43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy cảnh tượng này diễn ra trước mắt, Roger trong lòng tràn đầy hận ý, Newgate tên đó thật sự trực tiếp đem người bắt đi.

Mọi người bất đắc lực nhìn thuyền trưởng của bọn họ, bọn họ cũng không biết vì sao Roger lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ là tận mắt nhìn thấy người mình thích bị bắt tạo thành ám ảnh sao, nghĩ không ra, nghĩ không ra.

Tuy rằng trong lòng nói thầm như vậy, nhưng bọn họ vẫn yên lặng suy nghĩ gần đây phải mài vũ khí thật tốt, trận này là trận quyết định với băng hải tặc Râu Trắng, tuyệt đối không thể thua. Tuy rằng Roger là người không điều điểm, tốt xấu vẫn là thuyền trưởng của bọn họ, người trong nhà khi bắt nạt sao có thể để yên được.


"Ơ, tôi?" Trên một hòn đảo không biết tên, thiếu niên Thatch nhìn phía trên tương lai mình nhẹ nhàng hỏi, trước đó không phải cậu chưa nhìn thấy người có bộ tóc kì qoặc đó, mà là câu chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là mình.

Tuy rằng cậu cảm thấy kiểu tóc đó là rất đẹp trai, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ ra khơi làm hải tặc, cậu thích nấu ăn, cho nên cậu đã quyết định tương lai sẽ làm đầu bếp, hải tặc cách thế giới của cậu quá xa, có lẽ là trùng tên thôi.


Cùng lúc đó, trên Moby Dick quả thật bùng nổ một trận vui nhộn, tất cả mọi người vui tươi hớn hở nhìn màn hình, vô cùng thích nghe ngóng.

"Vậy tên của cậu ấy là Thatch. "Vista nói, lúc trước Thatch đã từng xuất hiện ở bên cạnh Bố già cùng Bố già đọc báo, anh ta đã rất tò mò về người này, đặc biệt là mái tóc cực kì nổi bật của cậu ta.

"Mái tóc này quá..." Izo mạnh mẽ nuốt xuống cảm ghét bỏ, kiểu tóc của Thatch thách thức thảm mỹ của anh ta, anh ta vừa rồi thiếu chút nữa liền không nhịn được, nhưng tốt xấu đó là đồng đội tương lai và người nhà của mình!

Marco cảm thán nói: "Phiên đội bốn....."

Hiện tại hải tặc Râu Trắng chỉ có hai phiên đội, thuyền trưởng Newgate tự mình quản lý một phiên đội, khi Oden còn chưa rời đi là đội trưởng phiên đội hai, không ngờ sau này sẽ có phiên đội bốn, đây không phải là nói bọn họ sẽ có thêm rất nhiều người nhà sao.

[Ace lớn tiếng phản bác: "Đừng dài dòng!"

"Sao vậy? Cậu vừa tỉnh dậy nên tâm trạng không tốt sao?" Thatch không thèm để ý, "Nhân tiện nói cho cậu biết chuyện xảy ra sau khi cậu hôn mê, đồng đội của cậu muốn đưa cậu đi, nhưng đã bị chúng tôi đánh bại. Yên tâm, bọn họ không có chết, tất cả đều đang ở trên con tàu này."

Nghe vậy, Ace kinh ngạc hỏi: "Các anh không còng hay trói tôi lại sao, cứ để tôi trên tàu như vậy ư?"

Trong thế giới, thất bại đồng nghĩa với cái chết, Ace sớm có chuẩn bị cho điều đó, nhưng bây giờ cậu còn sống, trên người cũng không có còng tay hoặc gông xiềng, Râu Trắng rốt cuộc muốn cái gì?

Tuy nói trước khi cậu hôn mê, Râu Trắng đã từng muốn chiêu mộ cậu, nhưng cậu đã từ chối, bây giờ là như thế nào? Để cho cậu, một tù binh địch như vậy còn có thể tự do hành động?

"Xiềng xích? Cậu không cần thứ đó. "Thatch cười nói.

Cậu thật sự là bị xem thường! Ace tức giận.]


"Xiềng xích? Không cần?" Izo ánh mắt sâu kín nhìn về phía Bố già, anh ta còn không quên lúc ấy anh ta đã bị trói ba ngày.

"Khụ khụ...... "Newgate ánh mắt không xác định," Hoàn cảnh hai đứa khác nhau, không giống nhau".

Izo quay đầu, không muốn nói chuyện! Không muốn để ý đến những anh em đang ở sau lưng mình cười trộm.


Cùng lúc đó, người ở trên tàu Roger lúc này là Oden cũng không nói nên lời, nhớ lúc trước vì để lên được tàu của Shiro Kichi-chan, quấn quít nát đánh hai tuần lễ Shiro Kichi-chan cũng không có đồng ý, cuối cùng vẫn là hắn thừa dịp khi băng hải tặc Râu Trắng khởi hành, dùng xiềng xích mạnh mẽ buộc lên cột buồm mới có được cơ hội từ Newgate.

Hơn nữa, hắn ngâm mình trong biển gần ba ngày, trong lúc đó va vào vô số băng sơn, thậm chí lọt vào trong miệng cá, hình ảnh cuối cùng thật sự thê thảm.

Nhưng cũng may hắn cuối cùng vẫn là lên được tàu của Newgate, và chỉ khi đó hắn mới thấy qua bên ngoài nhiều điều kì diệu đến như thế.

Shiro Kich-chan thật sự rất muốn thu nhận Ace, nhưng điều đó cũng không có gì ngạc nhiên, Oden cảm thán.

Rayleigh ở một bên đối với đoạn chuyện cũ này hoàn toàn không biết gì cả, nhìn sắc mặt Oden biến hóa không ngừng, cảm thấy nghi ngờ nhàn nhạt.

Nhưng hắn cũng không có quá để ý, mỗi người đều có một ít chuyện cũ của mình. Bây giờ điều hắn quan tâm đến là chuyện của Ace. Nhìn biểu tình của Ace, cậu chắc chắn không dễ dàng bỏ cuộc, Rayleigh vui vẻ ở một bên xem kịch hay, Newgate muốn Ace cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Là không dễ dàng nhưng không phải không có khả năng, phía trên không phải đã sớm nói Ace là đội trưởng đội hai sao, những người trên tàu của Newgate đều khát khao về gia đình, bằng không cũng sẽ không xứng đáng với Bố già thuyền trưởng Newgate. Khát vọng gia đình sao, Rayleigh thoáng nhìn Roger nghiến răng nghiến lợi, lại ngẫm lại Garp xa tận chân trời, không nói gì co rút khóe miệng, đều là những kẻ không đáng tin cậy, nếu Ace lên tàu của Newgate thật thì cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Quả nhiên, đúng như Rayleigh nghĩ, Ace trên màn hình bắt đầu gây rắc rối.


[Ban đêm, một mảnh yên tĩnh. Ace trầm mặt nhìn phía trước, trong tay còn cầm một con dao găm không nhúc nhích, đồ nội thất xuất hiện bên cạnh cậu đặc biệt lớn, Ace cao một mét tám đứng ở bên cạnh những đồ nội thất này trông có vẻ nhỏ nhắn xinh xinh.

Bỗng nhiên, một trận hỏa quang lóe lên, Ace đem mình nguyên tố hóa xông về phía trước, chủy thủ vận sức chờ phóng đi. Mà đối tượng công kích của cậu, nghiễm nhiên là thuyền trưởng Edward Newgate.

Nhưng Newgate há có thể dễ dàng bị ám sát như vậy? Ngay khi con dao găm của Ace sắp đâm tới ông, con ngươi màu vàng nhạt dưới ánh lửa chiếu rọi đặc biệt chói mắt, ông giơ tay lên, giống như bình thường lúc ngủ tiện tay xoay người một cái, BÙM - - một tiếng vang thật lớn truyền đến, tường bị phá vỡ.

Mà Ace ám sát vẻ mặt ảo não bịt mũi đẫm máu, nằm bên mép tàu.

......

Cuộc ám sát của Ace kéo dài rất lâu, cậu luôn có thể từ trong góc không xác định lao ra, giơ vũ khí không biết từ đâu tới, hướng cùng một mục tiêu phát động công kích. Nhưng không lần nào thành công, còn thỉnh thoảng bị đánh xuống biển.

"Ngày nào cũng như vậy, tên nhóc thật đúng là kiên trì. "Vista nói.

"Một trăm lần?"

"Có lẽ rồi."]


Roger lúc này cũng không tức giận nữa, hăng hái bừng bừng theo dõi Ace ám sát, còn thỉnh thoảng trong miệng lầm bầm nơi này nên làm như thế nào, nơi đó nên đánh như vậy, không hổ là Ace, đúng, chính là như vậy.

Tuy rằng Ace vẫn luôn không thể thành công, nhưng cậu cũng có thể tiến bộ trong những lần ám sát, không hổ là Ace, thật sự là quá tuyệt vời, Roger nhất thời bật khóc.

Rõ ràng cái gì cũng không biết, vì sao có thể tự nhiên mang tâm lý của một người cha như vậy? Rayleigh bối rối, nhưng Rayleigh không muốn nói.

Hiện tại không biết có định cùng Newgate gây chiến không, sau đó nếu biết không sẽ không thể dùng toàn lực được?

Nhưng bây giờ áp lực đè nặng, đến lúc đó khi Roger biết chân tướng sẽ cùng nhau bộc phát, không chừng cũng không thoải mái.

Rayleigh nở nụ cười, bây giờ nói cho Roger biết thì người bị phiền chính là hắn và sau khi biết thì người bị phiền chính là Newgate, hắn không ngại chuyển rắc rối cho người khác.

Nhưng suy cho cùng vẫn là vấn đề của Roger ngu ngốc, như vậy rồi mà còn đoán không ra.


Về phần đương sự bị ám sát, Newgate ngược lại là không quan tâm mà chỉ cảm thán vài câu Ace thật sự có tinh thần và nghị lực, lúc nào cũng có thể móc ra một vũ khí khác nhau để giết hắn.

Nhưng, cũng đã đến lúc, sau bao nhiên lần ám sát không thành công Ace sẽ biết bằng năng lực hiện tại của thằng bé còn chưa đủ để giết hắn, thời điểm để Ace đưa ra lựa chọn sắp đến rồi.

Nhìn qua thì có lẽ Ace đã hoang mang trong một khoảng thời gian, điều gì đã khiến cho thằng bé quyết định ở lại trên con tàu này? Biết Ace cuối cùng sẽ ở lại, vậy lý do thằng bé ở lại là gì?

"Ace tiến bộ nhanh quá, thật có nghị lực, không hổ là người tuổi còn trẻ đã có thể lên làm đội trưởng phiên đội hai. "Đây là do anh ta tự mình tìm tòi ra trong lúc ám sát, thật sự là người so với người tức chết mà, tài năng này cũng quá mạnh mẽ, nhưng người này là người của bọn họ, ha ha ha ha. Thủy thủ đoàn đắc ý cười lớn.

Một thuyền viên khác không hiểu: "Đã một trăm lần." Nếu không sớm biết tương lai Ace chính là đội trưởng phiên đội hai của bọn họ thì chỉ nhìn tình hình phía trên anh ta cũng không ôm hy vọng Ace gia nhập.

Một trăm lần ám sát, cho dù mỗi ngày một lần thì sẽ kéo dài đến ba tháng, mà Ace không hề có dấu hiệu dịu đi chút nào, chỉ có ảo não đối với sức mạnh bản thân không đủ, anh ta càng ngày càng tò mò, Ace rốt cuộc là gia nhập như thế nào.

Hoặc là nói, ai là người đã khiến Ace thay đổi thái độ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro