Chương 8. Sự tích mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8. Sự tích mặt trời

Đưa cái bát trà lên miệng thổi phù phù, lão nhấm một ngụm rồi bắt đầu khề khà:

"Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, không ai còn nhớ nữa. Trên bầu trời có tới mười lão mặt trời cứ lượn qua lượn lại, khiến cho ngày chẳng ra ngày, đêm chẳng ra đêm. Ở dưới Đại Liên Sơn này, bấy giờ rất nóng, nóng như rang lửa vậy. Mặt đất nứt nẻ, cây cối héo khô, các con sông thì cạn sạch không có lấy một giọt nước. Súc vật thì ốm o, vật vờ vì chết khát, đến con người cũng héo khô như que củi".

Lão chép chép miệng kể:

"Lúc đó, có một lão thổ dân tên là Hậu Thổ gì gì đó, sống ở chân núi Đại Liên Sơn xuất hiện. Lão rất tức giận bọn mặt trời làm chết khát nhiều trâu bò của lão, nên lão quyết tâm tiêu diệt bọn mặt trời".

Đưa tay vuốt vuốt cằm, lão lại tiếp tục kể lể:

"Cái lão Hậu Thổ đó đi vào sâu trong dãy Đại Liên Sơn. Ở đây, lão tìm được một cái cây rất to và cứng như sắt gọi là cây Thiết Mộc. Lão chặt cái cây đó xuống rồi đẽo thành một cái cung lớn và chục mũi tên vô cùng sắc bén".

Bảo nhi đang chăm chú ngồi nghe, bỗng lên tiếng hỏi:

"Cha, cái cây đó cứng như sắt thì tại sao lão Hậu Thổ lại chặt được ạ?".

"À...ờ. Ta làm sao mà biết được". Lão lúng túng trả lời.

"Có thể là lão ấy không chặt, mà là lão ấy nhổ". Lão trả lời bừa.

"Nếu là nhổ thì tại sao lại đẽo được hả cha?". Bảo nhi thắc mắc hỏi tiếp.

"Ờ... Lão không đẽo được thì lão ấy mài cũng được chứ sao". Bảo lão gân cổ lên vặc lại rồi nói giọng tức tối:

"Tại sao ngươi cứ hay hỏi linh tinh thế nhỉ? Lão ấy làm cách nào thì ta mặc kệ, miễn là có một cái cung và chục mũi tên, được chưa?".

"Dạ.. dạ, được rồi ạ". Bảo nhi ấm ức.

Hừ hừ vài cái, Bảo lão lại tiếp tục:

"Lão Hậu Thổ đó mang cung tên đến bờ sông Đại Nam Giang. Ở đây, lão cầu khấn Long Thần, Long Thần xuất hiện cõng lão bay lên đỉnh Thiên Trụ Sơn. Tại đây, lão lắp cung tên bắn rơi một mặt trời".

"A, giống như truyện cổ tích Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời đây mà. Quái, sao ở đây cũng có chuyện này nhỉ?". Hắn thầm thắc mắc nhưng vẫn ngồi im nghe Bảo lão kể tiếp:

"Lão Hậu Thổ này bắn liên tiếp rơi 3 đến 4 mặt trời. Lúc đầu, bọn mặt trời không để ý. Đến khi mặt trời thứ 5 rơi xuống bọn chúng mới biết, vội vàng chạy quýnh lên, loạn xạ khắp bầu trời".

"Lão Hậu Thổ không thèm thương xót, lão giương cung bắn tiếp lão mặt trời thứ sáu, lão này trúng tên rơi xuống dãy núi Đại Liên Sơn. Khi lão rơi xuống, lửa bắn tóe ra xung quanh làm cháy rất nhiều cây rừng, mặt đất bị cày xới, tạo thành một cái hồ to gọi là hồ Nhật Hạ. Đến bây giờ mặt đất vẫn còn cháy đen, bốc hơi nghi ngút".

Lão vừa kể vừa giơ tay chỉ trên trời rồi vạch "chéo" một cái như diễn tả cảnh mặt trời đang rơi xuống vậy, làm cho Bảo nhi ngồi nghe lè cả lưỡi.

"Sau đó, lão thổ dân này bắn tiếp mặt trời thứ bảy. Lão mặt trời này rơi xuống, nổ đánh ầm một cái, tạo thành một cái hồ lớn là Tây Hồ ngày nay".

Lão hùng hồn kể tiếp:

"Còn thằng mặt trời thứ tám, bị lão thổ dân đó bắn rớt xuống đại thảo nguyên phương bắc. Khi lão rơi xuống, mặt đất bị nổ tung làm cây cỏ xung quanh bị cháy đen, các hồ nước bốc hơi nghi ngút. Đến con người, súc vật cũng thành thịt nướng".

Rồi lão chép chép miệng, nước dãi ứa ra như đang nghĩ đến món gà quay.

"Có lẽ cái nơi đó bị biến thành sa mạc GiGa thì phải?". Lão lẩm bẩm.

"Đến lão mặt trời thứ chín, hình như bị lão thổ dân đó bắn rớt ngoài Bắc Băng Đảo. Vì ở đó, khói và bụi bốc lên mù mịt, không ai nhìn thấy gì nên mọi người đều đoán vậy". Lão nói giọng không còn mấy tin tưởng.

Hắn ngồi thầm suy nghĩ. Mịe ơi, chắc mấy mặt trời mà đám cổ đại này nói đến là đống thiên thạch từ vũ trụ đây mà, ở trái đất trước kia cũng có vài cục rơi xuống làm đám khủng long tuyệt chủng. Khi đi qua khí quyển, thiên thạch ma sát với không khí bốc cháy đỏ rực kèm theo tiếng nổ khủng khiếp khi chúng va vào mặt đất.

Ở thời cổ đại này, bọn họ không lý giải được hiện tượng trên nên sinh ra câu chuyện cổ tích này, đúng là bắn rơi thiên thạch. Hắn suy nghĩ, tự nhiên nhớ đến một bài hát về các cụ già bắn rơi máy bay.... hết xăng thời chiến tranh Việt Nam.

Hắn mỉm cười và thầm nghĩ, dù sao câu chuyện này cũng khá thú vị, đảm bảo kể cho bọn trẻ con khiến chúng phê lòi mắt.

"Vậy, còn lão mặt trời thứ mười thì sao hả cha?". Bảo nhi hỏi.

"À. Còn lão mặt trời thứ mười thì trốn biệt, không dám xuất hiện nữa. Vì vậy, mặt đất trở thành bóng đêm vô tận, không còn ban ngày. Lão mặt trời này trốn trong nhà uống rượu hết ngày này sang ngày khác, cuối cùng mụ vợ và đứa con gái lão phải xuất hiện".

Lão cười khà khà nói tiếp:

"Mụ vợ lão phải quỳ xuống xin xỏ Hậu Thổ tha cho lão mặt trời thứ mười. Đổi lại, mụ đồng ý gả con gái mụ là Hằng Nga cho lão thổ dân làm vợ, hai người bọn họ đưa nhau xuống chân núi Đại Liên Sơn sống. Về sau bọn họ đẻ ra một đống con gái, đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp như tiên. Từ đó, bọn họ thờ cúng Long Thần, thế gian lại có ngày và đêm, mặt đất lại mát mẻ như bây giờ". Lão chậc chậc cái miệng kể.

"Cha ơi cha, tại sao có tới mười lão mặt trời mà chỉ có một mụ vợ hả cha? Có phải mụ này lấy mười lão phải không ạ?". Bảo nhi hỏi.

"Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó. Ta chỉ thấy một lão lấy mười bà chứ làm gì có một bà lấy mười lão". Bảo lão nói vẻ hơi tức.

"Thế tại sao lại chỉ có một bà mà không phải mười bà ạ?". Tiếng của Bảo nhi thắc mắc.

"Hỏi gì mà hỏi lắm thế? Ta làm sao mà biết được?". Bảo lão to giọng:

"Có thể là mấy mụ kia trốn ở nhà hoặc đi đâu đó, cũng có thể là bọn chúng chết hết rồi. Ngươi có thấy mụ nào chồng chết mà vẫn tung tẩy đi chơi chưa?". Bảo lão vặn vẹo hỏi lại.

"Biết đâu trên thượng giới cho phép một bà được lấy nhiều chồng thì sao?". Bảo thị hỏi vu vơ.

"À.. à, ...cũng có thể". Bảo lão ngập ngừng, mụ vợ hỏi làm lão khó trả lời như thế nào.

"Thúc. Lúc nãy thúc nói, mặt trời rơi là nguyên nhân tổ tiên thúc đến đây, cũng là nguyên nhân phải sống khổ như thế này, nghĩa là sao ạ?". Hắn hỏi lão.

"À...à, đúng như vậy. Đây là ta nghe được từ cụ tổ ta kể lại, cụ tổ ta nghe kể lại từ cụ cố tổ ta rồi kể cho ông tổ ta nghe. Ông tổ ta nghe được kể cho cụ ta nghe, cụ ta nghe kể cho ông ta nghe. Ông ta nghe kể cho cha ta nghe, rồi cha ta kể cho ta nghe".

Vừa bị mụ vợ vặn vẹo khiến cho lão lúng túng, trả lời đến líu cả lưỡi:

"Ngày xưa, trước khi mặt trời bị cái lão Hậu Thổ kia bắn rơi, tổ tiên của chúng ta sống ở trên đại thảo nguyên mênh mông phương bắc".

Sau khi trấn tĩnh lại, lão bắt đầu khề khà tiếp:

"Lúc đó, không phải là đại thảo nguyên như bây giờ mà là một vùng đất vô cùng trù phú, khí hậu mát mẻ, cây cối rậm rạp tốt tươi, trăm hoa đua nở, muông thú sum vầy".

Lão ngẩng đầu tưởng tượng về một thế giới như thiên đàng trong chuyện cổ tích:

"Tổ tiên chúng ta lúc đó sống vô cùng tự do sung sướng, an nhàn... Đói thì nằm dưới gốc cây há miệng ra, quả chín tự rơi vào miệng. Khát thì chỉ cần ngửa tay, mưa trên trời rơi xuống, khỏi phải mất công đi múc. Thú rừng thì nhan nhản khắp nơi, chỉ cần nhóm đống lửa là có con thú nhảy vào tự quay trên đống lửa thơm lừng". Lão chép miệng, từ mép lão dớt dãi chảy xuống lòng thòng.

"Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày". Bảo thị bĩu môi.

"Bà có để yên cho tôi kể hay không?". Bảo lão nổi nóng.

Lão đang cao hứng thì bị mụ vợ xen ngang làm vỡ mất giấc mộng đẹp, khiến lão bực bội. Sau khi lườm vợ mấy cái, thấy mụ im lặng không nói gì, lão lại e hèm tiếp tục:

"Cũng không có cảnh nóng như rang lửa, mặt đất nứt nẻ, cây cối héo khô, súc vật thì ốm o, vật vờ vì chết khát. Tóm lại, việc đó không có ở trên vùng đất của tổ tiên chúng ta. Đến khi lão thổ dân kia xuất hiện thì cuộc sống của tổ tiên chúng ta lập tức rơi vào thảm họa".

Lão bùi ngùi thở dài, mọi người đều im lặng nghe lão kể.

Trên bếp, Bảo thị đã rang xong đống gạo. Mụ đổ đống gạo rang vào một cái hũ, sau khi đậy nắp lại cho thật chặt, mụ lúi húi vốc gạo cho vào một cái rá rồi bưng đến góc hang, vo gạo để chuẩn bị nấu cơm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro