Chương 5. Tai họa trước bình minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5. Tai họa trước bình minh

Reng ... Reng, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ của Hoàng Chính Long.

Trên chiếc giường kê ở giữa phòng, Chính Long đang nằm, mình đắp một cái chăn mỏng, anh giơ tay với lấy chiếc điện thoại để ở đầu giường.

"A lô. Tôi, Chính Long nghe đây".

"Anh Chính Long phải không, có Jennifer ở đó không?". Tiếng của Dae Jang Geum vang lên trong máy.

"À. Tôi không biết, để tôi gọi xem Jennifer ở đâu. Jennifer, em có ở nhà không?... Jennifer".

Chính Long gọi to. Một lúc lâu sau không có tiếng ai trả lời, anh nói lại vào trong máy điện thoại:

"Cô Dae Jang Geum đấy à, Jennifer không thấy có nhà, cô có nhắn gì không?".

"Không cần đâu. Lúc nãy Jennifer gọi điện cho em hẹn đến phòng thí nghiệm sớm, cô ấy nói là muốn kiểm tra lại cỗ máy để chuẩn bị cho thí nghiệm trên người trong tuần này, chắc là cô ấy đã đến phòng thí nghiệm rồi". Tiếng của Dae Jang Geum trả lời trong máy.

"Vậy à. Tại hôm qua tôi uống nhiều rượu quá, sáng nay ngủ quên, hẹn gặp cô ở phòng thí nghiệm nhé".

"Vâng, chào anh. Bye".

"Chào cô. Bye".

Chính Long uể oải ngồi dậy, anh vươn vai ngáp một cái rồi đưa mắt nhìn quanh. Ở trên gối của Jennifer có tờ giấy ghi mấy dòng chữ:

"Anh yêu. Em dậy sớm, thấy anh ngủ say quá nên em không đánh thức anh dậy, em đến phòng thí nghiệm trước. Đồ ăn sáng của anh, em đã chuẩn bị ở trong bếp, lúc nào dậy, anh đến phòng thí nghiệm luôn nhé. Jennifer của anh, hôn anh nhiều".

"Nàng đi rồi". Chính Long lẩm bẩm.

Anh tung chăn bước xuống giường, đứng vặn vẹo người vài cái rồi nhảy nhót vài điệu Gangnam style như con khỉ làm xiếc.

Bỗng nhiên, anh cảm giác có cái gì đó đập vào đùi bình bịch, nhìn xuống, anh mới ... giật mình khi ở dưới... như nhộng.

"Oa. Thằng nhỏ sao mập vậy nhỉ? Chắc đêm qua, nàng đã chăm sóc nó rất lâu?". Rồi anh lẩm bẩm:

"Quái lạ, hôm qua rõ ràng là mình rất say, làm thế nào mà Jennifer đưa được mình về nhà?".

Sau đó, anh tưởng tượng đến cảnh Jennifer đã vất vả như thế nào khi lột trần anh ra rồi lôi anh lên giường.

"Ha ha". Anh cười một cách khoái chí rồi lò dò đi vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm nhẩm ngâm nga:

"Là la lá la. Ước gì em sẽ mang bầu, để anh mua cái nhà lầu tặng em... la la".

------------------

45 phút sau, tại Trung tâm nghiên cứu khoa học, thành phố Los Angeles.

Một chiếc xe ô tô Toyata Avalon màu đen bóng đỗ xịch trước cánh cổng sắt kiên cố của Trung tâm, cửa kính xe hạ xuống, Hoàng Chính Long tay cầm thẻ mật mã đút vào máy quét.

Một lát sau, cánh cửa sắt từ từ dịch chuyển mở ra một lối đi, chiếc xe ô tô từ từ chạy vào bên trong.

4 phút sau, cánh cửa kính tự động tại sảnh chính của Trung tâm mở ra, Hoàng Chính Long mặc bộ đồ véc đen, chân đi giày bóng loáng, tay cầm cặp da bước vào. Khi đi qua quầy lễ tân, anh gật đầu giơ tay chào cô lễ tân xinh đẹp như mọi ngày rồi rảo bước đi vào trong.

Bỗng tiếng cô lễ tân gọi giật giọng:

"Anh Hoàng. Anh vào phòng thí nghiệm nhanh lên, Jennifer gặp chuyện rồi".

Hoàng Chính Long giật nảy mình, anh quay ngoắt lại hỏi gấp gáp:

"Hả, chuyện gì? Jennifer gặp chuyện gì?".

"Em không biết, lúc nãy thấy cảnh sát và bác sỹ đều đến, họ đang ở trong phòng thí nghiệm. Nghe nói chị Jennifer gặp chuyện, anh đi nhanh lên". Cô lễ tân hớt hải nói.

Hoàng Chính Long chạy như bay về hướng phòng thí nghiệm, tai anh như ù đi. Qua một cái sân rộng rồi chạy qua một cái hành lang dài, qua một khúc rẽ... Anh cố gắng vừa chạy vừa hét:

"Lui ra, lui ra... tôi có việc...".

Nghe tiếng anh thét, những người đi lại trên hành lang đều đứng lại, nhường đường cho anh chạy qua.

Qua hết một hành lang nữa. Từ xa, Hoàng Chính Long đã nhìn thấy một đám người đứng xúm xít trước cửa phòng thí nghiệm, họ đang ngó nghiêng vào bên trong.

Thấy Hoàng Chính Long xộc xệch chạy đến, đám người vội vàng tránh ra, nhường một lối đi cho anh vào.

Ở giữa phòng thí nghiệm có hai cảnh sát và ba nhân viên y tế, bác sỹ đang cầm máy ảnh đứng thì thầm bên cạnh một cỗ máy, một bác sỹ đang chăm chú ghi chép vào tờ giấy.

Dưới mặt sàn, Jennifer đang nằm, một tấm vải trắng được phủ trên người nàng, che kín cả khuôn mặt.

"Có chuyện gì? Jennifer có chuyện gì?". Hoàng Chính Long hớt hải xông tới, chiếc cặp da rơi xuống đất nhưng anh không còn để ý đến nó.

Lập tức, hai viên cảnh sát tiến lại giữ chặt lấy anh.

"Xin lỗi, anh không được lại gần, chúng tôi đang làm nhiệm vụ". Một cảnh sát nhắc nhở.

"Buông tôi ra". Hoàng Chính Long gào lên, anh nhoài người về phía Jennifer kêu:

"Jennifer... Jennifer".

Hai người nữa tiến về phía anh, một người ôm ghì lấy anh từ phía sau.

"Anh Hoàng. Chúng tôi rất lấy làm tiếc, xin chia buồn cùng anh". Có tiếng ai đó nói.

Nhưng Hoàng Chính Long không còn nghe thấy, cũng như không còn nhận biết được ai. Mắt anh như nhòa đi, ngực nhói nghẹn như có cái gì dâng lên trong lồng ngực đến tức thở.

Vài nhân viên tiến tới chăng dây ruband, niêm phong hiện trường. Một lúc sau, hai nhân viên y tế đẩy một chiếc giường nằm đến, họ nâng Jennifer lên xe rồi đẩy ra cửa.

"Xin làm ơn cho tôi được nhìn mặt cô ấy". Hoàng Chính Long thổn thức, nước mắt lã chã trên mặt.

"Vâng". Người nhân viên y tế dừng lại.

Hoàng Chính Long lảo đảo đến bên chiếc xe, anh nhấc một góc khăn lên nhìn xuống. Dưới lớp khăn, gương mặt Jennifer tái xám, hai mắt nhắm nghiền, nàng đã tắt thở.

"Jennifer... Jennifer". Hoàng Chính Long nấc lên nghẹn ngào.

Anh òa khóc rồi thổn thức lùi dần, lùi dần dựa lưng vào tường và ngồi phịch xuống, hai chân hai tay buông thõng, đôi mắt vô hồn như người đã chết.

Thật lâu sau, có tiếng chân người đi đến bên Hoàng Chính Long, người đó quỳ xuống cạnh anh, tiếng của Dae Jang Geum nghèn nghẹn:

"Xin lỗi, tôi thật lòng chia buồn với anh".

Hoàng Chính Long giương đôi mắt vô hồn lên nhìn nàng, anh cố gắng trấn tĩnh lại.

"Cô có thể cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra?". Anh lẩm bẩm.

"Tôi không rõ. Khi tôi đến phòng thí nghiệm đã thấy Jennifer nằm trên mặt đất, tôi đã bấm chuông báo động và cố gắng cấp cứu cho cô ấy, nhưng vô ích, dường như cô ấy bị điện cao áp giật". Dae Jang Geum buồn rầu nói.

Hoàng Chính Long ngồi im lặng, một hồi lâu, anh uể oải đứng lên lê bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Rất nhiều người tiến đến phía anh bày tỏ sự thông cảm, chia sẻ nỗi buồn, nhưng anh không còn cảm giác gì nữa.

Mọi tiếng nói vọng vào tai anh nghe ù ù như tiếng gió, xung quanh anh, dường như là bóng đen vô tận, bao trùm lấy ý thức và tâm trí anh.

Anh cứ đi lang thang như vậy, không định hướng được là đi đâu.

---------------

Mấy ngày sau, tại công viên nghĩa trang thành phố.

Ở một góc khuất của nghĩa trang có một ngôi mộ mới đắp trên nền cỏ xanh, trên tấm bia có hình ảnh của một cô gái, đôi mắt thông minh nhìn thẳng về cõi vĩnh hằng xa xôi.

Trên tấm bia có dòng chữ:

Jennifer Trần.

Tuổi 30.

Sinh ngày 4 - 7 - 1982.

Mất ngày 21 - 12 - 2012.

Phía trước ngôi mộ, có nhiều vòng hoa đã héo xếp trên mặt đất. Một bóng người mặc bộ véc đen đang quỳ phủ xuống, thỉnh thoảng, trên bờ vai của hắn lại thấy run lên bần bật.

Mãi đến đêm khuya, những người trông coi nghĩa trang mới thấy hắn đứng dậy ra về. Bóng dáng hắn lảo đảo, vật vờ trên đường trong ánh đèn mờ mịt.

----------------

Hơn tháng sau, trong phòng thí nghiệm "dự án S", đồng hồ trên tường chỉ sang 3 giờ 30 phút sáng.

Đèn trong phòng sáng trưng nhưng không gian tịnh mịch đến thê lương. Giữa phòng có một chiếc máy kỳ lạ to như một con nhộng khổng lồ mạ kền sáng bóng, một đầu bọc kính, còn đầu kia của chiếc máy gắn một đống dây cáp điện lằng nhằng, cái to cái nhỏ, xanh đỏ tím vàng.

Đống dây cáp nối lòng thòng xuống một cái bệ bằng đá, trên bệ là một cái bảng điều khiển điện tử cao ngang ngực, các dấu vết niêm phong xung quanh chiếc máy đã được dỡ bỏ.

Dưới chân máy có bóng người đang ngồi, một tay hắn cầm chai rượu uống dở. Dưới sàn nhà, một chai rượu khác còn nguyên chưa bóc.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, từng hàng nước mắt lã chã xen lẫn tiếng nấc, tiếng nỉ non toát ra trên gương mặt gầy đầy râu nham nhở:

"Jennifer, sao em lại bỏ anh ra đi như vậy... híc híc".

"Không có em, anh sống như thế nào đây... híc híc".

"Một mình anh sống trên đời này, nào còn ý nghĩa gì... híc híc".

Thỉnh thoảng, xen lẫn tiếng kể lể thê lương là những tiếng nức nở ai oán.

Lâu sau, hắn lại nâng chai rượu ngửa cổ uống một hơi rồi lệng cái chai đánh vèo vào góc phòng. Lảo đảo với lấy chai còn lại, hắn hì hục vặn nắp mở tiếp để uống. "Ừng ực" hai, ba ngụm.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn trợn trừng gằn lên:

"Chỉ tại cái máy này, hại Jennifer của tao".

"Chỉ vì mày làm tao giờ đây cô đơn".

"Mày làm tao mất nàng, tao hận mày, tao sẽ đập tan mày ra.... Ha ha...".

Hắn lảo đảo đứng dậy, gào thét như một thằng điên, tay cầm chai rượu vung vẩy. Tiếng của hắn vang vọng khắp căn phòng, do phòng được cách âm kín nên không ai bên ngoài nghe thấy.

"Choang...xoảng...". Hắn cầm chai rượu đập mạnh vào bảng điều khiển, miếng kính bảo vệ bảng điều khiển vỡ tan, lẫn vào những mảnh vỡ của chai rượu. Trong giây lát, rượu bắn tóe ra bốn phía, không gian lập tức tràn ngập mùi rượu.

Trên mặt bảng điều khiển, bỗng nhiên xuất hiện các ký tự, hình vẽ nhảy nhót loạn xạ, hàng loạt tiếng bíp bíp và tiếng nói "sẵn sàng điều khiển" vang lên trong chiếc máy.

Tiếng "bíp bíp" dội vào tai hắn, làm cho hắn càng thêm điên cuồng. Hắn vươn tay túm lấy nắm dây điện ở đầu chiếc máy giật mạnh, nhưng cáp điện được đấu nối rất chắc khiến cho hắn cố giật nhưng không được.

Điều đó làm cho hắn càng điên tiết hơn. Hắn túm hai tay vào nắm dây, đu cả người, co cả hai chân trèo lên chiếc máy rồi hét lên một tiếng, cố hết sức gồng người để giật ra.

"Xoẹt, xoẹt". Một luồng điện lóe lên đánh trúng ngay vào đầu hắn.

Gần như ngay lập tức, hàng loạt các tia chớp điện lóe sáng, bắn tung tóe khắp căn phòng. Các thiết bị điều khiển điện trong phòng bị tia lửa điện đánh trúng, cháy khét lẹt, đèn trong phòng vụt tắt.

Các tia chớp ngày càng mãnh liệt đánh ra xẹt xẹt khắp xung quanh, bao phủ cả chiếc máy và bóng người trên đó, lửa và khói dầy đặc lập tức tỏa ra.

Giây lát sau, ngọn lửa bùng lên dữ dội bao phủ xung quanh chiếc máy. Do hệ thống báo cháy đã bị hỏng nên không có tiếng còi cảnh báo vang lên. Đến khi thế lửa mãnh liệt làm các vòi cứu hỏa tự động trên trần nhà bị vỡ, nước phun khắp nơi, nhưng vẫn không ngăn cản nổi các tia lửa điện và khói tiếp tục phát ra.

Dưới chân chiếc máy, co quắp trong vũng nước là một bóng người đen sì, cháy nham nhở trong khói lửa với những tia chớp lóe sáng điên cuồng.

Đồng hồ trong phòng đã chết lúc 4 giờ 30 phút sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro