Chap 16: Cháu trai là cháu nhặt được, cháu dâu mới là cháu ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dao Dao, cháu đừng buồn, hôm qua ông đã dạy dỗ tên nhóc Lâm Gia Ca kia một trận nên thân rồi, nếu nó còn dám bắt nạt cháu nữa, cháu cứ việc nói với ông, ta nhất định sẽ ra mặt giúp cháu.
Nghe thấy câu này, sống lưng của Lâm Gia Ca căng thẳng. Vì hôm qua, anh còn nói hôm nay sẽ dẫn cô đến trước mặt ông nói rõ ràng chuyện hủy hôn, nhưng ông vì chuyện đó mà phải nhập viện, hôm nay liệu cô có nhắc chuyện đó không đây?
Trong phòng bệnh, ông nội Lâm và Thời Dao không ngừng nói chuyện với nhau.
Lâm Gia Ca cứ nghe câu được câu mất.
Ngồi cùng một tư thế lâu cũng mỏi, thế là Lâm Gia Ca hơi động người, thay đổi tư thế.
Kết quả, mắt lại vô tình lướt qua cô.
Lâm Gia Ca vô tình nhìn cô một cái, nhưng anh hoàn toàn không có chủ đích, đến khi cô lọt vào tầm mắt anh, anh mới định thần lại.
Có lẽ trong nhà ai cũng có gen quá tốt, cho nên từ nhỏ anh luôn được mọi người chú ý khen ngợi.
Thậm chí chị của anh cũng là một người đẹp nổi tiếng nhất nhì Bắc Kinh, đẹp sáng rực rỡ không ai sánh bằng.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, bất kỳ nữ sinh nào tỏ tình với anh, dù được người khác cho là đẹp nhất trường nhất khoa gì đó, trong mắt anh thấy cũng thật bình thường, không có gì quá xuất sắc.
Có thể cô...
Mặt dù không thể nói lúc gặp cô ở SKP, cô đã khiến anh ngạc nhiên.
Nhưng thật sự cô đã để lại ấn tượng trong lòng anh.
Mặt của cô rất nhỏ, nhưng đôi mắt lại rất to, rất sáng.
Tóc cô dài đen nhánh, chưa từng duỗi nhuộm, tự nhiên xõa qua vai.
Cô không giống những nữ sinh khác trong trường, trang điểm cả tấn phấn, mặt của cô rất tự nhiên thuần khiết, đặc biệt là lông mày, khiến người ta nhìn vào có cảm giác như đang thưởng thức một bức tranh thủy mặc.
Cô và chị của anh có vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.
Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm, còn của chị anh lại là đẹp kiểu quý phái.
Nếu không đem hai người ra so sánh, anh sẽ cảm thấy cô rất đẹp, rất yêu thích.
Cũng không biết Thời Dao và ông nội nói gì đó, lúc này Thời Dao cong môi nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm cô gái cười tươi như hoa trước mặt mình, vừa rồi còn không biết tình cảm của mình đối với cô là gì, nhưng lúc này trong lòng anh bỗng nhiên trở nên rất sáng suốt.
Nếu anh không so cô với chị của mình, hình như anh sẽ thích cô hơn, càng yêu thích chính là... từ khi nào con bé đen nghẻm như cục đất này lại trắng trắng như cái bánh bao vậy ha!
Sao khi con gái lớn lên lại có những thay đổi lớn như vậy chứ?
Lúc nhỏ hình như cô không cao như vậy, đừng nói là trong những năm này Thời gia lẳng lặng đổi con gái rồi nha!
- - -
Ông nội Lâm vừa mới khỏi bệnh, tuy tỉnh lại tinh thần rất tốt vì có Thời Dao đến thăm nhưng rất nhanh sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Chờ má Tôn đến, ông ăn một chút thức ăn liền buồn ngủ.
Ngủ thẳng đến buổi trưa, ông mới tỉnh lại.
Đã là giờ cơm trưa, má Tôn xuống lầu lấy thuốc, trong phòng lúc này chỉ còn ông, Thời Dao và Lâm Gia Ca.
Ông nội Lâm liếc nhìn dĩa trái cây do Thời Dao cắt đã bị ông ăn sạch mà còn thòm thèm, sau đó không chút do dự nói với Lâm Gia Ca bên cạnh:
- Đi rửa trái cây cho Dao Dao ăn đi!
Ông nói xong lời này, cả Lâm Gia Ca và Thời Dao đều sững sờ.
Sau đó, một giây sau, Thời Dao lẳng lặng nhìn về phía người thanh niên theo bản năng.
Quần áo trên người anh có chút nhăn nheo, tóc tai toán loạn, chắc là do ở bệnh viện suốt đêm không ngủ.
Có điều, làn da của anh vẫn phát sáng như vậy.
Ông nội Lâm thấy Lâm Gia Ca không nhúc nhích, nhấn mạnh lần nữa:
- Đi đi chứ!
Thời Dao vội thu lại tầm mắt, nói với ông nội Lâm:
- Ông nội, con tự làm được...
Thời Dao còn chưa nói hết câu, ông nội Lâm đã cắt ngang cô:
- Con gái sao có thể đi rửa trái cây chứ?
Sau đó ông trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca, ánh mắt uy hiếp hỏi:
- Có đi hay không?
Ông Lâm còn đang bệnh, tối hôm qua má Tôn đã nói với cô không được để cho ông tức giận.
Thời Dao thấy tình hình không ổn, mà sợ hai người lại bất hòa vì mình, cho nên vội vã muốn nói gì đó.
Nhưng cô còn chưa cất lời, Lâm Gia Ca ngồi trên ghế nho nhã đã đứng lên, vừa cầm hoa quả vừa đi vào nhà vệ sinh.
Thời Dao sửng sốt.
Mãi đến khi Lâm Gia Ca cầm hoa quả đã rửa sạch ra, đưa tới trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.
Thời Dao ngơ ngác nói cảm ơn, vừa mới chuẩn bị cầm lấy, ông nội Lâm liền ra lệnh tiếp:
- Gọt vỏ a, không gọt vỏ làm sao Dao Dao ăn được?
- Không, không cần...
Cũng giống như lúc nãy, Thời Dao bị từ chối, còn chưa nói hết, Lâm Gia Ca đã cầm dao gọt trái cây, quay về phía thùng rác, để vỏ táo rơi vào đó.
Ai... Ai đây... anh là Lâm Gia Ca mà cô biết sao?
Trước đây đừng nói là rửa trái cây cho cô ăn, ngay cả nhìn anh cũng chẳng buồn liếc nhìn cô một cái.
Huống chi hôm nay lại còn náo loạn như vậy khiến anh không vui...
Vậy mà anh còn nghe lời rửa gọt trái cây cho cô ăn.
Thời Dao nhìn Lâm Gia Ca loay hoay đứng trước thùng rác, gọt quả táo xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí vô cùng, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.
Má Tôn lấy thuốc xong quay lại phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy Lâm Gia Ca đang gọt trái cây.
Anh đã cắt xong trái cây để xuống bàn, thấy má Tôn vào liền mở miệng:
- Má Tôn, nói tài xế đến rước con đi, 2 giờ con có chuyện quan trọng phải đến viện nghiên cứu.
Ăn trái cây, Thời Dao nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn thời gian, chợt nhớ ra 2 giờ cô cũng có tiết:
- Ông nội, 2 giờ con cũng có tiết, con phải về đây.
Ông nội Lâm liền nói với Thời Dao:
- Vậy mau về trường học đi, Dao Dao, con còn tiền tiêu vặt không?
Hỏi xong, ông nội Lâm liền nhìn về phía Má Tôn:
- Đưa cho tiểu thư 1000 tệ đi!
Lúc má Tôn lấy tiền, ông nội Lâm lại nhớ trường của hai người họ ngược đường với viện nghiên cứu, hai người đều phải đi, vậy thì Lâm Gia Ca không thể đưa Thời Dao đi rồi...
Ông nội Lâm không do dự liền mở miệng:
- Đúng rồi, má Tôn, để tài xế đưa Dao Dao đến trường học đi!
Ông nội Lâm liền nói với Lâm Gia Ca ở một bên:
- Cháu đi tàu điện ngầm hoặc phương tiện giao thông công cộng gì đó thì tùy!
Nói xong, lại ra lệnh cho má Tôn:
- Sẵn đưa cho tiểu thiếu gia 100 tệ, để cậu ấy muốn đi gì đến viện nghiên cứu thì đi!
Cho cô 1000 tệ, cho anh chỉ 100 tệ? Chênh lệch như vậy cũng lớn quá rồi đó.
Thì ra, cháu trai là cháu nhặt được, cháu dâu mới là cháu ruột.
Hai giây sau, Lâm Gia Ca mới ý thức được trong đầu mình đang nghĩ cái gì. Cả người anh liền cứng đờ.
Cái quái quỷ gì không biết, cháu, cháu.... Cháu dâu?
Đầu anh bị cái gì rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro