Bụng réo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường tôi học thì là một trường tiểu học một lầu một ở gần mà ba phải đèo tầm mười mấy phút mới tới nơi. Ngày hôm đó trời khá mưa nên tôi tranh thủ đi sớm để lên ăn sáng rồi cùng bạn bè trò chuyện để giết thời gian. Thề đây là năm học mà tôi thích cô giáo của mình nhất. Bởi cô vừa hiền hòa vừa chu đáo làm tôi bịn rịn hết mấy phút cuộc đời cho sự dịu dàng của cô. Tôi có một con bạn thân ngồi cùng bạn. Tôi với nó cũng khá là thân nhau đấy. Bởi tôi vốn có cảm tình đặc biệt với mấy bạn dịu dàng nên nó chơi bền với tôi lắm. Hôm nay tôi có cầm con Nokia phím bấm màn hình vàng cùi cùi khoe nó:

- Thấy chưa lần đầu tiên tao có điện thoại đấy. Ba tao vứt rồi đưa nó cho tao.

Con Hồng cũng cười cười bảo điện thoại tôi nhìn xịn thiệt rồi hỏi có chơi trò chơi được không. Tôi bảo là có. Có cái trò con rắn ăn quả mà nổi nổi đấy rồi cầm cục gạch ấy mà đưa cho nó chơi vài trận.

Chơi xong chán thì nó cũng trả cho tôi. Tôi bỏ điện thoại vào chiếc túi đeo chéo màu hồng của mình. Ngẩn mặt lên thì cũng vào giờ vô lớp. Hỡi đời cô giáo hiền từ của chúng tôi bước vào lớp. Ai đấy cũng đều rộn rã hoan nghênh cô như múa hội. Tôi thì rất say đắm với kiểu dạy học của cô. Lưu luyến nghe giảng môn sử cũng không làm đứa ngịch ngợm như tôi phải chán nản.

Tự nhiên tôi thấy có vấn đề.

Hình như sáng nay tôi ăn phải thứ gì đấy mà sao giờ cảm thấy hơi đau bụng.

Ôm bụng mình rồi liếc xuống phía dưới nghĩ đến món đồ ăn sáng mà mẹ tôi cực kỳ chuẩn bị cho một ngày tốt đi học. Thật ra bụng tôi cũng dạng thuộc khỏe mạnh. Chỉ là đôi khi nó mỏng manh, yếu đuối giống như cọng bún ấy. Một cọng bún đôi khi cũng có thể khiêng lên miếng thịt bự nhưng cũng đứt khi chui tọt vào miệng ta.

Chuyện này làm tôi nhớ đến năm tôi học lớp hai. Cũng dạng đang ngồi học thì bụng nó rộn rã. Tôi lúc ấy còn trẻ con có biết gì đâu nên xin phép cô giáo cho tôi đi nhà vệ sinh một chút. Cô cũng gật đầu bảo tôi đi đi. Lúc đó tôi phóng như bay chạy đi trên nền nhà trắng. Đang bay thì vọt ngang qua là con Hường. Nó bảo tôi sao tôi chạy nhanh thế. Tôi nói tôi bị tiêu chảy đang muốn đi cầu. Rồi lật đật chạy vào nhà vệ sinh. Mà cái nhà về sinh ấy cửa nó bị hư với lại đang học thì ai vào nên tôi cứ mặc kệ mà đặt mông xuống an nhàn thôi.

Đang bủm bủm thì con Hường nó ló đầu vô trong nhìn vào buồng vệ sinh của tôi.

- Mày ị đùn à?

Nói xong nó chạy đi. Chắc là chạy về lớp. Đi vệ sinh thì tôi trở lại lớp thôi. Tiếp tục cuộc hành trình học tập còn mười mấy phút. Kỳ lạ là cuối giờ khi tôi chuẩn bị ra về thì cô giáo có gọi tôi lên bục nói chuyện với cổ. Cổ bảo tôi là về nhà thay tập vở mới đi.

Tôi mới nghĩ là tập mình còn giấy trắng nhiều thì thay làm quái gì.

Sau này tôi mới biết là tin đồn tôi ị đùn hôm đó cả lớp đều biết.

Cũng buồn chứ rồi leo lên xe dì để về nhà. Vừa về nhà tôi đã chạy vào bảo mẹ là con ị đùn.

- Em ị đùn á hả?

Anh trai hơn hai tuổi đang nhàn nhạ nằm dài trên ghế sô pha ăn bánh nhìn tôi xém tý nữa là tụt váy rồi.

Ha, chuyện quá khứ là một sai lầm thì tương lai phải biết cách khắc phục.

Lần này là tôi nín ị.

Mã cha đời nó, lần đầu tiên trong cuộc đời mà tôi cảm thấy muốn đi chơi lên cung trăng với chị Hằng rồi xuống đất chơi với Thổ địa. Cảm giác đau bụng nó cứ quằn quại trong người làm mặt mày tôi xanh lè xanh lé. Cô Thảo đang giảng bài thì thấy tôi cứ cụp mặt xuống mà run bần bật thì hỏi tôi:

- Nhị, em bị đau chỗ nào sao?

Thấy cổ hỏi thì tôi ngẩn mặt lên bảo rằng mình không sao nhưng cổ cứ một mực bảo tôi xuống phòng y tế để nằm nghỉ đi. Tôi nhây nói không sao, cô nhây bảo xuống đi. Lượt bỏ đọan nhây dài hơi ấy thì cổ mới bảo tôi xuống bàn cuối mà nằm trên ghế dài nghỉ ngơi đi. Kêu Duy lên chỗ tôi ngồi học.

Duy mới lò mò dọn đồ còn tôi thì xuống nằm ngửa mặt lên trần nhà nằm trăn trở về quá khứ và hiện tại. Quá khứ thì nói rồi còn hiện tại thì như búa thiên lôi đánh vào bụng và sấm thì muốn thọt ra từ mông.

Nghĩ về quá khứ và tôi tự nhủ bản thân cố lên.

Cảm giác mới lạ khi thấy tôi vừa ôm bụng, đầu trán thì đổ mồ hôi. Làm ai cũng hỏi thăm, sờ vào người tôi mà xoa xoa. Thấy cũng khoan khoái. Con Hồng mới thấy thế bảo tôi ráng lên, sắp hết giờ học rồi. Tôi mới mơ màng trả lời:

- Tao đau bụng thôi mà, ngủ tý là đỡ.

Nghe tôi nói vậy tụi nó mới bớt hoang mang lo cho tôi mà vào chỗ ngồi tiếp tục việc học. Còn tôi thì khóc ròng. Phải chăng tôi đi cầu thì mọi chuyện tốt hơn không.

Cô Thảo khi dạy xong cũng hỏi tôi là ba mẹ đến đón chưa. Tôi thì hôm đấy được dặn là đi bộ ra chợ để mẹ chạy xe đạp ra đón. Ai ngờ đâu giờ tôi lết đi không nổi nói chi là đi từ trường về tới chợ. Tôi định bụng đợi mọi người về hết là sẽ chạy đi cầu ngay rồi trở về nhà nhưng cô Thảo cổ mới bảo Duy đưa tôi về.

Thế nên tôi lại nín tiếp để bạn Duy đèo tôi về.

Duy là cậu trai học trễ một lớp. Đáng lẽ năm nay là lớp năm rồi nhưng cậu ở lại lớp nên đành vậy. Dù lớn tuổi hơn nhưng bọn tôi cũng kêu bằng mày tao thôi. Lần đầu tiên được ngồi sau lưng yên xe đạp cà tàn của một cậu trai và được cậu chở. Tôi bảo cậu chạy lên cây cầu cao cao ấy đi thì thấy cậu nhớm người lên lấy sức đạp, hai tay bấu chặt vào tay cầm mà đèo lên cây cầu bắt ngang đó. Nhìn cậu như muốn ngưng thở đi vài phút. Tôi cảm thấy hơi tội nghiệp nhưng thôi kệ. Buộc miệng tôi mới hỏi Duy:

- Tao có mập lắm hông sao đèo gì mà thở dữ vậy?

Duy mới bảo không sao. Duy thấy ổn mà

Rồi Duy đạp tới chợ, tôi bảo cậu dừng đây là được rồi và tạm biệt cậu trai với lời nói hơi mệt mỏi.

Sự lưu luyến còn vương vấn trên bờ vai của cậu. Có lẽ tôi thích cậu ấy.

Chợt như sét đánh ngang tai. Là sét thật. Trời mưa tôi ngồi trên bục thềm trước cửa tiệm thuốc tây đóng cửa. Vừa ôm bụng vừa ca bài tụng để cầu trời cho mẹ mau tới nhanh. Đang tụng thì thấy bóng dáng đạp xe quen thuộc.

- Mẹ, con ở đây!

Vừa thấy mẹ là tôi như muốn khóc đi. Sắp thành bộ phim Bỗng dưng muốn khóc rồi chỉ là hoàn cảnh hơi khác. Tôi đội áo mưa phía sau lưng mẹ rồi leo lên xe đạp mà vượt gió bão để trở về nhà.

Về nhà xong là tôi đi cầu liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro