Chương 4. Giải đáp phóng viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4. Giải đáp phóng viên

Tại một góc của khán phòng, hơn chục phóng viên và cameraman đứng vây quanh hai người Hoàng Chính Long và Jennifer Trần.

"Hân hạnh được làm quen với anh chị".

Một nữ phóng viên tóc vàng vô cùng hấp dẫn tiến đến, nàng mặc bộ mini jiup cực ngắn làm lộ ra cặp giò trắng muốt. Cổ áo trễ, hở ra một cái rãnh sâu ghê người.

"Tôi là Elyzabeth Taylor, phóng viên của tờ New York Times".

Nàng nói vẻ kiêu hãnh, tay giơ cao chiếc micro đen sì. Làm cho người ta nhớ đến bức tượng nữ thần tự do, tay cầm tên lửa Tomahawk, đang sẵn sàng đấu tranh đòi công lý cho các dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới.

"Tôi xin hỏi anh chị, phát minh này dùng trong chiến tranh được không?". Nàng hỏi.

"Tất nhiên là đơn giản như đan rổ". Hoàng Chính Long trả lời.

"Ồ, tốt... tốt,... Hay... hay. Tương lai, chúng ta sẽ không cần phải tốn bom đạn và tên lửa để giải quyết cái bọn như LiBi ở châu Phi, chỉ cần điều khiển cái ông Gadaffi nào đó là OK, hi hi...".

Nàng nở một nụ cười lạc quan và nói tiếp:

"Nếu như thế, chúng ta sẽ bắt ông ta ký hiệp ước đầu hàng vô điều kiện, hơn thế nữa còn phải tặng thêm cho nước Mỹ mấy cái mỏ dầu... ha ha. Còn bọn Iran, Bắc Hàn. Sẽ đến lúc, cho chúng nằm dưới gót giày của chúng ta".

"Ồ, quý cô thật giàu trí tưởng tượng". Hoàng Chính Long mỉm cười.

"Nhưng chúng tôi hy vọng, phát minh này sẽ không được sử dụng vào các mục đích quân sự để chống lại bất kỳ quốc gia nào, chúng tôi ghét chiến tranh". Jennifer nói thêm.

"Thật sao!". Nàng thốt lên vẻ mặt đầy tiếc nuối.

"Nhưng tôi biết tại đây, có nhiều chàng trai đang thích... nằm ngửa dưới gót giày của cô đấy. Ha ha ha...". Có tiếng của một cameraman vang lên.

"Ha ha ha". Cả đám người tay vỗ, ôm bụng cười lên ha hả.

"Chào các bạn. Tôi là James Bond, hành sự tại BBC News".

Một quý anh tay cầm micro tiến lên. Vẻ mặt của anh lạnh lùng như truyền thuyết xứ sở Ăng lê. Tóc của anh phất phơ màu bạch kim như được nhuộm bằng sương mù thành Luân Đôn.

"Cho tôi hỏi: Kỹ thuật này có thể điều khiển người ở khoảng cách bao xa?". Anh ta nói.

"À, nếu đã bị điều khiển thì anh ở tận Sao Hỏa cũng không thoát được". Jennifer trả lời.

"Ý tôi hỏi là, chúng ta ngồi đây, mà có thể "nhập hồn" vào người ngoài hành tinh ở xa được hay không? Ví dụ như: Có một bọn ngoài hành tinh đến xâm lược trái đất, chúng ta không cần đánh mà vẫn bắt được bọn chúng đầu hàng, hoặc đại loại thế?". Anh ta nói.

"Ồ. Tôi nghĩ rằng, nếu xây dựng được một trạm phát sóng cực mạnh, chúng ta có thể ngồi đây mà điều khiển cả thiên hà Orien xa xôi, xá gì mấy thằng ngoài hành tinh vớ vẩn". Hoàng Chính Long trả lời.

"Hay... hay... Ha.. ha. Như vậy trong tương lai, chúng ta có thể khống chế cả vũ trụ rồi". Anh ta cười lên sung sướng, bỗng dưng trán anh ta nhăn lại như nhớ ra một điều gì đó:

"Quái, sao cái ông Cameron người Mỹ ngớ ngẩn như vậy nhỉ, làm cái phim Avata thật là hồ đồ. Nếu như có kỹ thuật này, chỉ cần ngồi ở trái đất, là có thể điều khiển bọn mọi rợ đó chạy nhảy như khỉ. Cần gì phải đem máy bay, tên lửa và bom đạn lên cái hành tinh Pandora xa xôi ấy, lại còn phải nuôi mấy thằng da xanh cho tốn tiền. Ha ha ha. Thế cũng đòi là siêu phẩm, thế cũng đòi đoạt giải Osca...".

Anh ta cười to, đắc ý như phát hiện ra người Mỹ toàn là ấu trĩ.

Tất cả mọi người đều cười theo. "Chắc tên này xem nhiều "Star wars"*. Có tiếng thì thầm.

(Star wars: Bộ phim viễn tưởng nổi tiếng "chiến tranh giữa các vì sao").

"Chào hai vị. Tôi là Paris Hilton, phóng viên hãng tin Reuters". Một cô gái trẻ da trắng xinh đẹp chìa micro nói.

Nàng mặc một chiếc quần dài và chiếc áo phông ngắn. Ấn tượng nhất là hông nàng đeo một chiếc thắt lưng to vật, phía trước thắt lưng treo lủng lẳng một cái khóa đồng bự hơn quả đấm như ngầm cảnh báo: "Chú ý, phía dưới là khu vực... không dành cho trẻ dưới 18 tuổi".

Mắt nàng trong veo như nước sông Seine và tóc nàng nâu nâu, lô nhô như những cành nho khô xứ Bordeaux.

"Hai vị có thể cho tôi biết, một người có thể điều khiển được bao nhiêu người không?". Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Hiện giờ thì một người, nhưng tương lai thì có thể nhiều người, giống như một mình ta điều khiển nhiều con robot vậy". Jennifer trả lời.

Nàng mở to đôi mắt nhìn người đẹp nước Pháp này, không hiểu nàng ta hỏi muốn điều khiển nhiều người để làm gì?

"Thật sao! Thế thì hay quá". Nàng ta thốt lên:

"Rồi đến lúc, bà sẽ cho chúng mày biết tay!" Nàng ta lẩm bẩm.

"Sao ạ, cô có tâm sự gì phải không?". Nhìn thấy ánh mắt u ám của người đẹp, Chính Long hỏi.

"À không... không có gì? Tôi đang nghĩ đến một ngày, tôi sẽ cho bọn da đen khốn kiếp biến hết khỏi Paris".

"Cô là người thích phân biệt chủng tộc à?". Chính Long hỏi, anh thầm lo lắng về thái độ tiêu cực của mỹ nữ Reuters này.

"Không... không, tôi chỉ ghét bọn đàn ông... da đen thôi...". Nàng ta ấp úng:

"Trước kia tôi từng bị bắt cóc bởi 4 thằng da đen ngay tại tháp Eiffel". Nàng ta căm hận nói tiếp.

"Ồ, đáng tiếc, chúng có tra tấn, có tống tiền cô không?". Chính Long hỏi giọng đồng cảm.

"Không... không, chúng chỉ ... lột hết quần áo của tôi... Xong rồi, chúng... ấy... ấy... ấy tôi suốt 3 ngày 3 đêm. Cuối cùng, chúng ... quăng tôi vào thùng rác". Nàng ta lúng túng nói.

"Ồ, thật là bọn dã man, xin chia buồn cùng cô". Hai người cùng thở dài.

Mọi người xung quanh đều lắc đầu tặc lưỡi, cảm thán cho những người khốn khổ.

"Hân hạnh được làm quen với quý anh chị". Một mỹ nhân mặc váy dài giống như áo kimono, tay giơ cao micro nói:

"Tôi là Ajino Moto, phóng viên của Nhật báo Tokyo".

Giọng của nàng thánh thót ngọt ngào như được rót ra từ đôi môi hồng hào như hoa anh đào xứ Phù Tang.

"Hân hạnh được làm quen với cô". Cả hai cùng đồng thanh.

"Tôi xin hỏi. Chúng ta có thể điều khiển những loại như ẩm IC, chập CPU, cháy RAM hoặc Bad sector bộ nhớ không ạ?". Mỹ nhân Tokyo hỏi.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu nàng nói về người máy hay người thường.

"Hình như nước này bị thừa CHIP điện tử". Jennifer thì thào.

"Ý cô hỏi là bọn người điên, dở hơi biết bơi, thần kinh chập mạch, tâm thần phân liệt á?". Chính Long hỏi ngược lại.

"À... vâng ... vâng. Xin lỗi, tôi quên mất, tôi lại dùng thuật ngữ kỹ thuật". Nàng nói ấp úng e thẹn.

"Chỉ cần là loại động vật có não không bị đứt dây thần kinh thì được, vậy cô hỏi vấn đề không bình thường này làm gì?". Chính Long nói.

"À, như các quý vị đều biết, đất nước chúng tôi là một quốc gia nghèo tài nguyên. Vì vậy, người dân Nhật Bản chúng tôi thường phải vất vả để lao động, đầu tắt mặt tối mới có hy vọng giàu có, sánh ngang với các cường quốc năm châu trên thế giới". Nàng thở dài rồi nói tiếp:

"Chính vì phải rất vất vả nên hiện nay, tình trạng căng thẳng thần kinh, stress xảy ra liên tục, không chỉ trong giới lao động mà còn xảy ra ở cả người già và học sinh tiểu học nữa. Hơn thế, căn bệnh này lại còn có dấu hiệu lây nhiễm rất trầm trọng đến biến thái". Nàng lắc lắc đầu rồi tiếp tục:

"Vài năm gần đây, ở Nhật Bản đã xuất hiện nhiều bọn thần kinh chập mạch, không chỉ một người, mà còn đồng loạt trên nhiều người. Đến nỗi, bọn chúng trần truồng đi lại ngoài đường mà chẳng biết gì là xấu hổ. Điều này xuất hiện ở nhiều nơi, không chỉ khu công cộng mà còn ở cả trường học, xe buýt, nhà hàng... Thậm chí ở cả văn phòng nội các Chính phủ cũng có". Nàng nói giọng chán ngán:

"Nếu chỉ có như vậy thì cũng còn nhẹ, lại còn một số thằng và một số con còn thích .... ấy... ấy nhau ngay tại chỗ đông người. Chúng nói như vậy mới phong cách, mới là cảm giác mạnh, mới khoái cảm thời thượng. Nào là dog style... monkey style... lại còn... elephant style. Rồi chúng còn quay phim, chụp ảnh và đăng trên FaceBook, YouTube cho cả thế giới xem, thật là không biết xấu hổ". Khuôn mặt của nàng ửng đỏ:

"Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng, cần phải có một thiết bị nào đó để ngăn cản, không cho cái bọn quái thai lai quái vật này làm mất thuần phong mỹ tục, văn hóa văn nghệ mấy ngàn năm qua của chúng tôi. Để cho tất cả mọi người nghĩ về Nhật Bản như là một đất nước văn minh, lịch sự và giàu có nhất trên trái đất". Nàng nói mà ánh mắt sáng lên vẻ chờ mong và hy vọng.

"Ồ, chuyện đó thì không vấn đề, nhưng quan trọng là các bạn nên có một chính sách xã hội hợp lý để cho người dân được nghỉ ngơi, để cho trẻ em không bị quá tải học hành và một phương thức tuyên truyền, giáo dục và ngăn chặn hiệu quả". Chính Long nói.

"Vâng, xin cám ơn anh chị đã có ý đó". Mỹ nhân Tokyo gật đầu rồi lùi ra.

Một quý cô xinh đẹp khác lại tiến đến:

"Xin chào các bạn. Tôi là Bành Tử Cung, phóng viên của China Daily".

Nàng ngước đôi mắt híp lên nhìn ranh mãnh, miệng nàng cười rất tươi, làm lộ ra hàm răng trắng như sứ Giang Tây và đều tăm tắp như Trường Thành vạn lý.

"Tôi muốn hỏi một vấn đề tế nhị". Nàng nói.

"Vâng vâng. Chúng tôi có thể trả lời bất kỳ vấn đề gì, trừ bí mật an ninh quốc gia". Jennifer trả lời.

"Các bạn có thể cho tôi biết, cảm giác xâm nhập vào não bộ của động vật thí nghiệm được không ạ?". Nàng hỏi.

"À, rất thú vị". Jennifer nói.

"Khi lần đầu tiên, tôi "nhập hồn" vào một con chuột bạch, tôi mở mắt ra và... oa, tôi thấy mình đang nằm trong một cái lồng nhỏ bằng kính. Sau đó tôi còn ăn thử một hạt dẻ... và chạy lung tung, cứ như mình là một con chuột thực sự vậy...". Jennifer cười nói một cách vui vẻ.

"Vậy bạn có cảm giác gì không, khi đứng cạnh một con vật khác giới? Ý tôi nói là, có ham muốn sinh lý không ý?". Bành ký giả hỏi một cách đầy ranh mãnh.

"Ồ, cũng có chút... cảm xúc. Tôi nhớ có lần, khi tôi nhập vào một con chuột cái, tôi đã chạy đến gần một con chuột đực. Oa... tôi ngửi thấy mùi của nó... và tự nhiên thấy... thèm. Nhưng rồi tôi kiềm chế được, vì nhớ ra mình là một con người trong lốt chuột, chứ không phải một con chuột thực sự". Jennifer thì thào.

Sau đó nàng tiến lại, ghé vào tai Bành ký giả nói nhỏ:

"Cho cô biết, một lần tôi nhập hồn vào một con khỉ cái trong một đàn khỉ, tôi đã làm... chuyện đó với 3 con khỉ đực một lúc... Choa, thật hay, cứ như với người yêu của mình trên giường vậy". Nàng cười hí hí ranh mãnh.

"Thật vậy sao?". Bàng ký giả thốt lên đầy ngưỡng mộ.

"Vậy anh Chính Long đã làm chuyện đó bao giờ chưa? Ý tôi là anh đã "nhập hồn" vào con vật nào và làm chuyện đó chưa ấy?". Bành ký giả hí hí... hỏi tiếp.

"Ồ, chưa, anh ý chỉ có nhiệm vụ thiết kế và lắp máy thôi. Trong nhóm dự án, chỉ có tôi mới là thí nghiệm viên duy nhất". Jennifer nói một cách tự hào rồi quàng tay Chính Long.

"Tôi thấy hai bạn có quan hệ rất thân mật, vậy hai bạn là...?". Bành ký giả hỏi lấp lửng.

"Chúng tôi yêu nhau và vừa đính hôn". Jennifer trả lời.

"Vậy các bạn có kế hoạch gì hoặc dự định gì trong tương lai không?". Bành ký giả quay sang Chính Long hỏi tiếp.

"Chúng tôi dự định sẽ tổ chức đám cưới vào tuần sau, và sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đó thật xa... như đến Trung Quốc chẳng hạn". Chính Long trả lời.

"Ồ, chúc hai bạn vui vẻ và may mắn". Nói xong nàng vẫy tay ra hiệu, một Cameraman đứng ngoài hiểu ý chạy đi. Một lúc sau, anh ta cầm một chai Wishky và mấy cái ly chạy đến.

"Tôi. Bành Tử Cung, xin chúc mừng hạnh phúc hai bạn". Nàng cầm một cái ly rượu lên đưa cho Chính Long và Jennifer hai ly rượu khác, rồi nàng hô to:

"Jo Jo, 100%, bải phân sứ i bải, kempây, kempây...".

Nghe tiếng nàng hô to, một lúc sau hàng chục phóng viên và cameraman từ các nơi tay cầm ly cốc ào ào chạy đến. Sau đó là hàng chục cánh tay cầm ly rượu giơ lên, đụng nhau lách cách trong tiếng hô to hưởng ứng điên cuồng.

"Chúc mừng...".

"Chúc mừng hạnh phúc...".

"Jô Jô, Go Go, trăm phần trăm, kempây... kempây...".

Chỉ thấy ở giữa, Hoàng Chính Long tay giơ hết ly rượu này đến ly rượu khác, nốc ừng ực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro