Chương 1. Thế thân hành sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Thế thân hành sự

Bầu trời như một dải lụa xám dài vô tận, lấp lánh dăm vì sao. Xa xa, vô số cánh chim đang tìm đường về tổ.

Ở tận cuối chân trời, một chiếc đĩa khổng lồ đỏ lừ, lơ lửng trên những đỉnh núi xanh, từng vệt mây màu mỡ gà nổi trôi như báo hiệu hoàng hôn buông xuống.

Có tiếng suối chảy róc rách hòa quyện cùng tiếng chim kêu chíc chíc gọi bầy giữa những tán lá rừng rậm rạp. Trong thế giới ngút ngàn màu xanh, thỉnh thoảng điểm xuyết vài mảng lá cây vàng úa như chứng tỏ mùa thu đang hiện hữu, tất cả tạo nên một khung cảnh bao la, kỳ vĩ khiến cho lòng người cảm khái.

Bên con đường nhỏ ven sườn núi có hai người chậm chạp đi tới, người đi đầu là một người đàn ông trung niên cởi trần, quanh eo quấn một mảnh da thú trông như một chiếc váy ngắn. Nước da ông ta hơi đen, toát lên vẻ chững chạc và khuôn mặt khắc khổ, râu tóc thì rậm rạp tán loạn. Sau lưng ông ta đeo một chiếc gùi mây màu đen lớn, bên hông còn một con dao rựa đen sì.

Theo sau ông ta là một thiếu niên khuôn mặt còn non nớt, da hơi tái, vóc người gầy với mái tóc dài buộc túm sau lưng, trên vai cậu ta đeo một chiếc gùi nhỏ, mình trần quấn ngang hông một tấm da thú nham nhở. Nhìn dáng vẻ cả hai người, đều biết họ là những thổ dân nghèo khổ.

Người thiếu niên bỗng cất giọng nói trong hơi thở hổn hển:

"Bảo thúc, chúng ta hãy tạm nghỉ đã, cháu mệt không chịu nổi".

Dứt lời, nó loạng choạng ngồi thụp xuống một tảng đá ven đường rồi đưa tay tháo chiếc gùi nhỏ xuống, sau khi đưa tay quệt những dòng mồ hôi chảy đầy trên trán, nó thở một hơi đánh phì....

"Ừ, nghỉ một lát vậy. Cũng gần đến nhà rồi, không vội". Người đàn ông tên là Bảo thúc nói.

Ông ta thong thả đặt cái gùi nặng trịch xuống rồi gỡ con dao để sang một bên, xong xuôi mới đến tảng đá ngồi xuống, gió thổi mái tóc bù xù của ông ta tung bay làm toát lên một vẻ hoang dại.

"Tiểu Hoàng à. Lần này xuống núi, nhờ số thảo dược và chục bộ xương khỉ, chúng ta đổi được hai gùi thóc và một con dao. Như vậy, cùng với số thóc chúng ta đã đổi lần trước là mùa đông này, chúng ta đủ ăn rồi". Người đàn ông nói.

"Vâng, đợt tới chúng ta kiếm thêm ít thảo dược rồi xuống núi, đem đổi ít vải may quần áo cho mùa đông. Nếu kiếm được thêm một hai củ nhân sâm, cháu sẽ đổi lấy tiền để mua đồ dùng". Người thiếu niên nói, ánh mắt của nó sáng lên vẻ tin tưởng.

Họ ngồi bên vệ đường ngắm nhìn mặt trời lặn dần xuống trong quang cảnh núi rừng hùng vĩ. Một lát sau họ thì thầm với nhau vài câu rồi cùng đứng dậy, vai đeo gùi lặng lẽ cất bước về phía xa.

Ẩn hiện cuối con đường, bóng dăm cái mái nhà tranh mờ ảo trong làn khói chiều.

----------------

Kể từ ngày đến thế giới này, đến nay đã được chừng sáu tháng. Lần đầu tiên hắn tỉnh dậy, thấy đầu đau như búa bổ với muôn vàn tiếng vo ve như muỗi bay vào óc, chắc tại hôm qua mình uống nhiều rượu quá, hắn thầm nghĩ.

Cố mở mắt rồi uể oải ngồi dậy, hắn giật thót khi thấy mình đang nằm giữa một đống cỏ khô trong một cái hang đá vắng lặng. Quay đầu bốn phía, hắn nhìn thấy nền hang đầy những mảnh đá và dăm cái vỏ gốm vỡ. Một bên vách hang treo lủng lẳng vài bộ xương khô có cả xương sọ trông như hài cốt trẻ em, chen lẫn với chúng là dăm ba chiếc rổ tre đen sì, bốc lên một mùi khăm khẳm tởm lợm.

Hắn hoảng hết cả hồn và nghĩ rằng: "Hay là mình bị bọn khủng bố quốc tế bắt cóc, đem nhốt ở đây?". Gì chứ với sáng chế của hắn, thừa sức để cho bọn khủng bố quốc tế đòi chính phủ hàng chục triệu đô la tiền chuộc.

Khi hắn chống tay bò ra khỏi đống cỏ, hắn càng kinh hãi hơn khi thấy tay chân của hắn bé tí và gầy đét như tay chân trẻ con. Dăm ba vết trầy xước bầm tím trên thân thể, làm cho hắn hoảng hốt nghĩ: "Hình như bọn khủng bố đã tra tấn và bắt hắn nhịn đói rất lâu".

Lảo đảo bước ra cửa hang, ánh mặt trời chói rọi vào mắt khiến hắn không nhìn thấy gì, rồi hắn lại ngã xuống bất tỉnh.

Trong cơn mơ khủng khiếp, hắn thấy mình trần truồng đi trong mưa lạnh. Bỗng nhiên, một bọn khủng bố râu tóc bù xù, rách rưới bẩn thỉu như những bọn man rợ ăn thịt người trong phim viễn tưởng cổ đại chạy đến xúm xít vật hắn ngã xuống.

Một tên khủng bố có bộ mặt đen sì hung ác, hai mắt lồi như cái đít chai, răng nhe ra lởm chởm cái đen cái vàng, cái sứt cái mẻ. Tay gã cầm một con giun đất to tướng đang quằn quại rồi nhét vào mồm hắn, mặc kệ cho hắn giãy giụa.

Sau đó cả bọn cười lên ha hả rồi trói hắn lại như bó giò. Cuối cùng, bọn chúng lôi hắn treo lên đống lửa rồi mổ bụng moi tim, làm hắn gào lên một tiếng kinh hãi... vãi cả tiểu.

Cuối cùng, hắn cũng phải tỉnh dậy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt làm hắn nghĩ: "Không biết tại sao lại ở đây?". Dường như có sự cố nào đó khiến hắn bị lạc vào một đám thổ dân mọi rợ ở Châu Phi xa xôi hay tận rừng Amazon Nam Mỹ? Cũng không thấy bọn khủng bố như trong mơ.

Nhưng sự thật hé lộ khiến hắn sửng sốt và kinh hãi hơn khi dần dần biết rằng, hắn đã trở thành một thế thân (avata) trong một thế giới cổ đại thực sự.

Thế thân của hắn là một thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi và thế giới của hắn không phải là thế giới cổ đại như lịch sử trái đất, mà là thế giới của một hành tinh khác. Hắn phát hiện ra điều đó khi vô tình nhìn thấy những hai mặt trăng, một cái to và một cái bé như quả trứng chim lơ lửng trên bầu trời.

Hắn cũng phát hiện ra rằng, mọi sinh vật và thực vật trên thế giới này chẳng khác gì trái đất mà hắn sống trước kia, nhưng thế giới này có vẻ hoang sơ, hùng vĩ hơn. Điều đó làm cho hắn thực sự ngạc nhiên và khâm phục trước sự kỳ diệu của tạo hóa.

Trước kia khi xem phim viễn tưởng, hắn từng ngộ nhận rằng: Bọn người ngoài hành tinh phải có hình dáng như quái vật, đầu có sừng hoặc vảy, chân tay loằng ngoằng như bạch tuộc và da xanh mét như tàu lá.

Còn cây cối thì phải thâm thâm, mập mập và thẳng đứng như cái cột thịt khổng lồ. Tán cây phải khum khum, đỏ tía và tròn tròn như cái mũ nấm. Nhưng hắn biết rằng đã lầm.

Hắn không hiểu thế thân (avata) của hắn vì một lẽ gì mà bị rơi xuống suối và trôi đến đây, sau đó được một gia đình người bản địa cứu. Khi tỉnh táo, hắn đã thử nói mọi ngôn ngữ mà hắn biết, phải dùng mọi cử chỉ như khua tay, múa chân, lắc đầu như thằng điên để ra hiệu. Nhưng cuối cùng đều vô dụng, tất cả bọn họ không hiểu.

Trong thời gian được gia đình này cứu, hắn tạm ở lại và cố gắng tìm hiểu mới biết. Người đàn ông này là một thày lang và suốt ngày lượn lờ trong núi tìm thảo dược, ở nhà chỉ có vợ và đứa con gái nhỏ khoảng 8 - 9 tuổi của ông ta. Hàng ngày họ lên núi làm rẫy trồng khoai và hái lượm ít rau dại, vặt một ít quả. Đôi khi họ còn nhặt được một vốc hạt dẻ hoặc đào được mấy củ gì đó trông như củ chuối.

Dần dần, hắn làm thân với đứa con gái và giúp một số việc cho vợ ông ta. Nhờ có họ quý mến chỉ bảo, trong một thời gian ngắn, hắn đã có thể nói và hiểu ngôn ngữ ở đây.

Nhiều khi trong đầu hắn lại lởn vởn nhớ lại. Hình như đêm đó, hắn đã uống rất nhiều rượu, sau đó có một tia lửa điện đánh trúng đầu làm hắn ngã vật xuống không biết gì nữa. Đến khi tỉnh dậy, lại đến thế giới này.

Hắn đặt ra mấy giả thiết về việc đến đây, rồi thấy rằng giả thiết nào cũng đúng. Nhưng làm cách nào để về thế giới cũ, thì hắn không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu. Lâu dần hắn chán, không thèm suy nghĩ nữa.

Đôi lúc, hắn cũng muốn chào gia đình này và ra đi. Một là để được tham quan tìm hiểu thế giới mới. Hai là hắn nghĩ đến một ngày nào đó, hắn sẽ tìm được cách trở về thế giới xưa kia của hắn, là nơi hắn từng sống, từng có gia đình, bạn bè và người thân.

Nhưng nhiều lúc nghĩ lại, hắn không dám. Thế giới này quá hoang vu cổ đại, biết có những nguy hiểm gì đằng sau vẻ hùng vĩ kia và những con người hoang dã này. Có lẽ cách tốt nhất là ở lại, tìm cách học hỏi và sinh tồn, đến khi thích hợp sẽ ra đi sau vậy. Hắn nghĩ thế.

Vì vậy, hắn bắt đầu tìm cách thể hiện bản thân, rằng hắn không hề mềm yếu, hắn cũng có can đảm, sức khỏe để đi rừng kiếm củi cho đỡ tủi.

Đầu tiên hắn nài nỉ đến mỏi cả mồm và cả ...tay, để cho người đàn ông bằng lòng đưa hắn vào rừng hái lá thuốc. Nhưng ông ta sợ hắn trở thành gánh nặng sơn lâm nên kiên quyết lắc đầu.

Lần thứ hai. Hắn dùng thêm nước mắt, nước mũi vẫn không đạt kết quả.

Lần thứ ba. Hắn quyết tâm chơi loại hạng nặng, ngoài nước mắt nước mũi, hắn còn xì ra một đống dớt dãi và tự nhủ: "Nếu cần thì dùng thêm cả nước ... hoa được sản xuất từ hai quả thận cũng phải đạt được mục đích, để cho ông ta thấy sự chân thành". Cũng may, thấy hắn khổ sở van nài nên ông ta đã đồng ý cho hắn đi cùng.

Về sau, hắn theo ông ta thường xuyên và học được nhiều thứ. Hắn biết nhiều loại cây có thể dùng làm thuốc và nhiều loại con có thể bắt. Tất nhiên hắn cũng biết, không phải con nào bắt được cũng ăn được, ngu phí mà hắn phải trả trong thời gian đi rừng không chỉ nhiều lúc sưng cả mặt mà đôi khi còn mất thêm tí tiết.

Người đàn ông này là một người man khoảng 45 tuổi khá khỏe mạnh, nghe nói trước kia ông ta bị bắt đi lính và làm lang y. Khi bị bắt, ông ta còn rất trẻ, thấy ông ta quá nhỏ không cầm dao búa chém giết được, nên sư phụ ông ta, lúc ấy là một thầy y trong quân ngũ đã nhận ông ta làm đệ tử pha trà đổ bô.

Mười hai năm sau, ông ta thay sư phụ hành nghề. Về sau, may mắn chữa khỏi bệnh yếu... cái đó cho một tên quan lớn. Để trả ơn, tên quan đồng ý cho ông ta giải ngũ về quê với một ít quân lương.

Sau khi về cố hương, không còn nhà để ở nên ông ta tìm một hang đá để có chỗ chui ra tụt vào. Nhớ tới ơn sư phụ đã bảo ban cho y đạo, ông ta tự đặt cho mình cái tên là: Bảo Y Đạo.

Vợ ông ta là một người phụ nữ có nhan sắc, là con gái của một tù trưởng lớn. Trong một lần đi rừng bị rắn độc cắn vào đùi tí chết, may lúc đó ông ta đang hái thuốc ở gần nên kịp thời dùng miệng hút nọc độc ra, rồi rịt cho một loại cao dán bí truyền mới qua được cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Vì thế, mặc dù bị cha mẹ ngăn cản nhưng vì cảm động ơn cứu mạng, nàng ta tình nguyện bỏ nhà theo ông ta vào núi kết thành phu thê.

Về sau trong một lần đi hái thuốc, chẳng may ông ta bị heo rừng húc đúng chỗ hiểm, tuy không mất mạng nhưng bị mất... tinh binh, nên cuối cùng hai người chỉ có một đứa con gái duy nhất, họ yêu thương nó còn hơn cả châu báu nên gọi nó là Bảo Quý Ngọc.

Thấy hắn mặt mũi sáng sủa tử tế nên những lúc rảnh rỗi, ông ta dạy hắn cách cài bẫy săn những con thú nhỏ và dẫn hắn vào rừng thực nghiệm. Vùng núi bao la này có vô vàn loài dã thú từ to tới bé, từ loại nhỏ như con thỏ đến loại ác như con tê giác, từ loại xấu như con gấu đến loại khú như con cú, loài nào cũng sẵn.

Hắn vốn thông minh lại thêm chăm chỉ sáng tạo nên đã chế ra một số loại bẫy rất hiểm và nhạy, chỉ cần con mồi chạy qua là a lê hấp... dính bẫy. Nhưng hắn cũng chỉ dám đặt các loại bẫy nhỏ gần nhà chứ chưa dám đi xa để bẫy các loại thú lớn, sợ không biết người săn thú hay thú săn người. Hai nữa, nếu bẫy được thú lớn, hắn cũng không đủ đô vật để khênh về.

Dù thế, những con mồi nhỏ mà hắn săn được cũng rất phong phú, thường là những loại như gà gô, chồn cáo, thỏ... đôi khi hắn còn bẫy được cả khỉ. Ngoài ăn uống hàng ngày, hắn còn biết đem số thịt thừa ướp muối và hun khói, để phòng khi trời mưa lũ không đi đâu được.

Xương khỉ thì hắn đem ra suối ngâm cho rã hết thịt thối rồi phơi khô để tích trữ, đến khi được nhiều thì đem nấu cao hoặc mang đi đổi thóc.

Sản phẩm có giá trị nhất của vùng này là thảo dược và xương cốt dã thú để nấu cao các loại. Khi kiếm đã đủ nhiều, hai người lại xuống núi đến cổ thành gần đó khoảng 20 dặm để đổi lấy thóc và đồ dùng.

Nhờ đó mà hắn biết rằng, thế giới này là một thế giới có nền văn hóa lâu đời nhưng trình độ kỹ thuật thì thảm thương, chỉ tương đương với thời Trung cổ hoặc Đường Tống, thế kỷ thứ 10.

Cổ thành mà bọn họ đến là một thành nhỏ gọi là Nam Sơn thành, được xây bằng đá hộc từ rất lâu đời, vị trí nằm ở phía bắc một dãy núi rất hùng vĩ gọi là dãy Đại Liên Sơn. Trong thành có khoảng 1 vạn dân sinh sống và chừng 500 quân binh bảo vệ.

Trước kia, thành được xây dựng nhằm phòng ngừa man dân trên núi tràn xuống cướp phá, về sau không có chiến tranh nên người man thường hay đến để đổi chác, mua bán mọi thứ, dần dần thành một thương thành.

Nhiều thương nhân từ các nơi đến đây để mua đổi thảo dược, thịt lông thú, gỗ... của người man và bán vải lụa, lương thực, đồ gốm sứ, công cụ sắt, muối... là những thứ người man cần.

Để có thể quên đi quá khứ và hy vọng sống tốt hơn trong tương lai, hắn tự đặt cho mình một cái tên mới: Hoàng Chân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro