Chương 11. Thập nhị kỳ quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11. Thập nhị kỳ quốc

Chiều tà, trời vẫn tiếp tục u ám. Mặc dù mưa không còn ào ào như trút nước, nhưng vẫn rả rích bên ngoài hang.

Bên bếp lửa, cả gia đình Bảo Y Đạo vẫn tiếp tục ngồi xúm xít, bọn họ đang chuẩn bị cơm tối.

"Cứ như thế này không biết lúc nào ngớt". Bảo lão càu nhàu.

Lão ngẫm nghĩ, còn bao nhiêu việc phải làm để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, thế mà trời mưa lớn làm cản trở công việc của lão.

Ở góc hang, nơi có mấy cái lu đựng nước ăn, Bảo thị đang vo gạo chuẩn bị nấu cơm. Trước kia mưa nắng thế nào, mụ phải ra ngoài hang ngồi. Nhưng giờ đây, nhờ có Hoàng Chân gợi ý, bọn họ đã dọn một chỗ riêng biệt làm bếp. Chỉ có điều, bếp vẫn còn đơn sơ nên mỗi khi nổi lửa, khói bốc lên mù mịt trong hang như hun chuột.

Bảo nhi thì đang lúi húi bên cạnh Bảo thị, cô bé đang giúp mụ nhặt rau.

Hoàng Chân vẫn ngồi ở một bên đống lửa, hắn nhìn Bảo lão đang trầm ngâm uống trà và gợi chuyện:

"Thúc, lúc nãy thúc đã kể về thời đại Bách Gia, vậy sau đó thì thế nào ạ?".

"Hả". Bảo lão ngước nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát lão nói:

"Thời đại Bách Gia kết thúc cách đây khoảng 500 năm, sau đó còn lại 12 đại gia tộc lớn lập thành 12 kỳ quốc là: Long Quốc. Lân Quốc. Quy Quốc. Phụng Quốc. Tượng Quốc. Mã Quốc. Lang Quốc. Trư Quốc. Ngưu Quốc. Dương Quốc. Kê Quốc. Hưu Quốc".

"Mỗi quốc gia trên đều lập thương hiệu dựa trên linh thú đặc thù. Ban đầu là mấy linh thú mang tính truyền thuyết, nhưng truyền thuyết thì đâu có nhiều. Vì vậy, các quốc gia sau này chọn linh thú dựa theo con vật gắn bó với bọn họ nhất. Ví dụ như Trư Quốc, bọn họ nuôi rất nhiều heo làm thực phẩm, lâu dần con heo gắn bó với cuộc sống bọn họ và bọn họ thấy rằng, nếu thiếu con heo thì cuộc sống bọn họ không còn ý nghĩa, vì thế bọn họ chọn Kỳ Trư làm linh thú".

"Hoặc như Ngưu Quốc. Bọn họ nuôi rất nhiều trâu, trâu vừa giúp bọn họ lao động vừa cung cấp thực phẩm, thậm chí vừa là con vật dùng trong chiến đấu. Mấy trăm năm, những đội Ngưu Binh giúp họ bảo vệ lãnh thổ. Vì vậy, bọn họ chọn Kỳ Ngưu. Các quốc gia khác cũng như vậy". Bảo lão kết luận, rồi lão nói thêm:

"Thời đại 12 kỳ quốc kéo dài khoảng 300 năm. Trong thời gian đầu, bọn họ chung sống khá hòa bình, thậm chí còn tổ chức thi thố vui đùa với nhau. Đến mấy chục năm cuối cùng của thời đại 12 kỳ quốc, bọn họ bỗng gây sự đánh nhau lẫn lộn đến khi chỉ còn lại 7 quốc gia đến ngày nay".

Ở góc bếp, Bảo nhi đang giúp mẹ, nhưng cô bé vẫn dỏng tai nghe nói chuyện. Các câu chuyện luôn gợi trí tò mò ham hiểu biết của cô, vừa làm cô vừa ngoái đầu lại hỏi chuyện:

"Cha, sao không thấy mấy kỳ quốc ác thú như Kỳ Hùm, Kỳ Beo. Chẳng lẽ mấy ác thú này lại bị heo với gà tiêu diệt hay sao?".

"Ờ...ờ. Chắc mấy con hổ, con báo này bị gà đá chết rồi, mà nếu không bị gà đá thì chắc cũng bị heo húc lòi ruột chết, nếu không thì tại sao bọn chúng lại diệt vong nhỉ?". Bảo lão gãi đầu gãi tai.

Lão không lý giải được tại sao mấy kỳ quốc ác ôn này biến mất, rõ ràng là bọn họ nuôi rất nhiều hổ báo:

"Theo như ta được biết thì mấy kỳ quốc này lúc đầu rất mạnh, chúng nuôi rất nhiều hổ, báo tạo thành một đội quân Hùm binh, Beo binh đến mấy vạn con. Nuôi nhiều linh vật vốn là đặc trưng của các kỳ quốc".

"Hổ, báo nuôi không phải để ăn thịt, cũng không thể huấn luyện làm kỳ binh được". Hắn giải thích.

"Có thể đặc tính nuôi nhiều kỳ thú đã làm bọn họ diệt vong, vì hổ báo nuôi tốn rất nhiều thịt, một con hổ phải ăn hết hàng chục con trâu mới đủ lớn. Nếu nuôi được một đội quân hàng vạn con hổ thành một binh chủng thì không quốc gia nào kham nổi. Vả lại hổ báo không dễ thuần hóa, không thể huấn luyện dễ dàng như trâu ngựa được. Có lẽ bọn chúng nuôi nhiều ác thú quá, dần dần quốc gia suy yếu không đủ thực lực để chống chọi với các quốc gia khác, cuối cùng bị diệt vong". Hắn suy luận.

"Có lý, có lý". Bảo lão phụ họa.

"Heo, ngựa, trâu... bọn chúng toàn ăn cỏ và lá cây, mà những thứ đó thì luôn có sẵn. Chúng lại dễ đẻ dễ nuôi, lâu dần mới trở thành nguồn lực cho các quốc gia được". Lão bồi thêm.

"Nếu quốc lực đã mạnh, vậy làm sao bọn họ lại diệt vong được?". Hắn hỏi.

"À. Có nguyên nhân của nó". Bảo lão trả lời:

"Lúc ban đầu của thời đại 12 kỳ quốc, cẫn là hai đại cường quốc là Long Quốc ở phương nam và Phụng Quốc ở phương bắc chiếm ưu thế. Nhưng về sau, các nước khác không ngừng thôn tính các nước nhỏ hơn nên dần dần phát triển thành thế gần ngang với hai cường quốc kia. Về sau, bọn họ không còn nghe sự chỉ đạo của hai cường quốc kia nữa, thậm chí còn không ít lần tấn công làm suy yếu hai đại cường quốc".

Lão nhăn trán rồi gãi gãi cái đầu bù xù như nhớ lại:

"Ta được nghe nhiều câu chuyện kể trong thời kỳ này". Lão nói:

"Mỗi một quốc gia đều có thế mạnh, yếu của riêng bọn họ, nếu không có nguyên nhân sẽ không có khả năng bị diệt vong. Nhưng các đại vương của bọn họ, không phải ai cũng đủ minh mẫn để lãnh đạo đất nước. Về sau, bọn họ bị sa vào mấy trò chơi vớ vẩn dẫn đến chia rẽ rồi tàn sát lẫn nhau, cuối cùng mất nước".

"Diệt vong vì mấy trò chơi vớ vẩn ư! Nghe thật viễn tưởng?". Hắn ngạc nhiên như không tin vào tai mình.

"Đúng vậy, bọn họ nghĩ ra mấy trò vớ vẩn làm dân tình mải mê ăn chơi sa đọa. Pháp luật kỷ cương dần hỗn loạn khiến quốc gia suy yếu, đến khi có chiến tranh ai cũng tham sống, sợ chết, cuối cùng bị thôn tính". Bảo lão nói:

"Kẻ nghĩ ra mấy trò thâm nho nhọ đít này là lão đại vương của Quy quốc tên là Quân Thất Đức. Vào cuối thời kỳ 12 kỳ quốc, lão này nghĩ ra một kế để lôi cuốn các nước vào những cuộc vui chơi vô bổ rồi khơi mào mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh hỗn loạn nhằm trục lợi, từng bước đưa Quy quốc thành một siêu cường".

"Những trò gì thế?". Hắn hỏi.

"Lão Quân Thất Đức này lợi dụng sự nhẹ dạ của mấy đại vương các nước, tổ chức ra mấy cuộc thi như Kê quốc thì thi chọi gà. Ngưu quốc thì thi chọi trâu. Trư quốc thì tổ chức lễ hội con heo. Hưu quốc thì tổ chức cờ bạc, cá độ... Lão cho treo giải thưởng thật lớn và quảng cáo rùm beng khiến cho các nước mải mê tham gia. Ngoài ra, lão còn chê bai nước này yếu, nước kia kém... dẫn đến các nước mâu thuẫn lẫn nhau..."

"Ồ, mấy trò này thì có gì ghê gớm hả thúc?". Hắn thắc mắc, trong suy nghĩ của hắn, ở thế giới trước cũng đầy rẫy những trò này.

"À, mấy trò này thì mới nghe tưởng không có gì, nhưng cách làm của nó mới là vấn đề". Bảo lão hóm hỉnh nói:

"Ví dụ lão biết Kê quốc là đất nước của gà, lão liền xúi bẩy đại vương của Kê quốc tổ chức ra những lễ hội rất kỳ quái như thi chọi gà có thưởng. Giải thưởng rất cao như đất đai, gia súc, gái đẹp... chức tước. Còn lão cho người tổ chức bán độ, cuối cùng lợi về lão, còn mâu thuẫn thì đã có mấy con bạc chịu. Lão còn được tiếng là nhà tổ chức..."

"Ồ. Chọi gà thì có gì là ghê gớm, chắc chắn Kê quốc sẽ thắng, vì đất nước họ nuôi toàn gà mà". Hắn nói.

"Chưa chắc". Bảo lão phản bác.

"Nếu là chọi gà bình thường thì không nói, nhưng đây là chọi gà đặc biệt. Trường gà chỉ có một con gà... trống duy nhất, còn những người tham gia thì mỗi người thả một con gà mái vào xem con gà trống ... đạp con gà mái nào trước là thắng". Lão nói.

"Ha ha, thế thì đúng là lạ thật". Hắn cười phá lên.

"Ừ. Như vậy, các quốc gia khác mới dám thi chứ chọi gà bình thường thì tất nhiên, bọn họ thua là cái chắc".

"Chắc chọi trâu cũng như vậy, phải không thúc?". Hắn hỏi.

"Ừ...ừ, đúng vậy". Bảo lão khẳng định.

"Vậy còn thi những cái gì lạ nữa ạ". Hắn thắc mắc.

"Thi vắt sữa người chẳng hạn". Bảo lão tủm tỉm nói.

"Vắt sữa người thì có gì đặc biệt, kiếm mấy con mụ "tú vo" là được". Bảo thị đang lúi húi nấu cơm liền quay người góp chuyện.

"Vấn đề là không phải vắt sữa đàn bà, mà là vắt sữa đàn ông". Bảo lão cười khành khạch trả lời.

"Đàn ông mà cũng có sữa sao?". Bảo thị ngớ người.

"Tất nhiên, bọn họ thi... vắt tiểu đệ xem thằng nào phọt ra nhiều sữa nhất, thằng đó sẽ thắng. Nghe nói có thằng vắt được một vò đầy". Bảo lão tếu táo.

"Trời!" Bảo thị đang ngồi thì ngã ngửa người ra bếp đúng vào vũng nước, mụ vội vàng đứng dậy, trông như vừa đái dầm.

"Cha, vắt tiểu đệ mà cũng ra sữa sao?". Bảo nhi không hiểu hỏi.

"À....à, khi nào lớn ngươi sẽ biết thôi". Bảo lão nhăn nhở.

"Vậy thì con mong sẽ nhanh lớn để biết nhiều thứ. Hoàng huynh, khi nào huynh có sữa, cho muội vắt thử nhé?". Bảo nhi háo hức nhìn hắn.

"Ha... ha". Trong hang tất cả mọi người đều cười, tất nhiên mỗi người cười vì có cách nghĩ không giống nhau.

"Lão Quân Thất Đức đó còn xui đại vương của Trư quốc tổ chức mỗi năm một lần lễ hội con heo. Tại lễ hội này, tất cả mọi người tham dự đều khỏa thân nhảy múa". Bảo lão nói.

"A, giống lễ hội Caravan ở Brazin đây mà". Hắn thầm nghĩ. Nhưng cái xứ này có vẻ ăn chơi hơn, ở Brazin ít ra mọi người còn đeo mấy miếng vải để che những chỗ nhạy cảm.

"Tại lễ hội tổ chức thi nhiều thứ kỳ quái như thi bắn chim". Bảo lão đế thêm.

"Ồ, bắn chim bằng cung hay bằng phi tiêu ạ?". Hắn hỏi.

"Không, dùng tiểu đệ bắn chứ không phải bắn chim đang bay". Bảo lão dí dỏm:

"Bọn chúng đặt một quả táo trên giá cách 5 thước rồi cho bọn trai tráng xếp hàng dùng tiểu đệ để bắn, xem thằng nào làm rơi quả táo là thắng". Mặt lão nhăn nhó như cố nhịn cười.

"Hơ hơ, đúng là lạ thiệt". Bảo thị mắc cỡ, mặt đỏ bừng.

"Chưa hết, bọn chúng còn tổ chức nhiều cuộc thi kỳ quái như thi hoa hậu khỏa thân, nam vương đại chiến. Những cuộc thi này không bình thường tý nào mà là những cuộc thi quái gở". Lão giơ tay chỉ lên miệng như nhấn mạnh tính đặc biệt.

"Quái gở như thế nào ạ?". Hắn hỏi, trong ký ức của hắn cũng đã có lần đi thi Nam vương hồi còn là sinh viên.

"Bọn họ cho mấy cô nương trẻ, cởi hết quần áo thi nhảy múa khỏa thân gọi là thi... "bé khỏe, bé đẹp". Cô nào hàng hóa to... đẹp thì đoạt giải hoa hậu". Lão hí hí nói:

"Còn bọn đàn ông thì cho đại chiến với kỹ nữ xem đứa nào được lâu nhất sẽ thành nam vương. Nghe nói, trước kia có một tên đoạt giải quán quân là do ... chiến đấu liên tục với 30 kỹ nữ trong 5 ngày đêm, đến khi lên nhận huy chương phải nằm cáng". Lão cười nhăn nhở.

"Hơ... hơ, Mịe ơi, thế thì tổn thọ mất". Hắn há hốc cả mồm đến nỗi quên ngậm hàm.

"Ừ. Vì mấy trò quái đản đó, khiến cho dân chúng các nước, nhất là bọn tráng niên suốt ngày luyện tập ... miệt mài đến quên cả làm việc. Bọn chúng còn chê bai nước thua cuộc khiến cho đại vương nước đó cay cú, rồi cổ động bọn tráng niên thề lấy lại danh dự cho quốc gia... Cứ thế, các cuộc thi kéo dài mấy chục năm, khiến cho nước nào cũng mải mê tuyển sinh, luyện tập, thi đấu giao hữu..." Lão kể lể.

"Đúng là mấy trò nhảm nhí, vô bổ thật". Hắn phụ họa:

"Vậy đây là nguyên nhân bọn họ diệt vong sao?". Hắn hỏi thêm.

"Gián tiếp thì là như vậy". Bảo lão khẳng định:

"Chiến tranh đầu tiên nổ ra là do đại vương Lang quốc và Hưu quốc đánh bạc, bọn họ đánh cược bằng đất đai và gia súc của đối phương. Lang quốc bị thua, nhưng bọn họ ... bùng, hai bên chửi bới, bôi nhọ lẫn nhau. Thậm chí Hưu quốc còn cho người ném phân vào nơi ở của đại vương Lang quốc. Lang quốc tức quá bèn bất ngờ tấn công Hưu quốc, hai bên đánh nhau mấy năm. Về sau, Lang quốc biết Tượng quốc cũng là con nợ bạc của Hưu quốc, hai nước bèn tuyên bố quịt nợ, rồi liên minh đánh Hưu quốc và chia đôi lãnh thổ".

"Còn Dương quốc vì chế ra một loại rượu sữa dê, đàn ông uống vào khiến tiểu đệ vô cùng chắc khỏe. Trong các cuộc thi nam vương, bọn họ luôn đoạt huy chương vàng khiến cho Mã quốc luôn về nhì. Vì cay cú, Mã quốc bèn tố cáo Dương quốc chơi gian lận, dùng thuốc kích thích. Dương quốc phản bác lại, chê đàn ông Mã quốc là "đuôi chuột đòi ngoáy lọ mỡ, chầy bé đòi giã cối to". Mã quốc tức quá bất ngờ đánh úp tiêu diệt Dương quốc để chiếm loại rượu bí truyền trên".

"Còn Trư quốc vì trụy lạc sa đọa, sau mỗi kỳ lễ hội con heo, bọn đàn ông đàn bà... đại chiến với nhau nhiều quá khiến chân tay run lẩy bẩy. Đến khi Quy quốc bất ngờ đánh úp còn không cầm nổi vũ khí. Quy quốc sau đó còn tấn công Kê quốc và sáp nhập thêm lãnh thổ chiếm được của hai quốc gia".

"Sau đó, đại vương Tượng quốc thi chọi trâu bị thua, phải nộp mấy bà vợ cho đại vương Ngưu quốc cặp kè vài tháng. Đại vương Ngưu quốc liền đem mấy bà này cho khỏa thân dạo phố làm Tượng quốc mất mặt, bèn đánh úp Ngưu quốc. Ngưu quốc bị thua phải nhờ Long quốc giúp, cuối cùng Ngưu quốc bị diệt vong".

"Long quốc và Tượng quốc mỗi bên chiếm một phần lãnh thổ của Ngưu quốc. Bọn họ sau đó còn đánh nhau mấy lần nhưng không bên nào thắng, cuối cùng đành giảng hòa".

"Lân quốc thì đem mỹ nữ dụ dỗ mấy dãy đảo lớn nhỏ ngoài Đông Hải thành lãnh thổ của họ. Cuối cùng chỉ còn 7 quốc gia tồn tại đến ngày nay".

Bảo lão nói xong. Lão với tay cho thêm mấy thanh củi vào bếp rồi nhặt một ít mảnh gỗ cho vào, lập tức trong hang xuất hiện một làn khói nhẹ thơm thơm tỏa ra.

"Buổi tối phải đốt thêm thứ này, không thì muỗi vào đầy hang". Lão nói.

Ở góc bếp trong hang, Bảo thị đã chuẩn bị xong bữa cơm tối, mụ quát bảo Ngọc nhi giúp dọn cơm trên nền hang.

Nhìn hai mẹ con bọn họ loay hoay chuẩn bị, Bảo lão nói:

"Thôi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện tiếp".

Ngoài trời, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, mưa vẫn rơi rả rích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro