Chương 1 Thả trôi theo mây gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa hè nắng như đổ lửa, trên vỉa hè đối diện cổng trường đại học Thanh Phong, có một cô gái tóc cắt ngắn ôm sát gương mặt tròn sáng sủa, mặc quần jeans lửng cùng áo thun chui đầu có mũ. Cô không ngừng gõ gõ mũi giày thể thao xuống đất, sốt ruột nhìn sang bên kia đường, nơi đèn dành cho người đi bộ vẫn ngoan cố chưa chịu chuyển qua màu xanh.

Điện thoại trong ba lô vẫn rung lên không ngừng. Cô biết đó là mẹ nên không buồn bắt máy.

"Minh Hà! Đợi đã!"

Hà quay lại nơi phát ra tiếng gọi. Một cô gái tóc dài ngang vai, mặc váy suông màu be, đi giày búp bê nom hiền lành nữ tính. Không ai khác, chính là Trà My, bạn tốt nhất của Hà ở trường Thanh Phong.

My vừa thở đứt quãng, vừa giơ ra một chiếc túi giấy rất đẹp. "Cậu quên cái này!"

"Ôi trời! Vậy mà cũng quên được!"

Hà vừa nhận cái túi trên tay My vừa rối rít cảm ơn. Đây chính là đôi giày thỏ trắng "limited edition" của nhà thiết kế thời trang trẻ em nổi tiếng thế giới Dalia, cũng chính là quà tặng của cô tiểu thư nhà giàu Vũ Thủy Linh dành cho em bé đầu lòng của Mai Chi.

Vâng, các bạn không nghe nhầm.

Mai Chi sắp làm mẹ, đồng nghĩa với việc Minh Hà sắp lên chức cô, bất chấp việc cả "mẹ" và "cô" đều mới ở học kỳ hai năm thứ ba đại học.

...

Chẳng là hôm nay, Hà có hẹn với mẹ và chị dâu đi coi áo cưới. Nhưng vì ăn trưa xong ngủ quên trong trường nên rốt cuộc lại trễ giờ.

Cô vừa bước vào showroom, chưa thấy người đã nghe giọng nói cao vút của Mai Chi.

"Mẹ! Mặc cái áo tu sĩ đó con thà chết còn hơn!"

Xem ra hai người đến trước Hà gần một tiếng, mà vẫn chưa chọn được mẫu áo cưới ưng ý.

Hà ái ngại cười với nhân viên của showroom đang kiên nhẫn treo lại từng bộ váy bị vứt lăn lóc trên sô pha. Về phía mẹ Hoa, bà đang giơ lên một chiếc váy kín cổng cao tường, lại chiết eo rất rộng, điềm đạm nói.

"Vậy cho an toàn. Từ giờ đến hôm ấy còn hai tuần, kiểu gì cũng to ra nữa..."

Nhìn khung cảnh tranh luận giữa mẹ chồng và nàng dâu, Hà thật sự không biết phải đứng về phía ai. Mẹ lo cũng hơi thừa đi. Em bé của Mai Chi được phát hiện khá sớm, mới chỉ non hai tháng nên nhìn vóc dáng cô nàng hầu như không có gì thay đổi. Thậm chí hơi mập lên còn quyến rũ hơn xưa. Dù gì cũng là ngày cưới trọng đại nhất đời người, bao nhiêu cái đẹp nên khoe ra, bảo thủ che giấu làm gì cơ chứ...

"Thật ra con thấy..." Minh Hà động lòng tham gia. "Không cần thiết phải mặc cái váy quá rộng kia. Trông... buồn cười lắm."

"Đúng là em gái tốt của chị." Chị dâu lại giở giọng thảo mai. "Đi mà mẹ... Cô dâu của con trai mẹ thì phải xinh đẹp quyến rũ khiến mọi người ngưỡng mộ chứ..."

 Nhìn Mai Chi được nước lấn tới, Hà lại bắt đầu hối hận. Ngưỡng mộ cái gì chứ? Ăn cơm trước kẻng để cho bác sĩ bảo cưới còn tưởng mình hay lắm. Ba năm qua, lợi dụng anh Hoàng đi học xa nhà, Hà và mẹ Hoa cũng đã làm đủ mọi cách để chia rẽ hai người họ. Nào là giới thiệu bạn gái cho Hoàng, nào là giả vờ đi vắng không để cho Mai Chi đến nhà náo loạn. Nhưng mọi chuyện đều trở nên vô ích. Những năm tháng Minh Hoàng đi du học dường như càng làm cho họ yêu nhau nhiều hơn. Và khi anh trở về nước, đi làm, thì hai người họ đã hóa thành... đôi dép, đúng nghĩa không rời nhau nửa bước.

Đôi khi, Hà ngờ rằng cái bào thai hai tháng trong bụng Mai Chi hoàn toàn là một sản phẩm cố ý, chứ không phải vô tình như anh Hoàng hớn hở thông báo.

Kẻ thù không đội trời chung, kiêm "tình địch" năm nào, nay lại leo lên làm chị mình, thật bực bội hết sức mà! Nếu cuộc đời này là một cuốn truyện, thì Hà sẽ hận tác giả không để đâu cho hết.

Cũng may, mặc dù đám cưới sẽ diễn ra trong vòng hai tuần, nhưng chí ít là trong vòng nửa năm sắp tới, Hà tạm thời chưa phải chịu đựng cảnh chị dâu em chồng dưới cùng một mái nhà.

...

Sau khi ba mẹ con mỏi mắt mới chọn được chiếc váy ưng ý, bỏ qua bộ mặt phụng phịu miễn cưỡng của Mai Chi, bà Hoa bấy giờ mới quay sang con gái ruột.

"Hà này, visa của con đến đâu rồi? Còn mọi giấy tờ cần thiết khác?"

"Sáng nay họ vừa gửi về tận nhà rồi mẹ ạ. Bây giờ chỉ còn thu xếp hành lý thôi."

"Vậy thu xếp luôn đi. Tuần sau còn bận rộn đủ thứ. Mẹ phải lo đám cưới cho anh chị nên con chịu khó đi mua đồ cùng bạn. Lập danh sách mua đầy đủ vào, không sang bên ấy lại bỡ ngỡ..."

"Mẹ à!" Hà bật cười. "Con có phải trẻ con nữa đâu!"

"Mới hai mươi tuổi ranh mà đòi lớn với ai." Bà dí dí ngón tay vào trán con gái, mắng yêu. "Còn chưa có bạn trai nữa!"

Đã từng có rồi đấy chứ. Hai là đằng khác. Chỉ là đều chia tay rồi thôi. Cô nghĩ bụng. Nhưng không nói ra, chỉ bĩu môi, phồng má tỏ thái độ.

"Sẵn tiện, thời gian không còn nhiều, con xin nghỉ ở quán cafe đó luôn đi. Để họ liệu mà đi tìm người khác. Ham quá làm gì. Cần tiền để mẹ cho."

"Con đi làm đâu phải chỉ vì tiền..." Đang kỳ kèo với mẹ, cô chợt nhìn thấy trên đồng hồ treo tường, kim ngắn đã chỉ qua số ba, liền vội vàng xốc lấy ba lô. "Thôi chết! Con phải đi đây!"

"Này! Này! Còn việc đặt phòng bên đó..."

Người mẹ chưa nói dứt câu đã thấy con gái ba chân bốn cẳng khuất dạng sau cửa kính của showroom. Bà chỉ biết lắc đầu, thở dài rồi quay qua than thở với con dâu đang mải mê chụp ảnh tự sướng.

"Cái con bé này, càng ngày càng giống con trai..."

...

Ngồi bên cửa sổ xe bus mở toang, Hà đưa tay vén mái tóc ngắn ngủn của mình qua tai, thư thái vừa nghe nhạc, vừa đón nhận cơn gió mùa hè miền nhiệt đới mang theo hơi ẩm. Buổi trưa mới đó còn nắng nóng, vậy mà trong không khí giờ đây đã có mùi ngai ngái- dấu hiệu của một trận mưa rào.

Ngày họ chia tay, bầu trời cũng đổ cơn mưa lớn. Nhưng ba năm trôi qua, cảnh vật lẫn con người đều không còn như trước. Kể từ ngày ấy, cô không gặp lại Bảo Long. Nghe nói anh đã trở thành sinh viên ưu tú nhất đại học Gallet, đã chân trong chân ngoài gia nhập thương trường, từng bước trở về thân phận thật của mình...

Và cô, đã không còn là đứa con gái ngu ngơ phải cố gắng tỏ ra nữ tính, đáng yêu để lấy lòng người con trai mình thích.

Tam biệt mối tình đầu ngày ấy, những tưởng là cú sốc không thể gượng dậy đối với Hà. Nhưng không. Ở độ tuổi hai mươi, cô rốt cuộc cũng có thể trở lại làm con người thảnh thơi, sống vô lo vô nghĩ, thoải mái đúng với con người thật của mình. Mọi yêu thương, đau khổ lẫn tiếc nuối đều thả trôi theo mây gió.

...

Bước vào quán cafe quen thuộc, địa điểm làm thêm đã hơn một tháng nay. Việc đầu tiên Hà làm, bao giờ cũng là cầm khay đi một vòng các dãy bàn, để đảm bảo thu dọn hết các ly nước mà khách bỏ lại.

Đến một bàn thuộc vị trí khá đẹp ở sát cửa sổ, cô bất giác mỉm cười vì nghĩ đến cách đây bốn năm, đã từng cùng một người ngồi tại chính vị trí này trong ngày Valentine, uống chocolate và nghe bản nhạc Hallelujah buồn đến thắt lòng.

"Em yêu, anh đã từng đến đây xưa kia, đã thấy gian phòng này, và bước đi trên sàn nhà này... Anh đã từng cô đơn biết bao, trước khi được gặp em."

Vậy mà sao, anh nỡ ra đi biền biệt ba năm không về? Cô thầm nghĩ. Vũ Trọng Khanh, rốt cuộc thì ở nước Mỹ xa xôi, cậu có đang cô đơn hay sông? Có biết là tôi cũng sắp sang bên ấy hay không?

Hà sang Mỹ theo diện trao đổi sinh viên giữa Thanh Phong và đại học Aideen ở New York. Thay vì bốn năm như du học sinh bình thường thì cô chỉ đi một học kỳ. Bù lại mọi chi phí đều do trường lo liệu. Học bổng toàn phần không dễ gì có được. Cũng may khả năng ngoại ngữ của Minh Hà không tồi, cộng thêm ba năm đại học vô cùng chăm chỉ đã khiến cho cô thuận lợi vượt qua nhiều ứng cử viên khác.

Ra đi lần này, không lâu cũng chẳng. Nửa năm không đủ để cô khóc lóc nhớ nhà. Tuy nhiên, vẫn còn một vài vấn đề cần lo lắng.

Một trong những vấn đề đó đang cùng đám đàn em hiên ngang bước vào trong quán.

...

Vừa nhác thấy đám thanh niên bất hảo, con trai thì đầu tóc trắng bệch xăm trổ đầy mình cười cợt khả ố, con gái thì váy ngắn sát đến hông, mặt hoa da phấn chanh chua ưỡn ẹo, Hà đã muốn ngán. Kinh doanh buôn bán lương thiện sợ nhất mấy loại người từ đầu đến chân đều toát lên vẻ "manh động" thế này.

Dù vậy, mấy đứa "manh động" kia khiến cho Hà ngán một, thì Vương Gia Huy khiến cho cô ngán mười.

Đúng vậy, chính là cái kẻ cao ráo mang dáng dấp thư sinh công tử, đối lập với mặt mày đểu cáng hết chỗ nói, đang lười nhác ngồi xuống sô pha tại vị trí trung tâm nổi bật nhất của quán.

Hà thật sự không muốn phải chủ động đi ra chỗ bọn họ. Tuy nhiên đầu giờ chiều, quán cafe vắng vẻ chỉ có một mình cô trông coi. Nghĩ tới, nghĩ lui cô đành uể oải cầm lên mấy tập menu.

Tuy vậy, chưa bước một chân ra khỏi quầy bar, từ cửa quán đã vọng vào tiếng hét.

"THẰNG CH* GIA HUY! MAU RA ĐÂY! RA NGAY CHO BỐ!"

Biết. Ngay. Mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro