Chương 6. Chuyện kể của Bảo lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6. Chuyện kể của Bảo lão

Sáng sớm hôm sau, trời đổ mưa rất to. Mưa như trút nước, ào ào làm cho trời đất mờ mịt. Thỉnh thoảng tiếng sấm đánh "ầm" cùng với những tia chớp lóe sáng cả đất trời như sắp đến ngày tận thế, đứng ở trong hang không nhìn rõ cả bên ngoài.

Cả nhà Bảo Y Đạo đã ăn sáng xong, bọn họ ngồi quanh bếp lửa uống trà, trời mưa to làm cho không ai ra ngoài được.

Uống được một lúc thì Bảo thị đứng dậy, mụ đến góc hang bốc mấy nắm gạo cho vào một cái chảo đất rồi đặt lên bếp. Xong xuôi, mụ cầm một đôi đũa dài cho vào trong chảo đảo qua đảo lại "xoàn xoạt" như rang nhộng.

"Phải rang sẵn một ít gạo để làm lương khô". Mụ nói.

"Ầy, không biết đến lúc nào thì ngớt mưa". Bảo Y Đạo thở dài, lão từ tốn bưng bát nước chè lên uống một ngụm rồi nhìn chòng chọc ra bên ngoài hang.

"Chờ tạnh mưa, chúng ta lên đường đến Tuyết Sơn hái chè nhé? Bảo thúc". Hoàng Chân nói, hắn ngước mắt nhìn Bảo lão chờ câu trả lời.

"Ừ, tranh thủ những lúc như thế này, chúng ta chuẩn bị cho kỹ vậy, lần đi này sẽ mất hơn chục ngày đấy".

Bảo Y Đạo chậm rãi trả lời, lão nghĩ bụng "chờ ngớt mưa phải tranh thủ chặt mấy cây nứa và ít dây rừng tết lại để chuẩn bị". Xoa xoa hai tay vào nhau, lão nói:

"Trời mưa như thế này, ngoài suối nước lũ sẽ lên rất to. Mùa này, phải mất 2 đến 3 ngày mới tạnh được mưa. Sau đó, phải chờ tiếp 3 đến 4 ngày nữa lũ mới rút. Cũng may theo ý của ngươi, ta đã quây gỗ ngay cạnh cửa hang thành cái buồng xí nhỏ rồi lợp lá che đi, trời có mưa to cũng không việc gì. Ngày xưa, mỗi khi trời mưa mà cần xả bã, chúng ta phải lò dò xuống chân núi mà làm chuyện ấy, ướt hết cả người".

Lão đưa mắt thưởng thức nhìn hắn rồi lại chậm rãi uống trà, ngoài trời mưa vẫn ào ào như trút nước.

"Hồi trước, có một tên còn xui ta mua mấy cái bô bằng đất nung, bỏ ở trong hang để tối đỡ phải đi ra ngoài. Ta ngồi được mấy lần thì nó bị vỡ, báo hại ta bê bết cả mông. Sau lần đó, ta không dám ngồi nữa, dùng đựng tiểu thì còn được". Lão hậm hực nói.

Hắn ngồi cười nhếch cả miệng vì câu chuyện ngô nghê của lão.

"Bảo thúc, nghe nói thúc đã đi nhiều nơi, có thể kể cho cháu nghe về chuyện trước kia của thúc được không?".

Hắn gợi ý hỏi, trong thâm tâm, hắn muốn biết cuộc đời của lão như thế nào. Nhẹ nhàng nâng bát trà, hắn uống một ngụm rồi ngước mắt nhìn lão chờ đợi.

"À. Ta nhớ, hồi ta bị bắt đi lính thì ta còn nhỏ lắm, bé hơn ngươi một chút". Lão chậm rãi trả lời rồi nhìn hắn.

"Hôm đó, cả nhà ta đang ngồi gặm khoai luộc thì thấy lão trưởng bản đến, theo sau lão có hơn chục tên nữa. Bọn họ tay cầm dao, cầm gậy rất hùng hổ". Lão nhăn trán nhớ lại.

"Cha ta liền đứng dậy, chưa kịp hỏi thì bị lão ta đạp cho một cái, ngã lăn ra đất. Lão nói cả nhà ta đi trên đường mà không chịu nộp thuế, nên lão bắt ta và huynh trưởng ta đi lính để phạt. Rồi bọn chúng xông tới đè hai người chúng ta trói lại".

"Mẹ ta liền quỳ xuống van xin, cũng bị bọn chúng quất cho mấy roi vào mặt. Mẹ ta khóc ghê lắm rồi lăn xả vào ôm lấy hai anh em ta, nhất quyết không cho lôi đi". Lão nói mà mắt ươn ướt.

"Một tên trong bọn chúng thấy vậy liền vụt vào đầu mẹ ta một gậy làm bà ngất xỉu. Huynh trưởng ta cố chống cự cũng bị chúng đánh rơi cả răng, toét cả mồm".

Nói xong, lão nhe hàm răng lởm chởm ra thở dài:

"Hầy, huynh trưởng ta lúc đó cũng chỉ lớn hơn ta 2 tuổi, chúng ta không chống cự nổi nên bị bọn chúng bắt đi từ đấy. Từ đó đến nay, ta không còn gặp lại ai trong gia đình ta nữa, không biết bây giờ họ có còn sống không?". Lão lắc đầu ai oán, từ mắt lão ánh ra hai ngấn lệ.

Lão ngồi một lúc lâu để trấn tĩnh, rồi lại bưng bát trà lên uống cái ực.

Tất cả mọi người trong hang đều trầm ngâm, lặng im nhìn lão, chờ đợi lão kể tiếp.

Uống xong ngụm trà, lão lại uể oải tiếp tục:

"Huynh đệ chúng ta bị chúng bắt đưa đi mỗi người một nơi, ta thì được đưa đến thành Giang Bắc làm lính. Hàng ngày chúng ta phải tập đâm, chém, chạy, nhảy, khênh vác... vật lộn còn hơn cả khổ sai. Hồi đó ta rất gầy, cầm con dao còn run lẩy bẩy, đến chém gió còn không nổi, nói chi đến chém giặc".

Chép chép cái miệng, lão lại lắc lắc đầu:

"Mà nếu không tập thì bị bọn quan đánh cho bê bết, rồi phạt đến cháo cũng chẳng có mà húp. Ở đó được hai chục ngày, ta kiệt sức. Ta nghĩ, trước sau gì cũng chết, không chết dưới đao của địch thì cũng chết vì đòn và đói. Vì thế, ta chán sống không thèm dậy tập nữa, chỉ nằm chờ chết mà thôi".

Hắn ngồi im lặng nghe lão kể và thầm nghĩ: "Hóa ra cuộc sống của lão ngày xưa cực khổ như vậy, đây là cái xã hội gì mà đến đồng bào, đồng chí của mình cũng đối xử tệ hại như vậy sao?".

Hắn thở dài chán ngán, "ta phải tìm cách thay đổi cái xã hội này". Hắn lẩm bẩm.

"Cái gì, thay đổi cái gì?". Bảo Y Đạo háo hức nhìn hắn có ý chờ đợi, nghe thấy hắn lẩm bẩm, lão vui mừng tưởng hắn muốn làm cái gì đó mới lạ.

"À không, không có gì ạ, cháu đang nghĩ linh tinh thôi". Hắn chống chế rồi đưa bát trà lên uống để che dấu sự lúng túng.

Bảo Y Đạo bật cười, rồi lão lại hồn nhiên kể tiếp:

"Đến khi thấy ta sắp chết, bọn lính khiêng ta ra sông để vứt. May thay, sư phụ của ta trông thấy bèn đến xem. Ông ấy thấy ta còn thở nên cõng ta về cứu, còn cho ăn uống tử tế. Sau đó, sư phụ ta đến nài nỉ tên quan để xin cho ta làm đệ tử. Từ đó, ta theo sư phụ học nghề thuốc".

Liếc mắt nhìn mọi người đang ngồi nghe, lão lại tiếp tục:

"Ta nhớ, hàng ngày phải theo sư phụ đi bôi thuốc, bó xương, khênh vác bọn lính bị thương. Mà lúc đó, ta khá gầy yếu, nhiều khi đang vác bọn chúng thì bị ngã lăn ra. Lại bị bọn chúng chửi bới, đánh đập, đôi khi còn bị đạp một cái vào mặt". Nói xong, lão vênh mặt chỉ vào mấy vết sẹo ở cằm.

"Đến tối khuya, ta cũng không được nghỉ, còn phải giúp sư phụ sắc thuốc, pha trà đổ bô. Cũng may lúc đó ta không phải ra trận, nếu không thì đã chết từ lâu". Lão ngậm ngùi:

"Được 12 năm, sư phụ ta bị nhiễm một căn bệnh lạ, không cứu được nên qua đời. Từ đó, ta thay sư phụ làm quân y. Sau nhiều năm, ta đã băng bó, cứu chữa biết bao người. Lính của phe ta cũng có, tù binh phe địch cũng có. Bọn phe ta thì chửi bới, hống hách, bức hiếp người, không vừa ý chúng là bị đánh đập. Trong con mắt của bọn chúng, loại như ta chỉ là tên đầy tớ không đáng một đô, cứ như việc cứu chúng là vinh dự và hạnh phúc của ta vậy".

Lão thở dài nói tiếp:

"Còn bọn phe địch thì ngược lại, chúng khúm núm lạy lục, đút lót, cầu ta cứu giúp. Thật ngược đời, cứu người mình thì bị chửi bới, đánh đập. Còn cứu kẻ địch thì được đút lót, nịnh nọt. Ha ha".

Lão cười nhếch cả mép, cái đầu bù xù rung rinh như đầu sư tử.

"Được mấy năm, nhờ có tí đút lót, ta cũng tích trữ được một ít. Sau đó, tên đại quan phát hiện ra, nó bắt ta đánh một trận rồi lột hết của ta. Không những vậy, nó còn bắt ta hàng tháng phải nộp phí 20 đô. Nó dọa, nếu không nộp sẽ cho ta thành ... pêđê".

Mắt của lão nheo lại, cười nhăn nhúm:

"Vì thế sau này, ta mặc kệ cho bọn phe ta mà chỉ để ý cứu bọn phe địch. Thấy tên nào có vẻ là quan lớn, ta liền cứu rất tận tình. Bọn chúng cũng rất biết điều, còn viết thư nhờ ta chuyển cho người nhà bọn chúng để xin tiền rồi biếu ta tử tế".

"Có mấy tên không chịu chi tiền, ta liền lẳng lặng cho nó uống mấy liều thuốc xổ, bọn chúng chạy cả đêm. Đến sáng hôm sau, ta phán cho chúng mấy câu, nào là bị nhiễm bệnh lạ, nào là vô phương cứu chữa vv... Bọn chúng thằng nào chả sợ chết, nên lại phải lạy lục ta cứu giúp. Ha ha..." Lão cười đắc ý đến méo cả mặt.

"Hô hô, ha ha". Mọi người ngồi nghe lão kể chuyện, không nhịn nổi đều phá lên cười.

"Khổ nhất là phải đi ra trận với bọn lính. Khi biết tin chúng thắng trận, ta rất lo vì biết rằng sẽ phải vất vả, hì hục cả ngày lẫn đêm vì phải cứu chữa cả quân ta lẫn quân địch, đến ngủ cũng không được, ăn cũng không yên. Còn bọn chúng thua, ta lại thấy mừng vì đa số là chúng bị bắt hoặc chạy tứ tán cả, có rất ít thằng bị thương chạy được về. Còn thằng chết thì tất nhiên không quay về được rồi".

Rồi lão cười hà hà, xong nhún vai phân trần:

"Nói thế nào thì ta vẫn là người tốt, chỉ là bị hoàn cảnh xô đẩy".

Sau đó, lão lại vênh mặt vô tư kể tiếp:

"Có một lần, doanh trại chúng ta bị quân địch bao vây, ta phải nhảy xuống hố phân mới thoát chết. Hây a, thối không thể tả".

Lão nhăn mũi rồi lắc lắc đầu:

"Đến hơn tháng sau, ta vẫn ngửi thấy mùi thối trên người".

Lão đưa tay quệt quệt mũi, rồi hùng hồn kể tiếp:

"Lại có lần, chúng ta đang hành quân thì bị địch tập kích, cũng may ta đi hàng cuối nên vứt hết cả đồ mà chạy. Ngược lại được một đoạn thì thấy một đám quân địch ở đâu xông đến, thấy ta, chúng hò hét đuổi giết làm ta hết hồn, díu cả chân ngã quay xuống đất".

"Vậy sau đó thì sao hả cha? Có bị chết không?". Bảo nhi lo lắng hỏi.

"Hừ, hỏi gì mà ngu thế? Nếu ta mà chết thì làm sao còn ngồi đây mà kể chuyện cho ngươi". Lão cau mày nói:

"Tất nhiên là ta phải cố chạy ngược về hướng cũ, đến gần chỗ đánh nhau, ta lăn ra sau một bụi cây giả chết. Khi bọn địch ào qua được một lúc, ta liền lẻn ra, lột được cái áo của một tên địch chết trận mặc vào".

Mặt lão nhâng nhâng như muốn khoe sự nhanh trí:

"Sau đó, ta lại chạy ngược về phía sau. Được quãng xa, tưởng đã thoát thì lại có một đám quân tiếp viện phe ta chạy đến. Bọn chúng thấy ta thì tưởng là quân địch bèn hò hét, cầm đao đuổi giết làm ta phải chạy ngược lại một lần nữa. Chà, hôm đó ta phải chạy đi chạy lại mấy lần, đứt hết cả hơi, tưởng chết". Lão hừ hừ nói:

"Nhưng dù sao, ta cũng thích quân ta thắng nhiều hơn. Vì như vậy chúng ta mới bắt được nhiều tù binh, ta mới có cơ hội kiếm tiền. Quan trọng nhất là ta yên tâm, không sợ bị thành pêđê".

Rồi lão lảm nhảm than thở:

"Thật đúng là: Ăn cơm của ta để đi cứu địch, lấy tiền của địch để nộp cho ta. Nghịch lý, nghịch lý. Hây da".

"Nhưng có một lần làm ta nhớ mãi. Hôm đó là buổi trưa, chúng ta hành quân đến bên một con suối rồi nghỉ ngơi ăn cơm. Thấy nóng quá, bọn ta liền cởi hết quần áo xuống suối tắm cho mát". Lão cười hí hí:

"Đang tắm thì quân địch ở đâu kéo tới, ta vắt chân lên cổ bỏ chạy quên cả mặc đồ. Bọn địch đuổi theo phía sau, ta chạy đến rã cả chân bèn trốn vào một khe núi nhỏ".

"Sau đó thì sao hả thúc?". Hắn tò mò hỏi, muốn biết Bảo lão làm thế nào để kiếm được quần áo mà đi ra ngoài.

"Ờ ờ". Bảo lão lúng túng:

"Ta... ta chạy thẳng vào cái khe đó... thì thấy một đám sơn nữ cũng nấp ở bên trong... Ta bị bọn chúng nhìn thấy hết mọi thứ... xấu hổ quá. Hí hí".

Lão gãi đầu, gãi tai rồi vô tư cười hềnh hệch:

"Nhưng vì tính mạng là quan trọng nên ta mặc kệ. Ta chen vào giữa bọn chúng rồi đứng im như con chim, không đứa nào dám kêu lên vì sợ lộ. Hí hí....thôi không nói tiếp nữa".

Lão cười nham nhở rồi đưa bát trà lên miệng uống cho đỡ ngượng.

"Sao lại không chịu kể tiếp, có phải ông đã giở trò bậy bạ gì với bọn chúng phải không?". Bảo thị to tiếng hỏi, mụ liếc cặp mắt trắng về phía lão, vẻ hơi giận.

"Hụ...hụ". Bảo lão đặt vội bát trà xuống, mụ vợ hỏi làm lão suýt bị sặc. Nước trà phọt ra miệng, bê bết vào chòm râu của lão. Lão vội vàng quệt mép rồi khua tay thanh minh:

"Đâu có... đâu có. Bọn chúng đứa nào cũng lăm lăm con dao chĩa vào chỗ hiểm của ta, đến tiểu đệ của ta còn không dám ngọ ngoạy. Hây, đến đêm bọn chúng mới bỏ đi, ta mới hết sợ, may mà vẫn còn zin". Lão nhăn nhở.

"Tưởng bọn chúng cho ông biết mùi đời rồi?". Bảo thị lườm lão, giọng hơi mang mùi dấm.

"Hí hí. Chỉ khi gặp nàng, ta mới biết mùi đời thôi". Bảo lão nói giọng nịnh bợ, hai mắt lão híp lại, liếc về mụ vợ đang bĩu môi.

"Nhưng cái bọn hổ cái đó, chúng làm ta tơi tả mà không dám kêu một tiếng". Lão nói rồi vạch khố, chổng mông lên cho mọi người xem, trên mông của lão có mấy vết sẹo dài trông như mèo cào.

"Ở đùi cũng có, cũng may chúng không tóm lấy tiểu đệ của ta rồi cho một dao là xong đời trai trẻ... Hê hê". Lão nói dương dương tự đắc.

Tất cả mọi người trong hang đều ôm bụng cười sặc sụa. Bảo thị buồn cười quá đến nỗi ngã lăn ra đất, chổng cả bốn vó lên trời, thấp thoáng thấy hai quả mướp đại.

"Bảo thúc. Thúc đã đi nhiều nơi, có thể kể cho cháu nghe về những vùng đất mà thúc đi qua không?". Hắn hỏi mà người vẫn còn cười rung bần bật, hắn muốn biết cái vùng đất này như thế nào, to tròn, méo mó ra sao.

"Ầy, mặc dù ta đi nhiều nơi, nhưng thực ra cũng chỉ loanh quanh một góc lục địa mà thôi. Nhưng vì ta cứu chữa cho nhiều tên địch, bọn chúng từ khắp nơi bị bắt đến, nên ta dò hỏi cũng biết rất nhiều chuyện. Hơn nữa, tính ta ham hiểu biết. Buổi tối, ta nằm lân la nghe bọn chúng nói chuyện với nhau nên biết thêm nhiều sự lạ".

Lão nói, rồi bê bát nước trà lên miệng cười khềnh khệch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro