Chương 7. Truyền thuyết đại lục địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7. Truyền thuyết Đại lục địa

Uống xong ngụm trà, lão "khà" một cái, rồi giơ bàn chân bẩn đen sì lên, gạt gạt trên nền hang vài cái tạo thành một mặt phẳng khá sạch.

Sau đó, lão lấy ngón tay trỏ vạch một cái hình vuông lớn trên nền hang, rồi nói:

"Chúng ta sống trên một mặt đất rất rộng lớn, vuông như cái hình này". Lão chỉ chỉ vào hình vuông.

"Từ bé, ta đã nghe nói. Trời thì tròn, còn đất thì vuông. Mặt đất thì lồi lõm như cái nền hang, còn bầu trời thì khum khum như cái rổ to úp lên trên". Hai tay lão khum khum, khua khoắng loạn xạ trên cái hình vuông để diễn họa bầu trời.

"Mặt đất là hạ giới, là nơi chúng ta sống. Còn trên trời là thượng giới, có lão mặt trời và mụ vợ là mặt trăng sống. Ngoài ra còn đứa con gái lão tên là Hằng Nga và bọn đầy tớ, binh lính là những ngôi sao ở trên đó". Lão giơ ngón tay chỉ chỏ lên cái rổ vô hình.

"Hây, bởi vì lão mặt trời là chồng nên ban ngày lão nhốt vợ con ở nhà để đi chơi đây đó. Đến tối, lão về uống rượu rồi đi ngủ, vợ con lão mới được đi ra ngoài". Lão chép chép miệng ra vẻ rất hiểu biết.

Bảo nhi đang ngồi bó gối bên cạnh bếp lửa, cô bé tròn mắt hỏi lão:

"Sao cha biết buổi tối lão ấy uống rượu ạ?".

"À...à. Thế ngươi không thấy sáng hôm sau mặt lão đỏ rực hay sao?". Bảo lão hỏi ngược lại.

"Ngươi có thấy, buổi tối có lão nào tỉnh táo lại để vợ đi ra ngoài chơi bời chưa?". Lão lý sự thêm.

"Cha, thế ngoài trời đất, có cái gì nữa không hả cha?". Bảo nhi vẫn thắc mắc.

"Tất nhiên là âm phủ rồi, có thế mà cũng hỏi. Ngươi không nghe nói trên trời có thượng giới, dưới đất là hạ giới, còn dưới nữa là địa giới tức là âm phủ, từ bé ta đã nghe người ta nói như vậy". Tiếp theo, lão nói rất hùng hồn:

"Ở dưới địa giới chỉ toàn âm hồn, ma quỷ. Đôi khi buổi tối, chúng lên mặt đất rồi bắt trẻ con ăn thịt". Lão nói tiếp vẻ hăm dọa:

"Vì vậy, buổi tối ngươi không được đi ra khỏi hang, nghe không?".

"Vâng ..vâng". Nghe lão nói, Bảo nhi sợ hãi lè lưỡi, rụt cả cổ, cô bé không dám hỏi nữa.

Hắn ngồi cười thầm, im lặng nghe lão nói. Trong thâm tâm, hắn muốn giải thích cho bọn họ về kiến thức vũ trụ, nhưng lại thôi. Kiến thức của con người ở thời đại này quá lạc hậu, bọn họ lại rất bảo thủ, nếu nói không đúng ý bọn họ thì bọn họ rất dễ nổi nóng.

Sau khi cười khà khà, lão đứng dậy đi lượm mấy cục đá nhỏ rồi đến bên hình vẽ, đặt mấy cục đá vào hai cạnh của hình vuông tạo thành một mô hình có mấy ngọn núi. Xong xuôi, lão phủi phủi hai bàn tay vào nhau bành bạch:

"Nơi chúng ta đang sống là ở đây". Lão chỉ vào đống đá xếp ở dưới cùng của hình vuông.

"Chính là dãy núi Đại Liên Sơn này, còn ở đây là dãy núi Đại Thiên Trụ".

Lão chỉ vào đống đá xếp ở cạnh bên trái, sau đó chỉ vào hòn đá to nhất, xếp ở góc dưới cùng bên trái của hình vuông.

"Ở đây có ngọn Thiên Trụ Sơn cao chín tầng mây, quanh năm mờ mịt, không bao giờ nhìn thấy đỉnh. Tương truyền đây là cột chống trời, nếu nó mà sụp đổ thì bầu trời sẽ sập xuống đè mọi người chết hết". Bưng bát nước trà lên uống một ngụm, lão "khà" một tiếng ra vẻ vô cùng thông tuệ.

"Nếu trời sập thì tại sao mọi người lại chết hết hả cha?". Bảo nhi thắc mắc hỏi.

"Hỏi gì mà vớ vẩn thế, nếu ta va vào ngươi thì ngươi cũng chết bẹp nữa là trên trời có mấy vạn thằng đầy tớ rơi xuống, chúng ta không chết bẹp mới là lạ". Lão nói một cách đầy tin tưởng rồi khẳng định như đinh đóng cột:

"Trước kia, cha mẹ ta đã bảo như thế".

"Vậy, tại sao lại gọi là Đại Liên Sơn và Đại Thiên Trụ hả thúc?". Hắn hỏi giọng tò mò.

Lão nhăn mày suy nghĩ một chốc rồi trả lời:

"Cái đó thì ta không biết, chắc do người xưa thấy nhiều núi quá thì đặt tên như vậy. Từ bé, ta sống ở trên dãy Đại Liên Sơn nên biết nó rất rộng, hàng ngàn dặm. Ta đã từng thử đi sâu vào trong núi, đến cả tháng vẫn chưa vượt qua hết. Lần đó ta suýt chết đói, phải gặm vỏ cây, ăn cả cỏ dại mới bò về được".

Rồi lão lại nói tiếp:

"Còn Đại Thiên Trụ thì ta chưa đến, nhưng hồi xưa, chúng ta bắt được một tên tù binh, hắn nói là sống ở chân dãy Đại Thiên Trụ. Hắn nói rằng dãy núi này cao ngất, hiểm trở không ai trèo lên nổi. Cả dãy núi như một bức tường dài vạn dặm từ bắc xuống nam, rồi kết thúc ở đỉnh Thiên Trụ Sơn".

Lão chỉ vào mấy cục đá ở dưới hình vuông rồi nói tiếp:

"Chúng ta có lẽ ở chỗ này, từ đây đi đến đỉnh Thiên Trụ Sơn chắc cũng phải mất mấy tháng".

"Vậy ngoài vùng đất này còn cái gì hả thúc?". Hắn hỏi rồi chỉ ra bốn phía ngoài của hình vuông.

Nghe hắn hỏi, Bảo lão há hốc mồm rồi gãi gãi đầu:

"Ờ.. ờ, ở ngoài đó có cái gì thì chỉ có trời mới biết". Lão nói vẻ lưỡng lự.

"Vậy ở hai phía này không có núi à?". Hắn hỏi rồi chỉ về hai cạnh còn lại của hình vuông.

"À, không có". Lão trả lời.

"Trước kia, ta có hỏi mấy thằng tù binh thấy bọn chúng nói rằng: Ở phía đông có một cái biển rất rộng, gọi là Đông Hải". Lão giơ tay chỉ chỉ phía bên phải hình vuông rồi nói tiếp.

"Ta còn biết, ở ngoài đó có một hòn đảo lớn gọi là Hỏa Đảo, có rất nhiều người sinh sống trên đó. Nghe nói hòn đảo này nằm trên lưng một con Hỏa kỳ lân khổng lồ, thỉnh thoảng nó lại phun lửa lên trời đỏ rực".

"Hỏa kỳ lân ư! Đã có ai nhìn thấy nó chưa ạ?". Hắn hỏi rồi nghĩ thầm: "Không rõ đây là thế giới bình thường hay là thế giới cổ tích với những con kỳ thú".

"Bọn đó nói rằng chưa nhìn thấy bao giờ. Con Hỏa kỳ lân này, nó phun lửa qua mấy cái vây ở lưng, trông xa như những ngọn núi. Bọn chúng nói, mỗi khi như vậy, mặt đất lại rung chuyển ầm ầm, cây cối ngả nghiêng, mặt biển chấn động, khiến chúng rất khiếp sợ". Lão nói có vẻ run rẩy.

"A. Chắc đây là núi lửa, trí tưởng tượng của bọn cổ đại này phong phú thật". Hắn thầm nghĩ.

"Còn phía bắc thì sao ạ?". Hắn hỏi tiếp.

"Phía bắc ư". Lão ngước cặp mắt mờ mịt lên nhìn hắn rồi lưỡng lự:

"Ta... cũng không rõ lắm, ta không hỏi được tên tù binh nào ở đó". Lão ngồi vò đầu, bứt tai như cố nhớ lại cái gì đó. Bỗng lão vỗ đùi đánh "bốp" rồi reo lên:

"A, ta nhớ ra rồi. Trước kia, từng có mấy cô nương kể cho ta nghe. Bọn họ nói, ở phía bắc là một cái thảo nguyên rất rộng, nhưng có một cái sa mạc toàn cát ở giữa không có sự sống, nếu đi lạc vào đó thì chắc chắn là chết. Bọn họ gọi nó là... là sa mạc GiGa thì phải".

Lão vỗ vỗ vào trán như đã nhớ ra, rồi nói tiếp:

"Ở tít ngoài thảo nguyên còn có một hòn đảo lớn, gọi là Bắc Băng Đảo gì đó nữa. Bọn họ kể là ở đó quanh năm băng tuyết lạnh lẽo, con người rất khó sống". Rồi lão nhe răng ra cười hềnh hệch.

Bỗng có tiếng của Bảo thị gằn giọng:

"Lão nói là có mấy cô nương, ở đâu... ở đâu hả? Nói mau không thì chết bây giờ".

"Hả". Bảo lão ngơ ngác, lão vội liếc về phía mụ vợ đang ngồi rang gạo, thấy mụ hai mắt trợn trừng, miệng thở phì phò như ác thú vồ mồi. Lão lúng túng nói:

"Thì ở ... ở kỹ viện... chứ ở đâu".

"Á à". Bảo thị lồng lên, mụ vung tay phi đôi đũa đang cầm về phía lão. Bảo lão vội vàng cúi hụp người xuống để né tránh. Đôi đũa bay vèo qua đầu lão bay về phía vách hang rồi rơi xuống đất đánh "cạch" một cái nẩy "tưng tưng".

"Ấy ấy, nàng bớt giận... bớt giận, nghe tôi nói đã".

Bảo lão vội vàng chồm dậy, lão lom khom chạy về phía đôi đũa, nhặt lấy rồi rón rén mang đến bên mụ vợ, vừa đi vừa ấp úng thanh minh:

"Đấy là chuyện ngày xưa,... hồi tôi chưa gặp nàng mà. Sau khi gặp nàng,.... tôi không dám đi đâu cả... Không dám, không dám".

Bảo thị trợn mắt, mụ thấy hơi xấu hổ khi mất kiềm chế như vậy trước mặt mấy đứa nhỏ. Mụ "hừ" một cái rồi giật phắt đôi đũa trong tay lão:

"Vậy ra trước khi gặp tôi, ông đã ăn chơi thế ư?". Mụ nói vẻ cay cú, tay cầm đôi đũa gõ "cành cạch" lên miệng chảo.

"Đâu có... đâu có, nàng nghe tôi kể đã". Bảo lão lo lắng.

"Hồi trước, chúng ta có tham gia đánh chiếm một cái thành. Đến tối, một tên đồng hương đến rủ ta đi kỹ viện. Chúng ta chỉ đến đó nghe hát và nhậu nhẹt thôi chứ làm gì có nhiều tiền mà chơi với mấy cô nương đó". Lão nói giọng nịnh nọt.

"Có đúng không?". Bảo thị gằn giọng.

"Đúng... đúng". Bảo lão rối rít:

"Mấy cô nương đó, chúng chỉ ngồi trên đùi bọn ta rồi bón cơm, bón rượu. Sau đó chúng bóp vai, bóp cổ cho chúng ta thôi, chứ chúng chưa làm gì ta cả". Lão phân trần.

"Hừ. Ngoài bóp vai bóp cổ, chúng có bóp vào chỗ nào nữa không?". Bảo thị lườm một cái lạnh lùng.

"Không, không". Bảo lão vội vàng nói vẻ thành thật.

"Hừ, được rồi". Bảo thị lạnh giọng:

"Nếu nói dối thì tôi sẽ cho tiểu đệ của ông nếm món dao phay đó". Mụ hừ hừ nói.

"Biết rồi... khổ lắm... nói mãi". Bảo lão nhăn nhở.

Hắn phì cười nghe hai vợ chồng lão tranh chấp. Đúng là thế giới nào, thời đại nào thì ớt nào cũng đều cay và đàn bà nào cũng đều như vậy. Nâng bát nước trà uống một ngụm rồi ngồi thưởng thức vị trà ngấm vào lưỡi, hắn lẳng lặng nghĩ.

Bằng vào kiến thức về sự hình thành lục địa trên trái đất, hắn suy luận. Vùng đất này chắc là do ba khối lục địa trôi dạt, kết hợp lại thành một đại lục địa, kích thước của đại lục địa này hẳn là rất lớn.

Khả năng là cách đây vài trăm triệu năm, có hai khối lục địa đông và tây xô vào nhau, phần đất xô vào nhau này nhô cao lên tạo ra dãy Đại Thiên Trụ.

Sau đó, một khối khác xô vào phía nam của hai khối trên, tạo ra dãy Đại Liên Sơn. Do dãy này thấp hơn, nên chắc chắn là hình thành sau.

Như vậy, chắc chắn sẽ có ba vùng lục địa và mấy dãy núi này còn kéo dài nữa, về phía tây. Khả năng là thành chữ T ngược, vùng đất này gần giống như lục địa Châu Á ngày nay.

"Không biết hành tinh này có lớn hay không!" Hắn lẩm nhẩm.

Chỉ tay vào giữa hình vuông, hắn hỏi tiếp:

"Thúc, vậy ở giữa vùng này toàn là đồng bằng phải không ạ?".

"Ừ. Ta nghe nói như vậy, tất nhiên là cũng có ít đồi núi".

Bảo lão đã trấn tĩnh lại, vừa rồi ăn cơn giận vô cớ của mụ vợ khiến lão ăn nói thận trọng. Lão trả lời rồi lấy ngón tay vạch hai đường ngoằn nghèo như con giun trên nền hang, từ tây sang đông rồi nói:

"Tổng hợp lại các chuyện mà ta biết. Ở giữa vùng đất này, có hai con sông lớn chia vùng đất làm 3 phần. Phía nam là con sông Đại Nam Giang. Con sông này rất rộng, chảy từ dãy Đại Liên Sơn lên hướng đông bắc, đến đây thì rẽ về hướng đông ra biển. Ta đã đứng ở bờ bên này mà nhìn sang bên kia, chỉ thấy mờ mờ".

Lão chỉ tay vào con giun thứ hai, rồi nói tiếp:

"Còn đây là con sông Đại Bắc Hà. Con sông này bắt nguồn từ phía bắc dãy Đại Thiên Trụ, sau đó chảy thẳng ra phía đông rồi đổ vào Đông Hải. Ngoài hai con sông này còn có hàng trăm các con sông nhỏ hơn, chúng đều bắt nguồn từ hai dãy núi, chảy loằng ngoằng rồi đổ vào hai con sông trên, hoặc thẳng ra biển. Vùng đất ở giữa mấy con sông này là đồng bằng rất màu mỡ, là vựa lúa của nhân gian".

Vừa liếc liếc về phía mụ vợ, lão vừa giơ tay chỉ vào khoảng giữa hai con giun:

"Ở đây còn có một cái hồ rất lớn gọi là Tây Hồ. Bọn lính nói rằng phong cảnh rất đẹp, rất nhiều nhà hàng....kỹ.... kỹ viện ở xung quanh. Hồ rất rộng, đứng ở bờ bên này không thấy bờ bên kia. Nghe đâu, cái hồ này do một lão mặt trời rơi xuống tạo thành".

Nói xong, lão bèn khoang chân rồi bê bát nước trà lên uống ực một cái sạch nhẵn.

"Thúc, tại sao lại có chuyện mặt trời rơi xuống đây hả thúc?". Hắn ngạc nhiên hỏi. Chắc có sự tích gì đó liên quan đến vùng đất này.

"À, cái đó là do ta nghe kể lại, cũng không biết thật hay bịa". Lão gật gù trả lời:

"Nhưng ta biết một sự tích".

Lão giơ một ngón tay lên trời ra dấu quan trọng, sau đó từ tốn nói:

"Đó là chuyện của mấy ngàn năm về trước. Nghe nói là nguyên nhân tổ tiên ta đến đây, cũng là nguyên nhân chúng ta phải sống khổ như thế này".

"Sao ạ. Đây là câu chuyện có thật ư?". Hắn ngạc nhiên hỏi.

"Cha, cha kể đi?". Bảo nhi tròn mắt hỏi lão. Cô bé ngồi háo hức, đối với cô, những câu chuyện cổ tích là những chuyện mới lạ, hấp dẫn.

"Hầy. Chuyện này dài lắm, ta cũng nghe kể lại từ nhiều người. Bọn họ đứa nói thế này, đứa nói thế khác, ta cũng không biết đứa nào nói đúng".

Lão thở một cái "phì" rồi bưng cái nồi, rót thêm vào bát một ít nước trà. Trong lòng cái bát, xuất hiện một vòng tròn màu xanh đậm sóng sánh, bốc hơi nghi ngút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro