Anh trai thay quần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm rồi tôi mới được mẹ cho ra ngoài chơi. Mỗi lần đi chơi là cứ sợ bị mắng, mẹ tôi hay cằn nhằn là trưa nắng thì ra ngoài đó chơi làm gì, bị bụi bặm nó tạt vô mặt rồi cảm sốt các kiểu. Mà tính tôi thì khoái long nhong, chạy chơi với mấy anh em trong khu nhà nên tôi hay lơ đi mấy lời cau mắng của mẹ mà làm liều. Xách dép lên đi chơi.

Nhà tôi thì nằm trong con hẻm nhỏ với tầm khoảng chừng ba bốn căn nhà nằm sát gạt nhau nên dễ dàng cho mấy anh em tôi làm quen và chơi với nhau. Tầm trưa trưa đứng bóng mười hai giờ là tôi qua rủ người anh trai hơn tôi hai tuổi ra chơi bắn bi với tụi em hàng xóm. Mấy đứa nhóc hàng xóm tôi thì toàn là em trai, mà em trai thì đứa nào cũng quậy như quỷ. Tôi thấy cũng không chán lắm nhưng mà nếu có con gái vô cũng sẽ vui hơn là cứ quanh quẩn với mấy cậu em.

Tôi chạy trên chiếc dép hình Hello Kitty mà bước đến ngôi nhà đang xập xệ gần cuối ngõ kia. Gọi là nhà thì cũng không phải nên gọi là cái lều được dựng tạm thì hơn. Nghe nói anh trai hơn tôi hai tuổi đang phải cùng gia đình ở đó tầm vài tháng để sửa sang lại nhà. Ở tạm thôi mà mất luôn con xe đạp Matin. Xóm tôi ai xây nhà cũng vậy hết. Cũng hên là tôi không biết đi xe đạp.

- Anh Tuấn ơi, anh có muốn chơi bắn bi không?

Anh trai hơn tôi hai tuổi đang học lớp sáu trường Lương Thế Vinh. Vừa thấy tôi là ảnh mang chiếc dép lê xanh biển mà chạy ra, trong tay vừa xách túi lưới đựng vài chục viên bi trong đó. Tôi khá nhớ là trong túi bi đó có mấy viên bi tôi bắn bị thua, mà tôi quý mấy viên bi đó lắm. Mua cũng đâu có rẻ. Tầm hai ba ngàn vài viên gì đó. Thời đó với tôi bi như vừa là tiên vừa là tiền. Mất bi là mất hết. Thế nên tôi quyết trận này phải phục thù cho bằng được nhằm lấy lại số bi đã mất đó.

- Đợi em chút để em đi rủ tụi kia. Chắc tụi nó đang ở nhà nằm ngủ trưa coi phim hoạt hình thôi.

Thế là tôi vội chạy gõ cửa từng nhà. Thật ra cũng quen nhau lâu rồi nên tôi chạy tọt vô nhà từng đứa mà gọi chúng nó ra. Ai đó cũng như lũ mà chạy ào ra khỏi nhà, nghe chơi bắn bi cái mà khoái dữ. Tôi cũng tranh thủ mà quay về nhà gọi thằng em trai đang nằm ngủ chơi cùng chứ để nó ở nhà hoài không phiêu lưu với mấy đứa kia thì cũng không ổn lắm.

Cả đám gồm năm đứa tính luôn cả tôi thì ai háo hức chơi cái trò bắn bi này. Người lớn nhất trong đám này là người anh trai hơn tôi hai tuổi. Ảnh là Quang Tuấn là con cả của thằng em nhỏ nhất đám tôi - Quang Linh. Thằng em ảnh nhỏ hơn em trai tôi hai tuổi, đang học mẫu giáo. Còn lại là thằng em mập mạp tên Trung, đang học lớp hai. Thằng em này nhanh nhẹn lắm hay tăng động rồi làm trò riết rồi tôi cũng không ưa lắm.

- Thôi mình chơi đi!

Trung ra hiệu cho bọn tôi thảy bi lên sân. Cái sân này nằm trước nhà tôi và đương nhiên là của nhà tôi rồi. Chỗ sân này nó không bằng phẳng nên có mấy cái lỗ nhỏ. Chúng tôi chọn một lỗ sâu nhất làm nơi bi lọt vào rồi thay phiên nhau từ lớn đến bé mà bắn bi sau cái vạch trắng kẻ bằng đá cách lỗ một mét rưỡi.

- Anh bắn nhé!

Anh Tuấn cầm ngón giữa rồi đặt bi lên trên ngón đó, ngồi hụp xuống làm động tác nhắm bắn rồi kéo về phía sau. Giây phút bắn bụp lên làm cả đám phải theo hướng bắn mà nhìn lên về phía cái lỗ. Mà xui thay viên bi anh Tuấn bắn chưa vào được lỗ mà nằm cách đó khoảng hai mươi centimet. Cả bọn thì cười rầm.

- Anh bắn dở quá đi vậy thì sao vào được lỗ.

Tôi cười nói cho đã vô thì cuối cũng cũng xách dép với bi lại phía vạch mà làm động tác nhắm bắn. Bi thì có nhiều loại lắm. Bi màu, bi to, bi nhỏ. Tôi chọn viên bi cùn cùn để bắn, nếu thua thì cũng đỡ. Dù sao thì máu chiến không muốn thua. Nhắm rồi bắn bụp phát. Ôi trời, bi tôi còn thua bi ảnh.

- Vậy mà cũng bày đặt.

Cả bọn cười mà làm tôi ngại ngùng hết mức. Thằng Trung cũng lấy bi lên mà nhắm vào bắn. Nó chơi bắn bi cũng giỏi lắm. Có mấy đợt một phát là trúng vào lỗ luôn. Bách phát bách trúng, mặc cho cái địa hình rồ rề mà nó bắn bi như bắn súng. Tôi cũng mong chờ lần trúng đích này của nó. Nó trúng rồi, nhưng mà là trúng bi tôi.

- Mày bắn bi của tao ra xa rồi đấy. Làm sao vào lỗ được giờ?

Thôi tôi không thù hằn gì với thằng em này nữa, nhường chỗ cho em trai tôi chơi thì đột nhiên anh trai hơn hai tuổi chạy vội về phía nhà của ảnh.

- Trời sao ảnh chạy mà không nói tiếng nào vậy?

Trung nó đang ngồi chồm hổm chỗ lỗ bi mà ngoảnh mặt phía anh Tuấn hỏi câu hỏi bất đắc dĩ này. Tôi nghe thằng Trung hỏi thế mới bảo em trai:

- Mày chơi trước đi, tao vào xem xem sao.

Thế là tôi lại ngồi dậy chạy về phía nhà anh trai hơn hai tuổi. Thật ra tôi chạy theo bản năng chứ không nghĩ nhiều gì đâu. Chỉ không biết vì sao bản thân lại đuổi theo đuôi người ta. Mãi chạy thì đã đến trước căn lều của anh trai hơn hai tuổi. Vừa định gọi thì đột nhiên bị tá hỏa.

Anh Tuấn đang xoay lưng lột quần trước mặt tôi.

Không kịp nghĩ nhiều tôi bỏ đi như trốn nợ. Mặt mày thì cứ bình tĩnh lại gần đám đang chơi bắn bi với nhau.

Thời buổi này ít có thằng con trai nào mặt quần trong lắm.

- Thấy ảnh chưa? Kêu ảnh ra ngoài chơi đi tự nhiên về nhà làm gì?

Thằng Trung cứ hối mãi nên tôi mới bảo là kệ ảnh đi rồi mò vào bịch bi lấy mấy viên ra để bắn với thằng em trai. Lò mò vài phút thì thấy anh trai hơn hai tuổi lật đật quần đùi xanh biển chạy ra chỗ đám tụi tôi. Thấy bọn tôi ngơ ngác thì mới làm vài câu thối lỗi.

- Anh về thay quần chút ấy.

Nói xong thì cười cười bảo bọn tôi bắn bi tiếp nhanh lên rồi tới lượt anh.

Tôi cũng gật đầu câm lặng rồi bảo "dạ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro