Chương 3. Dự án kinh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3. Dự án kinh nhân

Trước đó không lâu, tại một nơi rất xa.

Trong phòng hội nghị tại khách sạn 5 sao Beverly Hills, thành phố Los Angeles, Mỹ.

Phòng hội nghị là một phòng tương đối lớn của khách sạn. Trần phòng treo lủng lẳng 6 bộ đèn chùm bằng vàng ròng xen lẫn các hạt phalê to bự, phát ra ánh sáng lấp lánh hòa lẫn giữa những ánh đèn downlight, đèn tường sáng chói.

Giữa phòng là 15 hàng ghế ngồi bọc gấm vàng sang trọng, quay về phía khán phòng. Sàn nhà trải một tấm thảm dầy lớn dệt hoa văn theo kiểu Ả rập, làm toát lên sự quý phái và siêu đẳng cấp.

Tại một góc của phòng có kê một dãy bàn trải ga trắng, trên để mấy chục chai rượu Wishky, Champagne và mấy trăm ly cốc các loại.

Khán phòng lót bằng gỗ, nhô cao lên khoảng 40 cm, trên đó kê một chiếc bục diễn giả. Trần khán phòng có một hàng đèn rọi cao áp đang chiếu thẳng vào một tấm phông lớn màu xanh lam đậm, làm nổi bật lên hàng chữ to vàng chóe: "Chúc mừng quý khách tham dự hội nghị về dự án S".

Trong phòng có khoảng 200 người. Da trắng da vàng, da đen da đỏ đủ các quốc tịch đang đứng ngồi lẫn lộn.

Các quý ông, quý cậu đầu tóc mượt mà, mặc sơvin dài tay hoặc comple, caravat đủ màu lịch sự. Chân đi giày đen bóng đến nỗi, con ruồi nào vô ý đậu lên chắc chắn cũng bị trượt chân ngã vỡ đầu mà chết.

Các quý cô, quý bà thì hầu như ăn mặc vô cùng tự do, mát mẻ. Hai quý bà thân hình đầy đặn, mặc váy dài che từ cổ đến gót giầy, nhưng mỏng như cánh ve, thấp thoáng cái lỗ rốn đen đen và hai con ốc vặn đang bò trên đỉnh núi.

Các quý chị, quý em thì phần lớn ăn mặc theo kiểu: "giá váy tăng lên, giá áo trên tụt xuống". Các loại khe rãnh kinh người, trắng nõn được phô bày hết cỡ.

Lại có quý em diện một bộ độc nhất vô nhị "black & white". Dọc nửa người là một chiếc váy dài đen, che kín cả ngón chân, còn nửa bên kia thì cởi trần như nhộng.

Khoảng hơn chục phóng viên da đen, da trắng các loại, tay cầm micro đi kèm với các cameraman, mắt láo liếc săm soi những chỗ nhạy cảm chết người của các quý nữ. Thỉnh thoảng ánh đèn chợt lóe, kèm theo tiếng máy ảnh cái "rụp".

Dăm nữ tiếp viên mặc mini jíup đang đi lại, tay bưng khay rượu mời từng quý khách.

Mấy quý anh tay nâng ly rượu, mắt lơ đễnh liếc theo từng cặp đùi mỹ nhân đang đong đưa uyển chuyển. Dường như thiếu món đùi, rượu không còn hương vị.

Trong tiếng ồn ào hỗn độn, vẫn nghe được âm thanh thốt lên đầy cảm thán của một phóng viên:

"Quả là một hội nghị khoa học kiểu Mỹ. Khi đến đây, tôi cứ tưởng lạc vào lễ trao giải Osca liên hoan phim quốc tế".

Bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ bước lên bục diễn giả, sau khi e hèm và gõ gõ vào micro vài cái để chắc nhở mọi người chú ý và ngồi xuống, lát sau anh ta nói:

"Kính thưa các quý ông và quý bà. Hôm nay, tôi rất vinh dự và hân hạnh giới thiệu với các quý ông, quý bà về nhóm chuyên gia thực hiện dự án và xin trân trọng thông báo "Dự án S" đã thành công tốt đẹp...".

Sau đó ông ta tự vỗ tay lốp bốp. Vài giây sau, cả hội trường ngập tràn tiếng vỗ tay bôm bốp hưởng ứng.

"Cùng đến dự với chúng ta hôm nay là đông đảo các nhà tài trợ cho dự án. Các nhà tài phiệt, tài chính, chứng khoán, ngân hàng. Các minh tinh màn bạc, ngôi sao thể thao, ngôi sao ca nhạc. Ngoài ra, còn có đại diện chính phủ Hoa Kỳ và các tập đoàn đa quốc gia trên toàn cầu. Sau đây, tôi xin trân trọng giới thiệu: Giáo sư tiến sỹ, ngài Mister Bean lên trình bày chi tiết về quá trình triển khai dự án và sẵn sàng phúc đáp các câu hỏi của quý vị".

Ông ta giơ tay mời một quý ngài khoảng 60 tuổi ở phía dưới, đầu bờm xờm và bạc trắng như Anhxtanh, ra hiệu mời lên bục diễn giả rồi lặng lẽ rút khỏi khán phòng.

Một phút sau, quý ông đầu bạc bước lên bục diễn giả.

"Kính chào quý ông và quý bà". Ông ta lễ phép nói.

"Xin tự giới thiệu, tôi là Mister Bean. Giám đốc dự án". Sau một chút ngập ngừng và đưa mắt liếc toàn bộ bên dưới, ông ta nói tiếp:

"Hôm nay, tôi thật vinh dự có được cuộc gặp gỡ với các bạn ở đây để giới thiệu chi tiết về quá trình triển khai dự án S. Như tất cả chúng ta đều biết, dự án S là viết tắt của cụm từ "Super Controller to the Human and Animal Project", có nghĩa là Dự án "Siêu điều khiển con người và động vật". Dự án được hình thành dựa trên lý thuyết về sóng siêu cao tần, điều khiển sóng não của cố giáo sư Charlie Chaplin".

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta dường như đang xúc động, nhớ lại một kỷ niệm nào đó rồi từ từ cho tay vào túi áo véc, rút ra một khăn mùi xoa trắng chấm lên hai bên mắt. Sụt sịt vài cái, ông ta lại tiếp tục:

"Cách đây hơn 10 năm, cố giáo sư thiên tài của chúng ta đã phát hiện ra não của người và động vật phát ra một loại sóng siêu cao tần vô cùng đặc biệt. Điều quan trọng là sóng não của mỗi người phát ra đều không giống nhau và có cấu trúc như một dạng mật mã".

"Vì vậy, ông đã tiên đoán rằng: Nếu như chúng ta tạo ra một thiết bị, có thể phát ra một tần số trùng với tần số sóng não của người hay động vật, thì chúng ta có thể điều khiển được mọi hành động và cảm xúc, suy nghĩ của người hay vật đó".

"Để chứng minh cho lý thuyết trên, cố giáo sư đã vận động được rất nhiều nhà tài trợ lớn, bỏ tiền giúp cố giáo sư tổ chức một nhóm các chuyên gia xuất sắc từ nhiều nước đến đây nghiên cứu dự án".

"Đến nay, cố giáo sư đã về với Chúa. Nhưng những lý tưởng của ông đã được chúng tôi, những học trò ưu tú của ông triển khai thành công và chứng minh: Lý thuyết của ông đã trở thành chân lý".

"Sau 9 năm, chúng tôi đã thiết kế và lắp đặt hoàn hảo một cỗ máy dùng để kết nối tín hiệu giữa não người điều khiển và đối tượng bị điều khiển. Năm ngoái, chúng tôi đã thí nghiệm thành công điều khiển động vật trong phòng thí nghiệm. Và tháng trước, chúng tôi đã lắp đặt thành công một trạm phát sóng công suất lớn tại đồi Hollywood, để thực hiện thí nghiệm trên người trong toàn thành phố".

Tạm ngừng một lát để thở, sau đó giáo sư hùng hồn nói tiếp:

"Nói cách khác, theo quan niệm phương Đông, đây được coi là một loại "Nhập hồn". Nhưng khả năng của chúng tôi là loại "Siêu nhập hồn" ở khoảng cách xa và đa dạng đối tượng hơn. Sau đây, tôi xin được trình bày chi tiết của quá trình thực hiện dự án cũng như các vấn đề kỹ thuật liên quan".

Nói tới đây, ông ta chậm rãi cho tay vào túi áo véc và rút ra một vật đen đen, bẹt bẹt, to bằng bàn tay trông như một chiếc tablet loại nhỏ.

Chậm rãi dùng ngón tay xoa xoa, chọc chọc vài cái. Lập tức phía sau khán phòng, một cái màn hình projector cực lớn từ từ hạ xuống và ánh đèn máy chiếu lóe lên trên tấm màn dòng chữ "Super Controller to the Human and Animal Project". Từ lý thuyết đến hiện thực, từ điều khiển đến bị điều khiển.

Tiếp theo ông ta vừa nói lại vừa xoa xoa chọc chọc. Thứ tự theo lời nói của ông ta, trên màn chiếu lần lượt xuất hiện đủ các loại công thức vật lý, toán học, hóa học... biểu đồ hình sin, pharabol... Sau đó lại xuất hiện thêm vài cái vòng tròn như bánh quy, bánh gato xanh đỏ đầy màu sắc và dăm ba cái hình vẽ từ người đến ngợm.

Cuối cùng, ông ta kết luận:

"Tôi vô cùng cám ơn các quý khách đã bỏ chút thời gian quý báu đến tham dự hội nghị ngày hôm nay. Sau đây quý vị nào có câu hỏi gì, tôi xin được hân hạnh giải đáp".

Ngập ngừng một lúc, ông ta nói tiếp:

"Quý vị chú ý, đây là nước Mỹ nên các bạn có thể hỏi thoải mái không cần e ngại về phong tục tập quán hay mấy vấn đề tế nhị, miễn là trong khả năng chúng tôi có thể trả lời được".

Cả hội trường im lặng trong giây lát. Bỗng nhiên ở hàng ghế đầu, một người đàn ông trung niên béo quay cun cút giơ tay đứng dậy, có tiếng thì thầm bên dưới:

"Đây là ông Buffet, trùm chứng khoán phố Wall".

Sau khi ho khan vài tiếng, ông ta phát biểu:

"Xin giáo sư cho biết, phát minh này có thể ứng dụng như thế nào?".

Khẽ mỉm cười, giáo sư trả lời:

"Tôi nhĩ rằng, phát minh này là một sự kiện vô cùng to lớn trong lịch sử nhân loại. Ý nghĩa của nó còn vượt xa sự phát minh ra hạt của Chúa (tức hạt higgs), hay thành quả nhân bản vô tính mà internet thường nói tới. So với nó, những cái khác chỉ là nhảm nhí".

"Trong tương lai, chúng ta có thể ứng dụng nó trong rất nhiều trường hợp và lĩnh vực. Nói ví dụ: Chúng ta có thể sử dụng nó để duy trì an ninh trật tự trong một đô thị. Điều gì xảy ra khi một tên tội phạm khủng bố, ẩn nấp đâu đó trong thành phố để giết người. Cảnh sát thay vì tìm tòi truy bắt nó một cách đầy rủi ro, mạo hiểm đến tính mạng thì chỉ cần... đăng nhập vào trạm máy chủ, xác định khu vực tọa độ, tìm kiếm và xâm nhập vào não nó. Tên tội phạm sẽ bị mất đi năng lực hoạt động như một động vật vô tri giác và bị điều khiển, nó sẽ tự đến đồn cảnh sát nạp mạng. Như vậy các bạn có hiểu không?".

"Good... Good, OK... OK. Hảo... hảo. Yes... yes. Khơrơsô...". Ở phía hàng quý khách bên dưới có nhiều tiếng trầm trồ và tiếng lốp bốp vỗ tay tán thưởng.

Bỗng một quý cô có thân hình gợi cảm, mặc một bộ váy dài gần trong suốt như cánh ve đứng lên. Hai quả bầu tiên ngồn ngộn mờ ảo sau lớp vải, đung đưa như hai quả núi lửa sắp bùng nổ, có tiếng thì thầm bên dưới:

"Đây là cô Madona, minh tinh ca nhạc".

"Thưa ngài Bean". Cô ta nói:

"Ngài có thể trả lời cho tôi biết. Trường hợp đối tượng bị nhập hồn chẳng may chết đột tử, thì người điều khiển có bị ảnh hưởng gì không ạ?".

"Ồ, tất nhiên là không". Giáo sư Bean trả lời.

"Thực ra thì khi người điều khiển xâm nhập và khống chế não bộ của đối tượng, sẽ có cảm giác như là chính bản thân đối tượng vậy, tức là cũng có cảm giác vui sướng, đau đớn, buồn phiền... vv. Nhưng khi tắt điện thì mọi thứ đều trở lại bình thường. Chúng tôi đã từng giết hàng trăm con chuột thí nghiệm, làm thịt vô số khỉ và cả chó, mèo, voi ngựa... đều nhận thấy sau khi đối tượng chết, người điều khiển chỉ có cảm giác đau đớn một chút mà thôi, sau đó thì không có gì nữa. Tất nhiên nếu giết người để thí nghiệm thì chúng tôi chưa làm, nhưng tôi nghĩ kết quả sẽ không khác biệt". Giáo sư nói.

"Ồ, vậy thì trong tương lai. Tôi có thể yên tâm thuê một người trẻ đẹp để biểu diễn thay mà không cần phải tự nhảy múa, hú hý đến khản cả họng rồi! Nhưng quan trọng là họ vừa hát vừa sexi như Somali mà không biết ngượng, đúng không thưa giáo sư?". Cô ta hỏi.

"À... à, có thể... được". Giáo sư ấp úng trả lời.

"Tôi muốn hỏi thêm giáo sư một vấn đề nữa". Cô ta nói tiếp:

"Trong trường hợp người điều khiển bị chết đột ngột, thì ý thức của đối tượng bị nhập hồn có trở về lúc ban đầu hay không, thưa giáo sư?".

"Ô la ... la, quả là một câu hỏi khó". Giáo sư lúng túng đáp.

"Chúng tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, tôi nghĩ rằng không ai trong số chúng tôi tình nguyện làm thí nghiệm này cả, có điên mới làm như vậy". Giáo sư lúng túng trả lời sau một hồi gãi đầu, gãi tai sồn sột.

"Không sao, tôi chỉ hỏi cho biết thôi". Cô ta nói.

Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn, oang oang như chuông đồng vang lên ở hàng ghế giữa:

"Ngài có thể giới thiệu các thành viên của nhóm nghiên cứu được không ạ? Để tôi xin chữ ký, làm lưu niệm lúc tuổi già".

Tất cả mọi người quay mắt nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói thì thấy một người đàn ông đầu trọc, da ngăm ngăm như nhọ nồi nhưng to con cường tráng đứng lên. Mặc dù anh ta mặc áo sơmi kín mít nhưng vẫn thấy ẩn hiện từng múi cơ trên cánh tay, lồng ngực.

"Đây là ngài Mike Tyson, ngôi sao quyền anh hạng nặng". Có tiếng thì thào trong đám người.

"Vâng... vâng, rất sẵn sàng". Giáo sư Bean lên tiếng, sau đó ông giơ tay ra hiệu và nói to vào micro:

"Tôi xin trân trọng giới thiệu các thành viên chủ chốt trong nhóm dự án lên khán đài".

Lập tức theo hướng tay ông ta chỉ, một nhóm 6 người nhanh nhẹn bước lên giữa khán phòng, trên mặt họ toát lên vẻ hãnh diện và nụ cười tươi rói.

"Tôi xin giới thiệu, anh Hoàng Chính Long. Tiến sỹ cơ điện tử". Giáo sư chỉ vào người đầu tiên trong số họ.

"Cô Jennifer Trần. Tiến sỹ sinh hóa". Ông ta chỉ tiếp vào người thứ 2.

"Cô Dae Jang Geum. Tiến sỹ y khoa". Ông ta chỉ tiếp.

"Anh Putin Ivanop. Tiến sỹ toán và tin học điều khiển". Ông ta đưa tay về phía người thứ tư.

"Anh Alibaba ... Trasumaka. Tiến sỹ tự động hóa". Ông ta chỉ vào người thứ 5 và cuối cùng kéo dài giọng nói.

"Và người cuối cùng... Anh... Obama Scuta. Tiến sỹ vật.... lý.... nguyên tử".

"Ngoài ra còn một số kỹ sư, chuyên gia và công nhân tham gia dự án. Nhưng vừa rồi chúng tôi hết tiền nên đã sa thải một số, do đó họ không có mặt".

Sau một chút ngậm ngùi, ông Bean nói tiếp:

"Để cho không khí thêm sôi động, sau đây xin mời các quý vị có thể gặp gỡ và phỏng vấn từng chuyên gia của chúng tôi. Tôi chắc chắn rằng, quý vị sẽ nhận được những thông tin vô cùng bổ ích và lý thú".

Sau đó, ông ta làm điệu bộ ngả người đưa tay phải từ đằng trước ra đằng sau. Từ bên trái sang bên phải như mấy cô vũ nữ mời khách vào quán bar.

Lập tức, hàng chục phóng viên và các cameraman cùng ào lên sân khấu, quây lấy 6 người còn đang ngơ ngác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro