Chap 17: A, vui lắm sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu thiếu gia...
Má Tôn đưa tiền cho Thời Dao xong, liền thật sự đưa cho anh một tờ 100 tệ mới cóng.
Lâm Gia Ca nghe thấy giọng nói của bà, giây sau liền run lập cập một cái, quay người rời đi.
- - -
Thời Dao nhìn từ trên phòng của ông nội Lâm đi ra, liền thấy Lâm Gia Ca đứng ở trước cổng bệnh viện, cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô dừng bước.
Tài xế đã sớm nhận ra Thời Dao, liền xuống xe, mở cửa sau ra:
- Thời tiểu thư, mời lên xe.
Lâm Gia Ca nghe thấy tiếng tài xế, liền quay đầu nhìn về phía Thời Dao theo bản năng.
Chạm vào ánh mắt của anh, tay Thời Dao khẽ run, bước chân cũng trở nên bất ổn.
Đây là xe nhà anh mua, tài xế nhà anh thuê, cô cũng đã đồng ý hủy hôn với anh rồi, bây giờ, cô muốn dùng danh phận vợ chưa cưới của anh để leo lên chiếc xe này cũng không thể.
Vừa rồi ở phòng bệnh, cô còn sợ ông nội sẽ tức giận nên không dám cãi lời ông, cũng không đề cập đến chuyện muốn hủy hôn không phải là quyết định của anh.
Lúc sắp đi tới xe, Thời Dao do dự một chút, vẫn nhìn về phía Lâm Gia Ca.
Cô vừa định mở miệng, lại nghĩ tài xế còn ở đây, cho nên cô liền quay lại nhìn người đó.
Người đó như hiểu ý của Thời Dao, rất nhanh liền thức thời vào xe.
Thời Dao xác định người đó ngồi trong xe có cách âm sẽ không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, cho nên mới nhẹ giọng nói với Lâm Gia Ca:
- Chuyện,... chuyện chúng ta hủy hôn, chờ khi nào ông khỏe lại rồi hãy nói sau đi!
Lâm Gia Ca nhìn cô một chút, ừ nhạt một tiếng.
Thời Dao nghe thấy, liền đoán được anh không vui, cô sợ anh hiểu lầm ý của mình, cho rằng cô đang kéo dài thời gian không muốn hủy hôn với anh, lại mở miệng giải thích:
- Tôi không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho bệnh tình của ông nội Lâm cho nên mới...
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm nhận được cô càng giải thích thì biểu hiện trên mặt của Lâm Gia Ca lại càng tệ...
Thời Dao lại không dám nói gì thêm.
Cô thấy lần này một tiếng ừ Lâm Gia Ca cũng không nói, đành mím mím môi, còn nói:
- Còn nữa, anh đi xe này đến viện nghiên cứu đi, tôi đi tàu điện ngầm đến trường là được rồi...
Thời Dao còn muốn nói gì nữa nhưng chưa kịp cất lời thì Lâm Gia Ca đã nhấc chân bước đi, như chê cô nói nhiều không muốn nghe nữa vậy.
Cho đến khi anh đã đi rất xa, không còn nhìn thấy bóng lưng của anh nữa, Thời Dao mới thu lại tầm mắt.
Cô thật ngây thơ, cứ ngỡ rằng anh sẽ mãi như người vừa rồi ở trong phòng bệnh, gọt trái cây cho cô ăn.
Sao cô lại có thể quên nhanh như vậy? Những chuyện anh làm đều là do ông nội bị bệnh thôi.
Anh không muốn ông tức giận, cho nên mới phải cúc cung tận tụy nghe lời như vậy...
- - -
Trên lâu, trong phòng bệnh...
Lúc Lâm Gia Ca và Thời Dao đều đi rồi, ông mới hỏi má Tôn đứng bên cạnh:
- Sức khỏe của tôi thế nào rồi
Má Tôn:
- Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm, tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ cần ở đây một ngày nữa theo dõi là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.
Má Tôn đã làm quản gia cho nhà họ Lâm rất lâu, rất nhiều chuyện sẽ lải nhải theo thói quen vài câu:
- Lão gia, tính tình của ngài thật sự nên sửa đổi một chút, không thể cứ nóng tính rồi tức giận như vậy, sức khỏe của ngài sẽ không chịu nổi nữa đâu.
- Tôi cũng không muốn như vậy, chỉ tại tên tiểu tử thúi kia chọc tôi tức muốn chết.
Ông nội Lâm thở dài, lại nói:
- Trước không cần phải vội về nhà, tôi phải ở bệnh viện một thời gian, bà đi nói với bác sĩ, gặp thiếu gia thì nói tình hình của tôi rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủm củ tỏi ngay lập tức.
- Thôi thôi thôi, lão gia, đừng có nói những lời không may mắn như thế!
Đối mặt với chỉ trích của má Tôn, ông nội Lâm cũng ôm ngực, có vẻ rất khó chịu:
- Bà thấy tôi như vậy, như vầy, có giống bị bệnh nặng không? Má Tôn, chuyện tối hôm qua nhờ có bà thông minh, liền gọi điện thoại cho hai đứa nó, những người khác đều bận, có thể quấy rầy cũng đừng gọi điện thoại cho bọn chúng, tránh để bọn chúng tới tôi còn phải giả bệnh thì mệt.
Ông nội Lâm nói một lúc, thấy má Tôn bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc, lại ngừng không nói.
Ông dựa vào đầu giường, đưa tách trà má Tôn mới pha lên uống một ngụm, sau đó nghĩ mãi mà nghĩ không ra, lại buồn bực mở miệng:
- Bà nói, tại sao nhiều năm như vậy rồi mà tên tiểu tử thúi kia vẫn không đồng ý cưới Dao Dao? Sao lại càng ngày càng náo loạn lên vậy? Còn nữa, Dao Dao là một cô bé tốt như vậy, đi đâu mà tìm được một cô bé như vậy chứ? Sao nó không biết điều chút nào vậy? Thật không biết nó giống ai. Không được, tôi phải nghĩ cách khác, nằm viện cũng không phải là cách, hay là tôi đi Hải Nam tránh một chút?
- - -
Kỳ thật, cô nói cũng không sai, sao anh lại cảm thấy không hài lòng chứ?
Còn nữa, đó rõ ràng là xe của nhà anh, cô để cho anh ngồi, sao anh lại nhanh chóng chạy mất?
Lâm Gia Ca dựa trên ghế xe taxi nhớ lại những câu Thời Dao vừa nói lúc nãy khi ở trước cổng bệnh viện, không nhịn được cau mày.
Anh suy nghĩ thật kỹ, tìm hiểu nguyên nhân, càng nghĩ càng thấy phiền lòng không thôi, một đêm không chợp mắt, anh liền nhắm mắt lại cảm thấy rối tinh rối mù.
Đường xá lúc này không thông thoáng chút nào, kẹt xe.
Taxi vừa đi được một khoảng lại dừng lại, Lâm Gia Ca không ngủ được.
Cũng không biết xe đã đi được bao xa, anh từ từ mở mắt, nhìn ngoài cửa xe sáng rỡ, trước mặt bỗng hiện lên hình ảnh cô nhìn ông nội cười nhẹ khi ngồi trong phòng bệnh.
Thật là một bức họa thanh xuân đẹp mắt.
Anh nhớ tới hình ảnh đó mấy phút đồng hồ, lại đột nhiên nhớ lại lúc anh và cô ở trong rừng cây nhỏ, lúc cô tức giận nói với anh:
- Coi chừng... coi chừng chết đói đó!
Kiểu mắng người như vậy thật sự cũng khá lạ ha...
- Anh cũng đã có bạn gái rồi, còn không mau trả lời tin nhắn đó của tôi, anh cảm thấy như vậy vui lắm sao?
A, vui lắm sao?
Lâm Gia Ca khinh thường cười nhạo một tiếng, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn wechat cho Hạ Thương Chu:
[Sao lại có người nói tôi có bạn gái?]
Anh và cô lại học cùng một khu trong trường Đại học, cô nói như vậy, chắc trong trường đã có lời đồn nhảm gì liên quan đến anh rồi.
Hạ Thương Chu trả lời: [Lão đại, làm sao tôi biết được chứ!]
Lâm Gia Ca nghĩ trong lòng: "Chắc không?", nhưng ngón tay lại bấm 1 dấu "?" gửi qua.
Hạ Thương Chu lại trả lời: [Cậu chờ một chút, tôi đi dò la tin tức xong sẽ báo cho cậu biết!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro