngừng đòi phóng nước. Y vô thức banh hai mép lồn non múp rụp của mình cạ cạ vào yên ngựa, không những không làm giảm bớt sự thèm đái mà trái lại còn khiến y lên cơn nứng tê dại như muốn nhũn ra.

Tiểu đại hiệp lúc này đã run rẩy cầm cương ngựa không nổi, mất đà liền ụp mặt vào bộ lông bờm mềm mại của con ngựa đang cưỡi. Ngựa thì vẫn không ngừng cộp cộp phi nước đại làm mớ nước trong người y cũng sóng sánh như muốn vỡ đập đến nơi. Phượng Kỳ xây xẩm bất lực chịu bị lắc qua lắc lại, cứ ngỡ mình đã mất khống chế mà đái dầm trên lưng ngựa mấy lần.

"Ư... ư..."

"Đệ làm sao vậy?"

Tống Mạc Ân thấy kì lạ cũng phi ngựa lại gần để xem tình hình của Phượng Kỳ. Y thật sự đã chịu hết nổi, như chết đuối vớ được cọc vươn tay nắm vạt áo đại ca mình muốn cầu cứu. Thấy thế Tống Mạc Ân liền vội giúp y kéo dây cương phanh ngựa lại.

Phượng Kỳ tí nữa thì ngã nhào, nước đái cũng không kiềm được tí tách rỉ ra vài giọt. May là được Tống Mạc Ân kịp thời kéo tay lại nên không xảy ra thương tích gì đáng ngại. Y nấc khẽ, vừa nhác thấy gương mặt lo lắng của Tống Mạc Ân kề sát đã xém theo phản xạ muốn thả lỏng chim mà đái dầm, nước mắt sinh lý không tự chủ rưng rưng trên khóe mắt nhiễm hồng.

"Sao tự nhiên đệ khóc? Hay bị đau ở đâu?"

"Đại ca... ta muốn tiểu..."

Phượng Kỳ lúc này không màng mặt mũi nữa mà gắt gao bụm chim bụm bướm, lúng túng thừa nhận với đôi tai và hai gò má đỏ bừng, nhìn càng giống như nứng lồn thèm đụ hơn là đang mắc tiểu. Tống Mạc Ân lần đầu thấy vẻ mặt này của bạn đồng hành, hiển nhiên bị thu hút đến không rời nổi mắt.

"Nhưng đây là giữa đường, cũng rất gần quán trọ rồi. Đệ chịu khó nhịn nốt một đoạn đã."

"Ta nhịn không nổi nữa... Đại ca... hức... ta khó chịu..."

Phượng Kỳ tái mặt, bên dưới đã bắt đầu són ra ướt khố. Nếu bắt phải nhịn đi thêm một đoạn đường nữa chắc chắn y sẽ không nín được mà xòe thẳng một bãi ngay trên yên ngựa. Tống Mạc Ân thấy vậy đành phải ghìm cương nhảy xuống, đỡ vị huynh đệ rắc rối này ra vệ đường, lại cẩn thận đứng canh cho y tập trung giải quyết nỗi buồn.

Phượng Kỳ vội đến mức run tay cởi mãi không nổi dây quần, chỉ vừa kịp vạch cặc ra là đã ngay lập tức rùng mình phóng nước đái bắn tung tóe. Khổ nỗi nhân vật này được thiết lập rất khác y ở ngoài đời, vì nín nhịn quá lâu nên nước đái tranh nhau ào ào ra từ cả hai cửa. Cái lồn non trong khố trắng cứ vậy xả nước không ngừng nhuộm vàng khè lớp vải lót, sau đó còn chảy xuống đùi y ròng ròng thành từng vệt dài. Phượng Kỳ ngượng đến phát hoảng, bất đắc dĩ phải tuột quần lộ bướm ngồi xổm xuống đái. Tiếng nước tiểu chảy ra từ lồn đáp vào mặt đường phi thường tục tĩu, cứ xèo xèo lớn tiếng vang xa làm y tự đỏ thấu cả mang tai.

Tống Mạc Ân đứng bên cạnh cũng nghe tiếng nước đái rõ mồn một này mà cửng, vô thức quay lưng lại nhìn xem Phượng Kỳ làm sao mà đái đến khoa trương như vậy. Không nghĩ vừa liếc qua đã thấy một cặp đào mập trần trụi đập vào mắt, hắn còn thấp thoáng thấy được môi lồn đỏ tươi đang nhiệt tình mấp máy phun nước xè xè. Nước đái của y lúc này hoàn toàn mất khống chế mà văng tung tóe, một vũng nằm giữa hai chân dưới cái lồn tơ trắng nõn, một vũng chảy theo đầu cặc văng ra xa hơn chút, vũng nào vũng nấy đều khai rình đinh mũi.

Phượng Kỳ vô tư kéo vạt áo mà ngồi đái hết sức thống khoái. Nhưng được một lúc lâu nước đái vẫn mãi chưa xả ra hết khiến y ngại ngùng, bèn lén quay mặt lại nhìn Tống Mạc Ân đang đứng canh phía sau. Ngoài ý muốn lại thấy hắn đã quay sang nhìn chằm chằm đít mình từ bao giờ, cả cặp mông tròn của y liền ngay lập tức đỏ ửng lên trông thấy.

"Đ-đ-đ-đừng nhìn... ư hức..."

Việc đái bằng lồn giữa thanh thiên bạch nhật đã làm y đủ xấu hổ, giờ còn có người nhìn y đái bằng lồn thì sự nhục nhã đó càng tăng lên gấp bội. Phượng Kỳ gấp rút rặn nước đái ra để nhanh kết thúc, nhưng lại lỡ dùng lực mạnh quá làm bướm nhỏ của y co rút phát ra mấy tiếng bèm bẹp vô cùng dâm đãng.

Khi rốt cuộc cũng chật vật mà đái xong, Phượng Kỳ uất ức rưng rưng nước mắt, chim bướm nhiễu toàn nước tiểu khai như hiếp dâm khứu giác y, tố cáo tên song tính hư hỏng này đã chổng mông đái bậy đến sảng hồn như thế nào. Y lúng túng ngồi co ro khép háng lại, mò mẫm lần tìm khăn tay để chùi bướm mà mãi chẳng thấy đâu. Thế là một lần nữa, tiểu đại hiệp số khổ lại đành phải vươn tay cầu cứu gã nam nhân vừa thản nhiên nhìn lén mình đái bậy.

"Ngươi... Có, có thể cho ta mượn khăn tay không...?"

Tống Mạc Ân trong mơ không giống Tống Mạc Ân ở ngoài đời, hay nói cách khác người trong mộng chỉ có cái vẻ ngoài của Tống Mạc Ân thôi, khí phách đại trượng phu cần có hoàn toàn không cân xứng. Nếu đó là Tống Mạc Ân thật, có khả năng tên song tính vú to xấu số này đã bị đè ngửa ra mà đâm chọc tới rửa lồn bằng nước dâm lâu rồi.

Gã đại ca này thì lại biết điều hơn nhiều, dù nhìn mỡ treo miệng mèo đã thèm lắm rồi nhưng hắn vẫn nhịn xuống, tử tế khép hờ mắt xong mới lại gần đưa khăn cho Phượng Kỳ.

Cái khăn trắng bị Phượng Kỳ dùng để lau nước đái nhiễu đầy bướm và đầu chim, cả chỗ nước đọng lại trên mông cũng cẩn thận chùi thật kĩ khiến nó nhanh chóng ẩm ướt chuyển màu. Phượng Kỳ lau sạch sẽ xong cũng không muốn mặc lại cái khố khai ngòm của mình nên tuột ra vứt đằng sau bụi cây. Hai vũng nước đái rất lớn cùng chiếc khố ướt sũng ngả vàng như muốn tố cáo tội trạng đái bậy nhục nhã của y. Phượng Kỳ đỏ mặt, kéo quần ngay ngắn rồi leo lên ngựa thúc vượt lên trước, từ đầu đến cuối đều giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

...

Giấc mơ ướt át này vốn dĩ hoàn toàn là viển vông, chỉ có chuyện y đái dầm ướt nhẹp hết quần áo là có thật ở thực tại. Phượng Kỳ nằm trên giường, không ngừng cựa quậy trở mình theo từng diễn biến xảy ra trong mơ. Lúc tiểu đại hiệp được thoải mái trút bầu tâm sự thì chính y cũng vô thức mà lần mò xuống háng vạch mép quần ra. Cảm giác khi đang trướng nghẹn nước đái mà được cọ chim vào tầng tầng lớp lớp vải vóc mềm mại, lại thêm sự thúc đẩy trong cơn mộng mị khiến Phượng Kỳ không thể khống chế được nữa. Y buồn đái đến mất kiểm soát, nước đái nhịn cả một ngày dài rốt cuộc cũng thi nhau mà trào ra như suối chảy.

Tiểu nhân thê hư hỏng ngắt quãng rên rỉ vì được xả lũ quá sướng lỗ tiểu. Một tay y thò xuống vừa mơ hồ mân mê hột le nứng đanh, vừa nhỏng cặc mà đái như vỡ đập lên chăn đệm toàn vải gấm thượng hạng. Nước đái nóng hổi khai ngấy cứ vậy loang lổ tràn ra, nhuộm ướt sũng mọi thứ nó có thể lan đến.

Nhưng có lẽ vì chỉ đái dầm không có chủ đích nên Phượng Kỳ cũng không đái mạnh và nhiều đến rát niệu đạo như những lúc mà y vẫn đang tỉnh táo. Dòng nước cứ đều đều ri rỉ ứa ra một cách vụng trộm, chắc là do bàng quang không thể chứa nổi nữa nên mới dẫn đến "tràn bể".

Y cứ như vậy mơ màng dụi dụi đầu khấc đã dần trướng căng lên vào lớp chăn mềm ướt đẫm, vô thức đái đứt quãng thêm vài tia nước ít ỏi rồi dứt hẳn. Bên dưới lỗ đỏ mấp máy trong khe bướm nộn mập cũng không nhịn được kích thích, nứng đến ộc ra một bãi nước nhờn nhớp nháp vào đáy quần vốn đã không còn chỗ nào khô ráo.

______________
Kkkk bé nì zoăm vải hg tử j đái bậy mà đái xè xè hư hỏng qá ak tét lol nó i 😇😇😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro