Chương 9. Thời đại băng hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9. Thời đại Băng hà

Ngửa mặt lên trần hang, thở dài một cái. Bảo lão lại tiếp tục kể:

"Ngày xưa, cha ta kể: Mấy ngàn năm về trước, tổ tiên chúng ta là một bộ lạc hùng mạnh sống ở phương bắc, mọi người gọi tổ tiên chúng ta là người "Man tộc". Ở phương bắc khi đó là một vùng rừng rậm vô cùng rộng lớn, khí hậu mát mẻ, dễ chịu. Cây cối tốt tươi, muôn hoa đua nở. Thú vật có hàng trăm loài, vô cùng phong phú".

"Còn ở phương nam thì khí hậu vô cùng nóng bỏng, đất đai cây cối khô cằn, muông thú đều khó sống. Vì thế trong con mắt của tổ tiên chúng ta, phương nam là nơi cư ngụ của bọn mọi rợ, dặt dẹo, nghèo đói. Tổ tiên chúng ta khi ấy không có cảnh phải lo đi kiếm ăn qua ngày đoạn tháng, cũng không có cảnh người bóc lột người như bây giờ".

Lão gãi gãi đầu rồi cao hứng tiếp:

"Khi một người kiếm được cái gì, thì đem góp tất cả lại, rồi chia đều cho mọi người cùng hưởng. Cuộc sống thật là sung sướng, không cần phải vất vả chăn nuôi, trồng trọt mà vẫn no ấm".

"Đây là thời đại công xã nguyên thủy mà". Hắn nghĩ thầm.

Bỗng có tiếng của Bảo nhi vang lên:

"Cha, nếu đã sung sướng như vậy thì tại sao, tổ tiên chúng ta lại đến đây làm gì?".

"À. Tại cái lão Hậu Thổ đó xuất hiện làm đảo lộn mọi thứ". Bảo lão than thở. Có lẽ kể nhiều quá làm lão khô cổ, nên lão bưng bát nước trà lên uống một hơi hết sạch.

Bảo nhi ngồi cắn móng tay suy nghĩ một lúc rồi reo lên:

"A, con biết rồi. Có phải lão Hậu Thổ đó bắn chết mấy cụ tổ nhà ta rồi bắt bộ tộc chúng ta đến đây làm nô lệ, phải không ạ?".

"Vớ vẩn". Bảo lão cằn nhằn:

"Tổ tiên chúng ta là chúa tể phương bắc, còn lão ấy ở phương nam thì làm gì được".

"Nếu lão không làm gì được, thì tổ tiên chúng ta đến đây làm gì?". Bảo nhi thắc mắc.

"Tại vì lão ấy bắn rơi mặt trời, hiểu chưa?". Bảo lão to tiếng, đứa con hỏi vặn vẹo làm lão bực mình.

"Lão ấy bắn rơi hết mặt trời làm cho bầu trời tối sầm lại, khí hậu không còn ấm áp nữa mà là lạnh buốt ghê người. Người ta nói rằng, khi đó khắp nơi đều là băng tuyết, khí hậu lạnh cóng. Cỏ cây, vạn vật đều chết rét hết".

Lão thở phì phì rồi hỏi một câu có vẻ rất lôgíc:

"Ngươi có biết, nếu ban đêm ta tắt cái bếp lửa này thì chuyện gì sẽ xảy ra không?".

"Thì cái hang này ... tối thui ạ". Bảo nhi ngập ngừng trả lời.

"Đúng rồi, sau đó thì thế nào?". Bảo lão hỏi tiếp.

"Sau đó... cha sẽ... bò lên người mẹ ạ". Bảo nhi lúng túng.

"Hả!" Bảo lão trố mắt, hai hàm răng lão há hốc như muốn rơi ra khỏi mồm, tay lão run rẩy.

"Còn mẹ thì kêu... ư ư... ự ự". Bảo nhi ấp úng.

"Bẹt". Bảo lão tức tối đập cái tay xuống nền hang làm tro than bay tung tóe, lão gần như gào lên:

"Ngu ngốc, làm gì có bò với kêu ở đây! Đầu ngươi chứa toàn phân hay sao! Tắt lửa thì cái hang này vừa tối thui vừa lạnh lẽo hiểu không?".

"Dạ...dạ, con hiểu rồi, tắt lửa thì sẽ không còn sáng và ấm nữa". Bảo nhi hốt hoảng, cô bé không hiểu tại sao lão lại nổi nóng.

Bảo thị đang ngồi canh nồi cơm thấy vậy mặt mũi đỏ bừng, mụ giả vờ quay lưng về phía góc hang lục lục mấy miếng thịt khô đem ra nướng.

Bảo lão mặt nhăn nhó, cú đập xuống nền hang hơi quá tay khiến lão ê ẩm, sau khi e hèm mấy cái, lão trấn tĩnh lại. Liếc nhìn về phía Hoàng Chân thấy hắn chỉ mỉm cười, lão lại giả vờ ậm ọe như không có chuyện gì:

"Sau khi lão Hậu Thổ bắn rơi mặt trời thứ tám, nó rớt xuống đại thảo nguyên ngày nay. Khi rơi xuống, nó bốc cháy thành một khối lửa khổng lồ lan tỏa ra khắp xung quanh đốt cháy mọi thứ. Từ cây cối, thú vật và cả con người cũng không thoát chết".

"Tại nơi mặt trời rơi xuống, mặt đất bị nổ tung, đến đất cũng bị cháy khô thành cát, khói bụi bốc lên đến tận chân trời. Rừng rậm bị biến thành hoang mạc, tổ tiên bộ tộc chúng ta cũng kẻ chết, người bị thương. Các gia đình ly tán, khắp nơi vang lên tiếng khóc lóc, rên rỉ..." Lão thở dài.

"Đến khi mặt trời thứ chín rơi xuống Bắc Băng Đảo, tiếng nổ của nó còn vang xa hàng ngàn dặm, khói bụi bốc lên làm đen sì cả bầu trời biến mặt đất trở thành đêm đen vĩnh viễn. Về sau, thiếu ánh mặt trời, cả vùng đất trở thành vùng băng giá. Lạnh đến nỗi, há mồm ra là không ngậm lại được, đi tiểu một cái là nước tiểu đóng thành băng. Đến bã xả ra cũng hóa đá, ném chó... chó chết".

Rồi lão kết luận:

"Cha ta kể, đây là thời đại băng hà hay còn gọi là thời kỳ băng giá vĩnh cửu".

Uống một ngụm trà, lão lại tiếp tục:

"Vì lạnh giá và không còn cái ăn, nên sau đó, tổ tiên chúng ta phải di cư về phương nam để sinh sống. Trên con đường di cư, vì sinh mạng mà cả người lẫn các con vật đều không ngừng đánh giết lẫn nhau, ăn thịt nhau, kể cả đồng loại để chống đỡ cơn đói và khát".

"Từ đó, tổ tiên bộ tộc của chúng ta ly tán thành nhiều nhóm nhỏ, tha phương khắp nơi sống lạc hậu, đói khổ. Dần dần, người ta gọi chúng ta là bọn "Dân man", bọn "Man tộc". Khi ấy có rất nhiều gia đình, bố mẹ ăn thịt con, rồi con ăn thịt bố mẹ, mọi người ăn thịt lẫn nhau, tất cả chỉ vì mạng sống, nguyên nhân chỉ vì lão Hậu Thổ kia bắn rơi mặt trời". Lão kể đến đây thì lắc lắc đầu vẻ căm hận.

"Ồ, đây giống như kỷ băng hà trên trái đất mà! Không tưởng tượng được, mấy cục thiên thạch lại mang đến hậu quả ghê gớm cho các hành tinh như vậy". Hắn nghĩ.

Hắn muốn giải thích cho bọn họ về việc thiên thạch rơi gây thảm họa chứ không phải do lão Hậu Thổ nọ. Nhưng nghĩ bụng, suy nghĩ của bọn họ đã ăn sâu vào ý thức mấy ngàn năm, không đơn giản chỉ là giải thích là xong. Vì thế hắn im lặng, chờ cơ hội giải thích sau.

"Thế tại sao tổ tiên chúng ta không cầu khấn lão mặt trời đẻ thêm vài thằng mặt trời con hả cha?". Tiếng Bảo nhi vang lên.

Cô bé nghĩ rằng, chỉ cần có thêm vài mặt trời là khí hậu sẽ ấm áp, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.

"Ngươi tưởng đẻ dễ lắm sao! Ta và mẹ ngươi hùng hục bao nhiêu năm mà chỉ đẻ được có mình ngươi thôi đấy". Bảo lão lớn giọng.

"Sao con thấy mụ Phập ở dưới bản đẻ được một đống hả cha?". Bảo nhi thắc mắc.

"Hừ. Cái mụ ấy chỉ biết ăn rồi nằm ngửa, dạng háng ra, làm gì mà chẳng đẻ lắm". Bảo lão giở giọng cùn.

"Sao cha không bảo mẹ nằm dạng háng ra ạ? Con muốn nhà mình có thêm em bé". Bảo nhi háo hức.

"Hả! Ngươi thì biết cái gì. Khi nào lớn, lấy một thằng chồng thì tha hồ mà nằm dạng háng, xem đẻ có dễ không?". Bảo lão lý sự.

"Này... này, ông lại trả lời bọn trẻ linh tinh gì thế hả?". Bảo thị lườm lão nhắc nhở.

"À...ờ. Tại nó hay hỏi vớ vẩn làm ta nhức cả đầu". Bảo lão nhăn nhở.

Lão giả vờ đứng dậy đi vệ sinh rồi chuồn mất. Một lúc sau, lão mới trở lại, xoa xoa hai tay rồi khoang chân ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi giả vờ ho khan vài cái, lão lại tiếp tục:

"E hèm... Khoảng hai ngàn năm trước, khí hậu mới dần ấm áp lại, nhưng tổ tiên chúng ta đã ly tán khắp nơi, không ai còn nhớ đến quê hương cũ. Những người còn sống sót sau thảm họa bắt đầu tụ tập lại với nhau thành những nhóm nhỏ. Họ định cư, sinh con đẻ cái, dần dần phát triển lại thành những bộ lạc".

"Trải qua thời gian dài, những bộ lạc này sinh sôi nảy nở, dần dần trở nên mạnh hơn. Bọn họ chiếm lĩnh đất đai, đánh dấu lãnh thổ. Để chống chọi lại với tình trạng thiếu lương thực, thực phẩm, bọn họ bắt đầu tìm cách trồng trọt, canh tác lương thực và chăn nuôi". Lão khua tay, múa chân để diễn tả.

"Nhưng cũng có nhiều bộ lạc bản địa không chấp nhận đám di dân, bọn chúng sợ mất nguồn nước, nguồn thức ăn. Vì thế, dần dần có những xung đột từ nhỏ đến lớn giữa hai đám người. Những cuộc xung đột này dẫn đến tình trạng thôn tính, khi đám bộ lạc chiến thắng sẽ tước đoạt hết những gì mà đám người kia có. Từ phụ nữ, trẻ em, gia súc, đất đai....vv. Còn đám bị thua thì hoặc chết, hoặc phải tìm cách đầu hàng bộ tộc khác. Trong các cuộc chiến tranh như vậy, các bộ tộc lớn hơn có lợi thế, họ chém giết, xua đuổi các bộ lạc nhỏ hơn phải đến các vùng đất xa xôi, nghèo nàn..."

Tiếp theo lời lão kể, mọi người biết thêm rằng. Khoảng một ngàn năm tiếp theo, tình trạng giữa các bộ tộc ngày càng hỗn loạn và trở nên ác liệt. Để tồn tại, các bộ lạc nhỏ bắt buộc phải liên kết lại với nhau trở thành các bộ tộc lớn hơn, họ trả thù và tiến công các bộ lạc không chịu liên kết.

Ngược lại, những bộ lạc đối thủ cũng làm như vậy. Thời kỳ này là các bộ lạc phát triển thành các bộ tộc, thủ lĩnh các bộ tộc dần dần trở thành các lãnh chúa.

Bảo lão càng nói càng cao hứng, nước bọt văng tung tóe khắp nơi:

"Đến một ngàn năm trước. Các lãnh chúa thi nhau chiếm lĩnh một vùng đất đai rộng lớn và bắt đầu chinh phạt nhau để tranh cướp lương thực, phụ nữ và bắt người làm nô lệ. Đến khi có một lãnh chúa rất mạnh tên là Hoàng Thiên xuất hiện thì tình trạng trên mới chấm dứt. Lão ta ban hành các mệnh lệnh ngăn cấm các lãnh chúa không được chém giết lẫn nhau. Không những vậy, lão ta còn liên hiệp với các lãnh chúa mạnh khác thành một liên minh để duy trì trật tự giữa các lãnh chúa. Để thể hiện uy quyền, lão tự gọi mình là Hoàng Đế".

Bảo lão vẫn còn cao hứng kể lể:

"Mỗi bộ tộc lúc đó, từ bộ tộc bé có vài ngàn người đến những bộ tộc lớn có tới hàng vạn người, các bộ tộc đều có phong tục cha truyền con nối, lâu dần thành những đại gia tộc. Bọn họ bắt đầu tự đặt tên họ cho các đại gia tộc của mình như: Đinh, Lý, Trần, Lê, Nguyễn...vv"

"A. Đây là thời kỳ hình thành các quốc gia và chế độ chiếm hữu nô lệ". Hắn thầm nghĩ.

"Như vậy, thời kỳ này Hậu Gia đã trở thành là một trong những đại gia tộc lớn của phương nam, họ thờ cúng Long Thần và đem hình Long Thần làm thương hiệu. Bắt chước Hậu Gia, các đại gia tộc khác cũng bắt đầu tìm kiếm các linh thú làm thương hiệu của gia tộc mình. Người ta nói, đó là thời đại Bách Gia". Bảo lão kết luận.

"Thôi thôi, ăn cơm đã". Bảo thị giục, mụ lườm lão ra ý.

Bảo lão thấy vợ lườm liền nhổm đít đứng lên. Lão lấy mấy cái bát gốm và mấy đôi đũa bày ra bên cạnh nồi cơm. Dưới đất, Bảo thị đã bày sẵn một ít rau rừng.

Trên bếp, một cái nồi mở nắp đang bốc hơi nghi ngút. Bảo thị tay cầm đôi đũa bự đang xới qua xới lại, mùi cơm chín thơm lừng tỏa ra khắp cái hang.

Bữa ăn đã sẵn sàng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi rả rích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro