Con nhỏ quái quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng ở trong một tổ dân phố nên chắc chắn sẽ gặp vài đứa nhóc từ mấy xóm khác qua rình mò hoặc muốn nhập bọn chung với nhau. Nói thật chứ tôi đã lặn lội tìm hết các con hẻm nhưng hầu như không có bọn con gái nào để chơi cùng. Toàn con trai mà chúng nó hay bày những trò chơi ngu không thèm để ý tới hậu quả gây ra. Thâm tâm tôi ước mong là có một cô bạn hàng xóm dễ thương đến chơi đồ hàng cùng.

Ước muốn đó đến một ngày cũng thành sự thật.

Một hôm trời trưa nắng, tôi có đang lăng tăng đem những đồng tiền xu như năm trăm đồng, một ngàn đồng,... để trồng xuống đất. Đầu óc ngây thơ mà kèm theo nỗi thèm muốn thêm tiền để mua đồ ăn vặt nên tôi bèn chôn nó xuống cát xây nhà rồi tưới nước lên đó. Thời đó ba mẹ cho mỗi mấy ngàn để cho ăn hàng nên lần đầu cầm tờ năm ngàn thôi là tôi thấy như mình được nhận một thứ gì đó to lớn đùng đùng như quý giá lắm nhưng cũng xách dép đi mua đồ chơi hết. Tiền xu thì hồi đó người ta vẫn nhận nên lâu lâu bỏ vô túi quần thì lại rớt mất tiêu. Khổ quá nên tôi mới sắm cái bóp bằng giấy có hình hoạt hình xinh xinh mà bỏ vô. Cái bóp đó nó bị hở lỗ nên tiền xu cũng theo đó chạy ra ngoài. Tôi đang mày mò chôn đồng xu thì có một cô bạn tóc ngắn từ đâu ra mà gọi tôi. Tôi mới ngẩn mặt lên để trả lời bạn.

- Gì đó ?

Tôi thấy cô bạn đó cũng bình thường thôi. Không phải dễ thương quá đáng mà kiểu người giản dị, mộc mạc thôi. Hơi đen một chút nhưng có vẻ không phải người thích hoạt động lắm. Thấy bạn cứ lầm lì làm tôi cũng không biết phải nói gì. Lần đầu thấy trong xóm có con gái nên tôi cũng thấy hơi bối rối, mấy lâu nay toàn nói chuyện với bọn con trai nên nói không kiêng nể lắm. Chắc nói chuyện với con gái lần đầu mới gặp thì nên nhẹ nhàng chút.

- Bạn có muốn gì sao?

Cô bạn cũng không biết nói gì mà chỉ chỉ vào cái đống cát đang chôn tiền xu ấy mà hỏi tôi. Tôi mới ngại ngùng trả lời là tôi đang chôn tiền xu để nó mọc ra cây tiền ấy. Rồi lấy giấy ra vẽ cái cây với mấy cái cành có đính mấy hình tròn tròn là tiền xu để giải thích cho nhỏ. Tự nhiên thấy nhỏ chán ra mặt.

- Bộ bạn bị khùng hả, sao tiền mọc thành cây được.

Má, nghe mà quê thấy bà, tôi biết tôi trẻ con nên thích làm mấy cái chuyện hoang tưởng này. Con nít với nhau thì nên thông cảm đi, thấy cái mặt hiền hiền mà giọng điệu như xỉa xói tôi làm tôi từ thấy ổn ổn đến mất hết thiện cảm. Thế nên tôi mới phủi đít quần mà đứng dậy chỉ vô đống cát đó ra vẻ kiêu căng xíu.

- Ai nói bạn nó không mọc thành cây được. Mỗi năm đều mọc ra đó thôi.

Có vẻ con nhỏ đó không tin tôi nói lắm. Bực bội thế nên tôi mới mặc kệ nhỏ đó mà chạy vô nhà anh trai hơn hai tuổi để mách ảnh. Chạy được một đoạn thì quay lại thấy nhỏ vẫn đứng cạnh chỗ đống cát đó rồi nhìn chằm chằm xuống dưới. Tôi mới nghĩ là không lẽ nhỏ đó muốn lấy tiền xu tôi chôn dưới đấy. Bắt đầu tôi thấy hơi sợ sợ, nếu để mất tiền thì sao cây mọc được và cho dù không mọc được thì tiền của tôi thì không được ai lấy cả.

- Ê đừng có lấy tiền của tôi!

Giọng tôi kêu lên hơi nóng nảy, thấy hơi khó chịu mà không biết bị làm sao. Tôi mới lại gần nhỏ đó mà canh chừng. Tính đuổi nhỏ đi về rồi thì chợt nhỏ đó có nói với tôi là hôm nay nhỏ có qua nhà chú nhỏ chơi nhưng buồn vì không có bạn để chơi cùng, thấy tôi đang nghịch cái gì đó nên lại hỏi để xin chơi cùng, thấy tôi dở hơi quá nên mới buộc miệng bảo tôi bị khùng chứ không có ý gì khác, tự nhiên tôi nổi giận bỏ đi nên nhỏ thấy có chút hối lỗi.

Tôi là kiểu người dễ mủi lòng lắm. Nên thôi cũng tạm tha cho.

- Tôi cũng đang tính chơi với mấy đứa trong xóm, muốn chơi thì qua đây mà chơi cùng.

Thế nên tôi mới bảo nhỏ là đứng đó đợi tý để tôi rủ tụi trong xóm qua chơi. Tôi chạy lung tung khắp nơi cũng chỉ kiếm đủ hai đứa để chơi cùng. Có mỗi thằng em Trung và Linh là đang nằm phởn ở nhà coi phim hoạt hình. Cùng hai đứa chạy ra thì thấy nhỏ đó vẫn đang đứng chỗ đống cát đó. Thằng Trung thấy có con gái nên bất ngờ kêu oái lên.

- Ai đây, lạ quá nhìn không quen gì hết.

Thằng em hỏi tôi nên tôi mới vỗ vai nó là nhỏ từ xóm trên xuống đây chơi. Thấy nó cũng thích thú với nhỏ nên lại bắt chuyện còn tự giới thiệu bản thân thế này thế nọ làm tôi nghe mà thấy sự xạo cũng hơi bị nhiều. Có mỗi bốn đứa không biết chơi trò gì nên tôi ra hiệu cho mọi người kiếm trò chơi đi kẻo trời chiều sớm là mẹ bắt về ăn cơm giờ. Bất ngờ là nhỏ bảo là chơi trốn tìm đi. Ngạc nhiên là nhỏ cũng có chủ động trò chuyện với tụi tôi đấy. Thấy cũng hợp lý nên cả bọn đồng ý. Rồi oẳn tù xì để chia xem người nào đi bắt rồi người nào trốn. Và tôi được chọn là người đi bắt.

Thấy bắt đầu cảm thấy cực khổ rồi. Tôi ghét làm người đi bắt lắm.

Lại úp mặt lên tường rồi lớn tiếng đếm từ một đến mười. Chắc ít người nên tôi nghĩ cũng tìm nhanh chóng thôi. Tôi giả bộ đếm dài hơi tý để tạo cơ hội cho tụi nó trốn cho kịp. Đếm số một dàn xong thì cũng tới lúc tôi ra tay đi bắt người. Tổ dân phố tụi tôi mặt dù có nhà có cửa ấy nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ còn lại là những vùng đất hoang vu không có người ở. Chủ yếu người ta thường sử dụng đất đó để trồng rau hoặc vườn chuối và dừa.

Chạy trên bờ ruộng rau muống thì tôi thấy chỗ góc cây mít thấy có đứa cứ lấp ló đằng sau đó thì tôi vọt lên phía trước.

- Á à, thấy rồi nha!

Tôi chạy lên rồi túm lấy cổ áo của thằng em Linh làm nó cứ la oái oái. Nó van xin tôi đừng để nó bị bắt vì mới vừa bắt đầu chơi thôi. Nó còn dọa tôi sẽ mách lại với anh trai rằng là tôi chơi ăn gian nhìn lén nó trốn chỗ nào nên mới tìm ra được. Rồi anh trai nó sẽ mắng tôi, la làng nói sẽ làm chia cắt tình cảm của tôi và ảnh.

Nó lải nhải cái gì nghe mà không hiểu.

Đấm nó một cái nhẹ rồi bảo nó đi theo tôi đi tìm thằng Trung với con nhỏ kia thôi nếu để lâu quá thì trời tối mất. Tôi cùng thằng em chạy vòng vòng qua từng xóm nhà khác mà tìm không thấy thằng Trung hay nhỏ kia đâu. Bắt đầu thấy hơi cực rồi nên tôi mới khát nước mà chạy về nhà uống miếng nước rồi đi tìm tiếp. Chạy về tới hẻm nhà của mình thì nghe giọng một người phụ nữ đang quát tháo lớn tiếng vọng ra. Gì mà bảo là đã đi chơi còn mang dép dính đất chạy vô nhà.

- Tiếng mẹ anh Trung đó chị.

Thằng Linh đứng cạnh tôi nói thế làm tôi nhận ra là thằng quỷ đó nó trốn ở nhà nó. Nhìn áo sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi rồi còn khát khô cổ tôi mới thấy được rằng thằng này cũng khôn lỏi thật.

- Còn chị kia nữa, chắc chị đó cũng trốn ở nhà phải không chị? Tụi mình tìm không thấy đâu.

Tôi mới ngờ ngợ là tôi có biết nhà nhỏ đó đâu. Rồi bảo thằng Linh về nhà trước đi để tôi đi tìm. Mới nghĩ là chắc không có trong nhà đâu rồi chạy đi tìm khắp nơi xem nhỏ đó trốn chỗ nào. Chạy mãi mãi như chạy trong vùng đất không có điểm cuối cùng. Áo tôi người ngượm thì chỗ nào cũng có mồ hôi, tôi thấy hoang mang rồi lại tới lo sợ dù sao trời cũng sắp tối đến nơi rồi nếu không tìm ra thì không lẽ để nhỏ đó ở một mình nhỡ có chuyện gì thì sao. Rồi tự trách thầm bản thân là không trông kĩ nhỏ để một đứa từ chỗ khác đến nơi xa lạ thì làm sao biết đường về nhà. Thế là tôi cứ chạy đi chạy tới lui để tìm nhỏ.

Vẫn không tìm thấy. Nói thật chứ lúc đó tôi lo mà muốn khóc hét lên luôn đấy.

Thấy mình lâm vào tình cảnh không được hay ho lắm nên tức tốc chạy đến nhà anh trai hơn hai tuổi khóc với ảnh để ảnh rủ lòng thương giúp tôi đi tìm con nhỏ kia. Mẹ bà tôi mà tìm được nhỏ tôi đập nó lên bờ xuống ruộng cái tội trời tối rồi mà còn không về nhà. Chạy được một đoạn thì tôi ngoảnh mặt ra nhìn đống cát trồng cây tiền xu của mình.

Biết vậy khỏi rủ nó chơi cùng rồi.

Dù sao cũng biết được rằng từ tiền xu không mọc được thành cây nên tôi mới lại gần đào lên để lụm tiền lại. Cười vô mặt của bản thân sao thấy mình ngốc nghếch quá, nghĩ những chuyện không bao giờ xảy ra được.

Mà này, tôi đào nãy giờ mà không thấy tiền hiện ra.

Đột nhiên nỗi sợ thứ hai xuất hiện. Tôi thề với trời rằng tôi đã chôn chỗ này và còn được đánh dấu bằng cây sắt cắm xuống đất để nhận diện ra cho dễ. Nỗi lo không tên tự nhiên nhảy ra trong đầu tôi. Tôi cố đào sâu hơn xíu nữa nhưng vẫn mãi chưa thấy.

- Chắc không phải đâu nhỉ. Còn ai ngoài mình biết chỗ này có tiền xu đâu.

Tôi thấy bất hạnh quá nên chạy về nhà mà nằm dài lên sô pha để trăn trở.

Sáng hôm qua tôi mới biết được rằng con nhỏ đó đúng là con cháu qua chơi nhà cô chú nhỏ nhưng nhỏ đã rời đi từ tối hôm qua rồi.

Giờ tôi cũng tin lời nhỏ nói rồi, đúng là cây tiền xu sẽ không bao giờ mọc được.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro