Bà Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mẹ thì bà ngoại tôi là người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ nhất trên đời. Bà ngoại tôi thì không sống cùng gia đình tôi đâu mà lâu lâu bà mới lên chơi nhà của chúng tôi. Thường khi bà lên là lúc mẹ tôi mang thai đứa em thứ ba hay khi còn sức khỏe có thể leo đi leo xuống mỗi nẻo đường. Đó là điều mà tôi khâm phục bà của mình nhất. Nhớ những lần tôi đòi ba mình cho về quê cùng với bà ngoại khi bà về, ba tôi lúc đó ngăn cấm tôi dữ lắm tại vì còn bé mà, không có người lớn theo cùng lỡ chạy nhảy đi lạc mất thì sao. Tôi mới chực chạc bảo rằng "Ôi, con lớn rồi, con tự biết tìm đường". Không phải là tôi nói xạo đâu, đúng là tôi tự biết đi theo áo bà ngoại, ra bến xe rồi chờ mua vé, chào ba xong là cùng bà ngoại ngồi im phăng phắt ở hàng ghế cuối cùng để trở về quê. Đó cũng là lần đầu tiên mà tôi đi xa nhà khi chỉ có một mình như vậy.

Bà ngoại tôi thì sống ở miền Tây sông nước của tỉnh Tiền Giang. Con đường về quê lúc đấy vắng tanh lắm, đường còn đất đỏ, đá len lỏi trải trên mặt đường làm nó bị gồ ghề lên. Thường thì tôi hay được ba chở về quê bằng xe máy, con đường từ thành phố về thôn quê cũng xa xôi buộc phải đi tầm ba bốn tiếng liên tục, thấm mưa gió nắng trên lưng để về riết con xe của ba tôi cứ bị nóng máy suốt. Nếu về buổi sáng thì ổn định, gặp buổi tối mà chạy xe chỉ lo sợ rớt xuống sông. Mà lúc đi với ba khác đi với bà ngoại lắm. Tôi được trò chuyện, được mua bánh kẹo khi hai bà cháu đi bộ từ bến xe để về đến nhà. Bà bà cháu cháu nói chuyện rộn rã như hai người bạn vậy. Mà bà cũng không khác mẹ tôi mấy, bảo học hành thật tốt để sau này làm được việc lớn. Tôi thở dài mấy chục cuộc.

Ở quê, mấy ngôi nhà xung quanh không có sài sàn bê tông hay lát gạch hoa cho đẹp đẽ gì đâu. Nhà của bà tôi chỉ vọn vẹn có một cái cột to đung như cột chùa được dựng ở giữa nhà, sàn bên dưới thì sử dụng luôn đất nguyên vẹn nên phải đi dép thường xuyên tránh làm bẩn chân, mái nhà được lớp lớp bằng tàu lá cây dừa hay đại loại lá nào đó mà hình thù to, màu vừa vàng vừa khô quéo nên thành ra nhà mát lắm, không khí vô nhà cũng trở nên trong lành. Người ở quê bấy giờ thích nấu bằng bếp củi hơn bếp ga thông thường. Bà tôi bảo nếu nấu bằng củi để thức ăn hít mùi củi thì đồ ăn được nấu sẽ ngon hơn. Được cái không gian của bếp nó nóng hừng hực của cái khí từ củi đang cháy lên, nấu mà không canh chừng lâu lâu sợ bếp tắt là phải chăm ngòi lại, chăm một vài lá khô dài làm nổi lửa lên. Tôi mới nghĩ, sao bà nấu kiểu này suốt cả chục năm trời mà chịu nổi được nhưng bà tôi đã nấu rất lâu rồi, căn bếp này là vùng trời đã nuôi lớn mẹ và các con của bà mà.

Nấu xong bà liền dọn cả mâm đầy ấp. Nào là thịt kho tàu, cá kho quẹt, rau muống xào, thịt gà kho, trứng kho,...Tôi thấy ngon quá nên miệng thì cứ liên tục cười trêu chọc với cả nhà rằng bà ngoại nấu ăn ngon hơn mẹ tôi nhiều. Mẹ tôi mới lấy cây đánh cho tôi một cái đau đớn.

Đối với bà thì tôi dành một tình cảm rất đặc biệt. Tình cảm này có khi hơn cả ba lẫn mẹ tôi. Vì bà ngoại là người luôn dành cho tôi những yêu thương đặc biệt nhất. Đôi khi con nít cũng chỉ cần cái dỗ ngọt hay lời nhẹ nhàng cũng đủ khiến chúng mê muội rồi nhỉ. Có một lần bà biết tôi cũng chỉ là đứa con nít, ham ăn, ham chơi, thấy chúng bạn có tiền mua đồ đẹp, xinh xắn thì làm tôi một phần tủi thân. Bà tôi lúc đấy mới giấu ba mẹ tôi, dúi vào tay tôi vài đồng lẻ xanh vàng, có vài đồng hơi cũ kĩ và rách một chút. Tôi bất ngờ lắm vì được cầm những tờ tiền to như vậy, không phải là ít mà rất nhiều là đằng khác. Bà tôi thì nói nhỏ với tôi, dáng vẻ bà lén lút như muốn giấu diếm điều gì đó.

- Con cứ cầm lấy đi, để mua bánh kẹo mà ăn.

Tôi biết đó có thể là tiền xe của bà hay số tiền mà dành dụm tích góp mà bà đã dành cho tôi hết tất cả chỗ đó. Nhìn chỗ tiền mà lòng tôi vừa thấy buồn lại vừa thấy cảm động rất nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro