Chương 2. Hang đá thưởng trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2. Hang đá thưởng trà

Bóng đêm đã bao phủ toàn bộ núi rừng, khắp nơi đầy tiếng dế kêu ri rỉ và dăm ba tiếng ễnh ương, chẫu chàng ồm ộp. Từng đàn đom đóm vật vờ trôi trong không gian, hòa lẫn với các vì sao trên nền trời.

Giữa trời đêm đen kịt là bóng của ba ngọn núi nhỏ, cao thấp không đều gọi là núi Tam Sơn. Đây là mấy quả núi nằm ngoài rìa dãy Đại Liên Sơn, là địa phận người man sinh sống.

Dưới chân ngọn núi thứ nhất của núi Tam Sơn là một cái bản nhỏ, có khoảng hai chục nóc nhà lợp bằng cỏ tranh xơ xác, nhưng gia đình Bảo Y Đạo không sống ở đây. Bọn họ sống trong một cái hang, lưng chừng ngọn núi thứ ba của Tam Sơn, cách cái bản khoảng vài trăm thước, bọn họ vừa ăn xong bữa tối.

Cái hang này khá rộng chừng 400 - 500 thước vuông, cao chừng 6 - 7 thước, trần hang tương đối bằng phẳng và rủ xuống một ít thạch nhũ. Cửa hang hơi nhỏ so với lòng hang, phía ngoài là những thanh tre và cây gỗ to bằng bắp tay, xếp thành một cái hàng rào ngăn cách trong hang với bên ngoài để phòng dã thú.

Giữa lòng hang có một đống lửa bập bùng, hắt lên trần hang ánh sáng khi mờ khi tỏ. Ở giữa đống lửa có kê 3 hòn đá to bằng quả bưởi và một ít cành cây khô đang cháy, nổ tí tách, đồng thời tỏa ra một làn khói nhẹ.

Từ khi Hoàng Chân đến đây, gia đình Bảo Y Đạo đã coi hắn như người nhà. Vợ của Bảo Y Đạo là Bảo thị đang ngồi xổm ở góc hang, mụ giơ tay đập cái "chát" vào con muỗi trên mặt, rồi lúi húi bỏ nắm thóc đã giã vào một cái sàng để sẩy.

Dáng người mụ đong đưa, hai tay sàng sẩy nhìn rất điêu luyện. Dưới động tác của mụ, hai quả mướp trâu lắc qua lắc lại, lồ lộ dưới lớp vải trễ trông thật mỏi mắt. Trên mặt sàng, từng hạt gạo trắng tinh xoay tròn như những hạt ngọc.

Bảo Y Đạo ngồi bên đống lửa, tâm trạng của lão rất là vui vẻ. Lần này xuống núi có được kết quả không tồi, đổi được hai gùi đầy thóc và một con dao rựa cực sắc. Lão thầm nghĩ: "Thằng nhỏ này thật là thông minh trước tuổi, khi cứu nó, tưởng tốn thêm cơm gạo, nào ngờ lại không bị lỗ".

"Tháng đầu khi tỉnh lại, nó đã biết chịu khó đi hái rau, kiếm củ quả và tìm cách bẫy thú. Những lúc rảnh rỗi, nó còn nghĩ ra nhiều thứ lạ. Đầu tiên, nó nghĩ ra một cái khố để bọc lấy chỗ kín rồi mới khoác da thú bên ngoài che đi. Bây giờ có thể ngồi dạng chân thoải mái mà không sợ lộ hàng, trước kia ngồi chỗ đông người, cứ phải co co khép khép cái chân, thật là không thoải mái".

"Rồi tiếp theo, nó còn nung được một đống đồ gốm như chum, vại, nồi niêu, bát đĩa... tuy hơi méo và chưa đẹp lắm nhưng cũng tốt. Hơn thế nữa, nó còn biết cách làm ra vài cái bẫy rất nhạy. Lúc đầu lão chỉ nói chơi chơi cho nó biết những thói quen của mấy con vật, và cách bẫy đơn giản, nhưng hắn lại làm ra mấy loại bẫy lớn và hiệu quả không ngờ. Chưa nói số xương khỉ mà hắn kiếm được, riêng số đồ gốm mà hắn nung cũng có giá trị mấy trăm đô"*.

Nếu để lão đi hái thuốc, chắc phải mất mấy năm mới mua được số đồ như vậy. * (Đô: Đơn vị tiền tệ ở đây, hoặc tương đương đồng).

"Hôm nay ta phải tự thưởng". Lão thầm nghĩ rồi hưng phấn đứng lên, đi đến vách hang lục lọi một lúc rồi bỏ một nắm lá khô vào cái nồi gốm nhỏ dưới đất.

Sau đó, lão bưng cái nồi đến bên chum nước rồi múc một ít nước đổ vào. Xong xuôi, lão đến bên đống lửa cẩn thận đặt cái nồi lên trên 3 hòn đá, cời cời cho lửa cháy to thêm rồi khoanh chân ngồi xuống, rung đùi chờ nước sôi.

"Dạo này tiểu Hoàng trông cứng cáp và khỏe mạnh hơn nhiều đó". Lão mỉm cười nói.

"Vâng". Hắn ngồi một bên đống lửa ngước nhìn lão.

Bảo thị bỗng cất tiếng hỏi tò mò:

"Tiểu Hoàng à, lâu rồi cháu đã nhớ lại được gì chưa? Cháu có nhớ trước kia ở đâu, làm gì không?".

"Á, bà cô lại bắt đầu hỏi mình rồi đây!" Hắn thầm nghĩ.

Nếu như nói là không nhớ gì thì mụ sẽ không tin, cứ hỏi đi hỏi lại liên lục, ai bảo mình nghĩ ra nhiều thứ mới lạ như vậy. Nhưng nếu nói là nhớ thì lại không đúng, cái thằng "thế thân" này trước kia nó là gì thì mình cóc biết. Còn nói là mình từ một thế giới văn minh rồi nhập hồn tới đây thì họ nghĩ mình là Yêu quái, Hồ Ly Tinh, Quỷ Dạ Xoa... rồi bắt đi thiêu sống thì bỏ mẹ.

Hắn không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật. Vì vậy, hắn ngập ngừng cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để nói:

"Cháu không nhớ rõ lắm trước kia ở đâu, cháu chỉ nhớ là ở một nơi rất xa... hình như là ở trong một cái thành lớn... ".

Hắn ấp úng tìm cách diễn giải về thành phố, nơi mà hắn từng sống.

"Cháu nhớ, ở đó có những cái nhà bằng đá... rất to như quả núi này". Hắn giang hai tay giải thích, ý hắn nói về những tòa nhà cao tầng bằng bê tông cốt thép.

"Hả, to thế cơ à?". Bảo Y Đạo trợn mắt, lão không tin vào tai mình nên hỏi lại.

"Vâng, vâng... Có hàng ngàn người sinh sống ở trong đó". Hắn nói, ý bảo là chung cư cao tầng.

"Ấy ấy..." Bảo Y Đạo không hiểu, lão nghĩ thằng bé này trước kia bị đập đầu vào đá, nên thỉnh thoảng lú lẫn. Lão vội hỏi lại:

"Có phải ý cháu là, có hàng ngàn người chui vào trong một quả núi để làm nhà ở phải không?". Trong suy luận của lão thì cái thành đó có rất nhiều quả núi lớn.

"Vâng... vâng. Chính thế... chính thế, ý cháu là như vậy". Hắn vội khẳng định.

"Ồ, đông đúc như vậy thì người ta sống thế nào?". Bảo thị thắc mắc.

"À...à. Ở đó mỗi gia đình có một cái hang, chỉ bằng một góc cái hang này". Hắn muốn nói về các căn hộ, rồi giơ tay vạch vạch trong không trung để ra hiệu.

"Thế thì ở hơi chật nhỉ". Bảo Y Đạo gật gù, lão thầm hãnh diện vì đã kiếm được một cái hang lớn như thế này.

"Bọn họ ăn uống... sinh hoạt... tắm rửa... xả bã luôn ở trong các hang đó". Hắn ấp úng nói và muốn giải thích rằng, mỗi một căn hộ có 2 đến 3 cái toilet nhưng không biết nói thế nào cho dễ hiểu và lịch sự.

"Bậy.. bậy, bẩn quá, bẩn quá. Ăn xong lại còn xả bã ngay tại chỗ". Bảo thị thốt lên, mụ thầm nghĩ: "Tại sao lại có cái bọn sống bẩn như vậy?".

"Sao bọn họ không xuống chân núi mà làm việc đó?". Bảo Y Đạo trố mắt hỏi, lão cũng không tưởng tượng được trên thế giới này lại có cái bọn lười nhác, bẩn thỉu như thế.

"Vâng.. vâng. Tại vì ở dưới chân núi thường có nhiều người qua lại, ngoài ra có rất ít bụi cây để che. Hơn nữa, ở đó còn không có con thú rừng nào, kể cả... con dế". Hắn lưỡng lự kể tiếp.

"Vậy ư?". Lần này Bảo Y Đạo ngạc nhiên, lão tưởng mình nghe lầm rồi thắc mắc hỏi: "Không có thú rừng thì họ lấy gì mà ăn, gặm đá à?". Rồi lão lẩm bẩm:

"Chả trách, hồi ta vớt ngươi từ dưới suối lên, thấy ngươi gầy như que củi, biết ngay là thiếu ăn". Rồi lão thở dài, gật gù cảm thán:

"Ta từng làm quân y 20 năm, đã được đi nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ nghe kể về cái xứ nào mà nghèo khó như vậy. Có đến hàng ngàn người phải chui vào trong một quả núi để ở, lại còn không có cả thịt thú rừng để ăn. Chậc chậc...quá khổ... quá khổ...".

Thấy nước đã sôi sùng sục, lão nhặt lấy hai cái bát gốm gần đó rồi rót nước trong nồi vào.

"Uống đi, loại này là cực phẩm đấy". Lão nói rồi đưa cho hắn một cái bát. Lão đưa cái bát còn lại lên gần miệng, thổi phù phù rồi uống một ngụm.

"Chẹp chẹp. Đây là chè Tuyết cổ thụ loại hảo hạng, chỉ có ở trên đỉnh Tuyết Sơn, sâu trong dãy núi Đại Liên. Một vốc chè khô thế này mang tới thành Nam Sơn đổi được hai đấu thóc đó". Lão nói.

"Đầu tiên, uống thấy hơi hơi đắng, nhưng sau đó lại thấy vị ngọt ngọt thơm thơm, phảng phất như ngấm vào lưỡi. Ngoài công dụng mát gan êm bụng, loại này còn có nhiều công dụng khác như tráng dương, bổ thận...". Lão gật gù rồi lẩm bẩm:

"Hồi ta nhìn thấy mấy cây chè này, ta mừng quá đến nỗi không để ý xung quanh. Khốn kiếp cái con heo rừng đó, nó chơi ta một phát tý nữa thì gãy xương đùi. Nếu không, ta đã mang về được một đống lớn".

"Vậy mấy ngày nữa chúng ta đến đó đi, Bảo thúc?". Hắn nói giọng dụ dỗ, tay đưa bát nước chè lên miệng thổi phù phù rồi uống cái ực.

"Đến đó xa lắm, phải mất 4 - 5 ngày đi, rồi 4 - 5 ngày về. Vị chi mất khoảng chục ngày, lại còn phải trèo đèo lội suối, không dễ". Lão ngậm ngùi.

"Không sao, nếu kiếm được thêm nhiều tiền thì cũng đáng. Mấy ngày này chúng ta ở nhà chuẩn bị gạo rang, thịt muối và một số thứ, xong rồi sẽ lên đường". Hắn nói vẻ quyết tâm.

"Hơn nữa, cháu muốn hái thật nhiều, để đợt này xuống núi mua cho Ngọc nhi hai bộ quần áo mùa đông mặc cho đỡ rét". Hắn nói rồi mỉm cười, đưa mắt liếc về cô bé Bảo Quý Ngọc.

Cô bé đang ngồi tròn mắt bên đống lửa, lắng tai nghe bọn họ nói chuyện. Từ khi hắn đến đây, mỗi buổi tối, cô rất thích đến ngồi bên đống lửa để nghe hắn nói chuyện với gia phụ.

Thỉnh thoảng, Hoàng huynh của cô lại kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích rất hay. Đối với cô, mỗi một câu chuyện là một cái gì đó mới mẻ và lạ kỳ, hấp dẫn. Trong trí tưởng tượng non nớt của cô, Hoàng huynh trước kia phải ở trong một cái hang rất chật, lại còn phải hay thường xuyên nhịn đói.

"Ôi Hoàng huynh thực là khổ, Hoàng huynh thật là đáng thương... Mình sẽ học nấu ăn để sau này nấu cho Hoàng huynh đáng thương ăn".

Cô nghĩ thầm, rồi tưởng tượng ra một đống thức ăn các loại đặt trên mặt đất thơm phức, nóng hổi. Bất tri giác, theo thói quen cô đưa ngón tay lên miệng mút mút cái "chụt".

Bỗng một tiếng nói to vang lên làm cô bé giật bắn mình:

"Ngọc nhi! Nói với muội bao nhiêu lần rồi, không được mút tay trong miệng".

Hoảng sợ, cô vội rụt tay lại rồi đưa mắt liếc về Hoàng huynh đáng thương một cái, hai bàn tay của cô đan lại với nhau rồi vặn vẹo như không biết giấu vào đâu. Chỉ thấy Hoàng huynh đáng thương trợn mắt, lườm cô một cái rồi nói tiếp:

"Nếu muội cứ hay mút tay trong miệng như vậy, sẽ có ngày, một con giun lớn sẽ đục thủng bụng muội mà chui ra đó". Hắn giơ ngón tay ngoáy ngoáy hăm dọa.

Lúng túng một lúc, cô cúi gằm mặt rồi lí nhí vớt vát:

"Muội chỉ thấy... em bé chui ra từ trong bụng thôi, chứ chưa thấy giun chui ra bao giờ...".

Rồi cô lấy tay sờ sờ bụng, xong rồi chỉ chỉ xuống phía dưới như ngầm bảo, đã thấy em bé chui ra từ chỗ ấy.

"Hừ". Bảo Y Đạo gắt gỏng:

"Tiểu Hoàng nói đúng đó. Trước kia sư phụ ta thường giã một loại hạt cây nấu lên cho binh sỹ uống, hai hôm sau, bọn chúng xì ra một đống giun trắng nhơn nhởn, to như thế này". Lão nhặt một đoạn cành cây khô rồi giơ lên làm mẫu.

"Lâu rồi ta quên mất, hôm nào phải đi lấy một ít cho cả nhà uống". Lão nói rồi phân trần:

"Trước kia ta không hiểu, làm thế nào mà lũ giun lại chui vào trong bụng được. Hôm trước tiểu Hoàng nói chuyện ta mới biết, hóa ra là chúng đẻ trứng lẫn vào trong đất, nếu ăn bẩn sẽ mang trứng giun vào bụng, rồi chúng nở ra. Sau đó chúng ở trong bụng người, thỉnh thoảng chúng quậy phá gây đau bụng".

Rồi lão gằn giọng, nói to như ra lệnh:

"Vì vậy từ bây giờ, tất cả mọi người đều phải rửa tay sạch sẽ trước khi ăn, nghe rõ không?".

"Vâng... vâng. Nhớ rồi, nhớ rồi. Lão gia...". Hai mẹ con Bảo thị rối rít.

Thế giới này lạc hậu quá, hắn mỉm cười nghĩ thầm: "Nếu đã đến đây, ta sẽ khai hóa văn minh cho cái xứ này". Rồi trong đầu hắn hiện ra một dự định, một kế hoạch to lớn:

"Đầu tiên, ta sẽ làm ra quần áo và đồ dùng...

Tiếp theo, sẽ làm ra ô tô, tàu hỏa....

Rồi sẽ chế ra máy bay, tên lửa... Tivi, tủ lạnh... Đồ điện và máy phát điện...

Cuối cùng ta sẽ chế ra máy vi tính và điện thoại di động..."

Hắn mỉm cười và mơ mộng, nghĩ đến những dự định vĩ đại rồi lẩm nhẩm: "Đến lúc đó ta sẽ cho xây một trạm phát sóng thật lớn trên đỉnh Đại Liên Sơn này..."

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu làm hắn giật mình. Một cơn buốt lạnh chạy suốt từ đỉnh đầu đến hậu môn làm lông tóc hắn dựng đứng, mồ hôi vã ra, chân tay tức khắc run lẩy bẩy... "Trạm phát sóng... tại sao mình không nghĩ ra từ sớm?".

Hắn ngồi ngửa mặt, đôi mắt thất thần, một lúc lâu sau mới thở dài lẩm bẩm:

"Rốt cục ta đã hiểu, tại sao lại đến đây? Nếu muốn trở về thì phải làm cách nào, nhưng trở về làm gì khi ta chỉ còn một mình... Ta sống có ý nghĩa gì đâu!".

Hắn ngậm ngùi cúi đầu, từ mắt hắn xuất hiện hai dòng lệ nóng hổi chảy trên gò má.

Hắn nhớ về quá khứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro