Chương 12 "Tớ không phải là người hoàn hảo đâu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Âu Hoàng Việt, em cứ thấy người này quen quen." Minh Hà gãi gãi đầu ra chiều suy nghĩ, trong khi nói chuyện qua Skype với Tường Lâm.

"Cứ thấy đẹp trai là quen. Em khôn thế." Lâm vừa cười vừa đưa bút như máy trên một bản phác thảo.

"Không hề! Anh ta thật sự rất quen, em đã gặp ở đâu rồi."

Đến nước này thì Lâm cũng không buồn trêu Hà nữa.

"Em gặp nó ở prom năm lớp mười hai đấy. Nhớ lại đi, hôm đó trong trường có xảy ra một vụ đánh nhau."

Trên thực tế, Hà chỉ nhớ được mỗi vụ đánh nhau giữa Long và Nam. Mà vụ đó chắc chắn không liên quan đến vụ này. Lâm thấy vậy liền tiếp tục giải thích.

"Âu Hoàng Việt miễn cưỡng đến Gallet dự tiệc, hình như là bị cô bạn gái học Gallet lôi kéo. Mấy cậu ấm trẻ trâu có bố mẹ làm nhân viên trong tập đoàn Gallet thì em biết rồi, coi trời bằng vung. Thấy người nhà SeRo thì bắt đầu mỉa mai khích bác. Cậu ấm nhà SeRo thấy vậy mới nổi điên... Thế là đánh nhau."

"Rồi sao nữa?" Hà nhíu mày. Hình như đúng là có vụ này thật. "Khanh có biết chuyện này không?"

"Biết." Lâm nhún vai. "Nhưng thằng Khanh nhà anh hiền như cục đất. Nó thấy một đám láo nháo thì cũng chả buồn can thiệp hỏi han, chỉ phấy tay cho bảo vệ cưỡng chế đuổi hết ra ngoài thôi."

"Kể cả Hoàng Việt cũng bị đuổi?" Hà phì cười.

"Thì rõ... Khanh nó chả quan tâm ai với ai... Nhưng mà..." Lâm cố nén cười. "Hoàng Việt thì quan tâm. Với nó đây là một sự sỉ nhục. Thế là hôm sau... Hôm sau có lẽ em biết rồi."

Đến đây mọi ký ức đã trở về với Minh Hà. Đúng là buổi sáng hôm sau đó, cảnh tượng diễn ra khó mà quên được. Một tập đoàn siêu xe từ Rolls-Royce Phantom đến Bentley, Lamborghini vây kín cổng trường Gallet. Trường học có gara riêng, hơn nữa, xe đậu nguyên ngày hẳn không phải là của phụ huynh đưa đón học sinh. Đây chỉ có thể là lời dằn mặt của cậu ấm nhà SeRo gửi đến thiếu gia nhà Gallet.

"Rồi sao nữa? Sau đó giải quyết thế nào? Khanh làm sao mà thoát về nhà?" Minh Hà bị chấn động. Cô nghĩ trí nhớ mình có vấn đề.

"Chẳng thế nào cả." Tường Lâm bấy giờ mới phá lên cười. "Khanh nó cứ ra về như bình thường. Ngay trước mũi bộ sưu tập xe của Hoàng Việt."

"Em không hiểu?!" Hà hoang mang.

"Người của Hoàng Việt được tin tình báo, giám sát chặt chẽ các thể loại BMW Z4 ra vào... Còn Khanh hôm ấy đi... xe đạp về qua cổng sau. Nó còn chở nguyên cả con bé Linh đằng sau mà vẫn chẳng ai phát hiện ra cơ đấy."

"Sao có thể đơn giản như vậy được?!" Hà không tin vào tai mình. "Người chứ đâu phải con kiến?"

"Thế mà có đấy. Đơn giản là hai đứa nó không cùng hệ suy nghĩ. Khanh đi xe đạp không phải vì biết Hoàng Việt sẽ mai phục, mà đơn giản là cả tuần ấy nó đã đi xe đạp theo ý thích rồi. Hôm sau, khi người khác báo cho nó về việc Âu Hoàng Việt cho cả đoàn siêu xe đậu kín cổng trường, em có biết nó phản ứng thế nào không?" Lâm tinh quái hỏi ngược Hà.

"Làm vẻ mặt tỉnh khô, hỏi 'để làm gì' chứ gì." Hà buột miệng.

"Em bắt đầu hiểu nó hơn cả anh rồi đấy." Lâm phá lên cười, khép lại câu chuyện đối đầu lãng xẹt của Âu Hoàng Việt và Vũ Trọng Khanh.

Vũ Trọng Khanh là quái vật hành tinh khác, coi như xếp qua một bên. Nghĩ về "hoàng thái tử" Âu Hoàng Việt nay đã trở thành cấp trên của các cô, Hà cho rằng sóng gió của Thảo Trang không chỉ đơn giản dừng lại ở việc đổ cà phê vào áo sếp.

...

Vòng xoáy công việc khiến cho thời gian trôi nhanh hơn bao giờ hết. Năm hết, Tết đến, rồi lại Valentine.

Minh Hà đang phải rục rịch chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp. Cộng thêm việc không có bạn trai, khiến cho ngày lễ tình nhân trở nên đơn điệu hơn bao giờ hết. Chỉ đơn giản là... ngồi chết dí trong thư viện tra cứu tài liệu.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô nhìn chằm chằm chiếc di động cà tàng có đến sáu, bảy lần. Nó vẫn nằm im re, suốt từ sáng đến giờ. Không khỏi khiến cho Hà có chút thất vọng.

Rốt cuộc, cánh cửa thư viện cũng mở toang.

Con người đẹp đẽ mang dáng điệu khẩn trương như vừa... chạy kia, đáng tiếc không phải là Phạm Hải Nam, mà chính là thiên tài âm nhạc đến từ nước Pháp, Vũ Nam Phương.

Phương đứng ngay cửa thư viện, ở vị trí ánh sáng rọi vào. Trông anh như tỏa ra hào quang lấp lánh. Mấy đứa con gái độc thân ít ỏi còn ngồi học vào ngày này, không khỏi hồn xiêu phách lạc. Tuy vậy, người Nam Phương để mắt tới, lại chỉ là Minh Hà.

"Có... chuyện gì vậy?" Hà ngạc nhiên, hơi nhổm dậy khỏi chỗ ngồi, khi thấy Phương chầm chậm tiến lại phía mình.

Trên gương mặt đẹp như tạc tượng của anh không để lộ cảm xúc gì đặc biệt. Ngoại trừ quầng thâm mờ nhạt bên dưới đôi mắt đen thẳm, có lẽ là do thiếu ngủ.

"Cậu đến đây làm gì?" Cô hỏi.

"Tìm cậu."

Rõ ràng. Chỉ mới cách đây một phút, Phương có vẻ rất vội vàng. Vậy mà giờ đây, anh giống như buông xuôi, như thể gặp được cô, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Điều đó khiến cho Hà kinh ngạc, lại có chút cảm động.

...

Khung cảnh thành phố vào dịp sau Tết ấm áp nhộn nhịp, rất thích hợp để đôi lứa đi chơi.

"Cậu hôm nay lạ lắm." Cho đến khi hai người cùng song song sánh bước trên đường, Hà mới dám buột miệng nhận xét.

"Ừ."

Có vẻ chính bản thân Nam Phương cũng không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Không ngờ đến tuổi này, anh còn làm cái việc mất trí là lục tung cả thành phố để tìm một người con gái. Tệ hại nhất là hành động chạy loanh quanh như một con kiến, thay vì đơn giản nhấc máy gọi một cuộc điện thoại. Vâng, Vũ Nam Phương thiên tài âm nhạc, có lúc lại ngớ ngẩn đến như thế.

Anh đã mệt gần chết sau hai đêm thức trắng. Chạy chương trình cho hòa nhạc Hennessy, làm giám khảo cuộc thi âm nhạc cổ điển U14, thương thảo hợp đồng thực hiện đầu tư mở rộng học viện, sáng tác, họp báo v.v... Chỉ vì thằng nhóc Nam Anh khích bác. Chỉ vì cái bộ dạng nhảy choi choi của nó...

"tốt xấu gì cũng là lễ tình nhân, anh phải đi tìm chị ấy đi chứ!"

...

"Bây giờ làm gì?" Câu hỏi của Minh Hà một lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của thiên tài.

"Xem phim?" Nam Phương buột miệng.

Chính xác là anh cũng chẳng có dự định gì. Mọi thứ đối với anh hôm nay đều vận hành theo một trật tự đảo lộn. Nam Phương chỉ nói vậy, là vì ngay trước mắt hai người là mấy tấm poster kích thước vĩ đại của bộ phim kinh dị "Rừng thiêng", nổi bật trên mặt tiền của tòa nhà trung tâm thương mại SeRo. Hình ảnh xinh đẹp đậm vẻ liêu trai của nam diễn viên chính Allen cuốn hút mọi ánh nhìn của người qua đường.

Không sai, hôm nay chính là ngày công chiếu bộ phim điện ảnh đầu tay của đạo diễn trẻ Hải Nam. Tại sao sản phẩm của một hãng phim non trẻ được SeRo mạnh tay PR đình đám thế này, vẫn còn là bí mật.

Hai người đi bộ vào không gian đại sảnh của rạp phim. Một loạt những diễn viên, người nổi tiếng đều lũ lượt kéo nhau đi xem công chiếu. Cánh nhà báo không bỏ lỡ thời cơ, chụp hình lia lịa. Khung cảnh như ở một lễ trao giải thưởng...

Hà nhìn về hướng đám đông đang đứng túm tụm lại, kinh ngạc nhận ra đứng giữa vòng vây người hâm mộ, chính là Mỹ Kim và... Hải Nam.

Phải rồi, lẽ dĩ nhiên họ phải tham gia buổi công chiếu. Họ là đạo diễn và nữ diễn viên chính cơ mà. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy một cảm giác xa lạ gợn lên trong lòng.

Người bạn thời thơ ấu, trong bộ vest lịch thiệp, mái tóc ngắn mới cắt, đẹp trai hơn bao giờ hết, sánh vai cùng nữ diễn viên xinh đẹp, cởi mở trả lời phỏng vấn của cánh báo chí. Từ việc định hình ý tưởng, đến những khó khăn trong việc tìm kiếm diễn viên nam nữ chính, chưa kể những câu chuyện ngoài lề...

"Chúng tôi được biết rằng anh và cô Mỹ Kim đây là bạn học thân thiết từ cấp ba. Và Mỹ Kim cũng là diễn viên nữ chính trong nhiều bộ phim ngắn anh thực hiện những năm đầu đại học. Thật không quá lời khi cho rằng, cô ấy là 'nàng thơ' của anh. Liệu chúng tôi có được quyền chờ đợi sự ra đời của một cặp đôi trai tài gái sắc trong giới giải trí?" Một phóng viên gí micro về hướng Hải Nam, nói nhanh như chiếc máy.

Mỹ Kim đỏ mặt cười sung sướng. Hôm nay cô trang điểm kỹ lưỡng, mặc một chiếc váy đỏ vô cùng quyến rũ.

Hải Nam ngược lại, bật cười thoải mái.
"Nếu nói đến thân thiết, thì người vắng mặt ngày hôm nay, Allen và Mỹ Kim cũng là bạn thời thơ ấu. Và Allen cũng có thể coi như 'chàng thơ' mới phát hiện của tôi."

Đám phóng viên cười rộ lên. Trong khi Mỹ Kim ngược lại, hơi xị mặt xuống. Cô rõ ràng không thích việc Hải Nam lôi Allen vào làm bia đỡ đạn. Điều Mỹ Kim mong muốn, là cánh báo chí hiểu lầm, gán ghép cô với Hải Nam càng nhiều càng tốt... Nên trong mọi sự kiện, cô đều cố gắng xuất hiện cùng anh, ăn mặc phù hợp với anh, khiến hình ảnh của họ trong mắt truyền thông... xứng đôi không chê vào đâu được.

Minh Hà dù đứng cách đám đông khá xa, vẫn nhìn thấy không sót một biểu hiện nào trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm của Mỹ Kim. Không hiểu sao thay vì thấy hai người họ xứng đôi, cô lại thấy ghét đám phóng viên lá cải cứ hỏi xoáy vào chuyện tình cảm của đạo diễn và nữ diễn viên chính.

"Làm gì mà ngây ra thế." Nam Phương bấy giờ mới lên tiếng, nửa đùa nửa thật. "Không ngờ Hải Nam lại có sức hút như vậy hả?"

Sự tinh tế của Phương khiến cho Hà bối rối. Bốn năm trôi qua, Nam theo đuổi niềm đam mê điện ảnh, đã tiến những bước rất dài. Một Hải Nam đứng giữa vòng vây của mọi người, một đạo diễn trẻ sáng giá có một cô bạn gái diễn viên, chỉ có cô vẫn dậm chân tại chỗ.

Trong khi Hà muốn bốc hơi khỏi nơi đông đúc này, thì Nam Phương lại bất ngờ kéo tay cô bước lên. Tiến lại hướng đám đông.

Một cảnh tượng thật khó tin. Đám người hâm mộ lẫn phóng viên đông đảo, mới chỉ cách đây một phút còn vây quanh Nam và Kim, đã nhất loạt tập trung sự chú ý về phía thiên tài âm nhạc đến từ nước Pháp.

Cũng nhờ vậy, mà Minh Hà mới có cơ hội được đến gần Hải Nam và Mỹ Kim.

"Chúc mừng nhé." Cô tránh né ánh mắt của Hải Nam, thay vào đó nhìn Mỹ Kim, nói một câu sượng ngắt.

Tại sao một sự kiện quan trọng như thế này, mà Hải Nam cũng không thèm đoái hoài đến cô, không thèm mời cô cơ chứ. Anh có còn coi cô... là bạn nữa không? Hà ấm ức thầm nghĩ.

"Chị Hà đến xem phim, là vinh dự của bọn em rồi." Kim che miệng cười khúc khích.

Hà cảm thấy trong nụ cười đó có phảng phất vẻ chế nhạo. Cô tức sôi máu, nhưng cố kìm lại, tươi cười.

"Mấy người phóng viên đó nói cũng đúng nhỉ. Hai người đẹp đôi lắm. Sao không hẹn hò đi."

Mỹ Kim không rõ có cảm nhận được sự chua chát trong câu nói của Hà hay không, liền đắc ý mời mọc.

"Hôm nay dù sao cũng là Valentine, hay là chúng ta hẹn hò đôi đi. Em và anh Nam, chị và anh Phương. Rất may là sau buổi công chiếu, chúng em cũng không có kế hoạch gì cả."

Hà đang đứng ngây người, không biết phản ứng ra sao, thì Nam Phương đã bình thản can thiệp.

"Ý kiến hay đấy." Phương cười đẹp mê hồn. Mặc xác đám ống kính máy ảnh đang hướng về phía bốn người, vòng tay kéo Hà về phía mình. "Đi thôi."

Tâm trạng u ám của Phương vì một lý do gì đó đã vui vẻ trở lại. Kịch hay tiếp diễn. Đúng vậy, có kịch hay để xem là tốt rồi. Cái gì cũng không cần thiết.

...

Hà xem phim không vào. Cả buổi hôm ấy cứ ấm ức khó chịu. Nhìn hàng ghế phía trên Kim đang vui vẻ với Nam, chốc chốc lại thì thầm ghé tai như rất thân mật. Đến cảnh sợ là lợi dụng nép vào Nam, đợi chờ cậu xoa đầu trấn an. Hà cảm thấy ngứa mắt kinh khủng. Mỹ Kim là nữ diễn viên chính, cô ta còn vờ vịt sợ sệt gì cơ chứ.

Cô thấy mình thật ích kỷ. Mình với Nam đúng là bạn thân nhất. Nhưng cậu ta cũng phải có một cuộc sống riêng. Thì ra trong những năm đại học xa cách nhau, Nam đã xây dựng một thế giới mà cô không hề biết.

Phương ngồi cạnh Hà. Anh hoàn toàn có thể đoán được tâm trạng của cô. Nhưng tất cả những gì anh làm chỉ là yên lặng.

Công bằng mà nói, "Rừng thiêng" rất hay. Tình tiết logic. Và kết thúc khiến cho không ít người phải bất ngờ, thậm chí rơi nước mắt ở phân cảnh nhân vật chính do Allen thủ vai cúi rạp người hôn lên môi cô bạn gái, giờ chỉ còn là một xác chết khô héo bị chôn nửa mình dưới đất.

Phim kết thúc, bốn người còn chưa quyết định sẽ đi đâu tiếp tục, vừa đi vừa trò chuyện, thoáng chốc đã ra đến cổng rạp chiếu phim.

"Mỹ Kim, cảm giác bị chôn nửa người dưới đất như thế nào?" Nam Phương nhàn nhạt hỏi.

"Đó không phải là em!" Kim dường như chờ mãi câu hỏi này. Cô hớn hở giải thích. "Em nhất định không chịu hôn Lam Anh, nên anh Nam đã đặt làm hẳn một tượng sáp giống hệt em để làm xác chết."

"Đạo diễn... chiều chuộng diễn viên quá nhỉ?" Minh Hà buột miệng.

Hải Nam chỉ cười cười không nói. Nghĩ thế nào, anh đột ngột rút điện thoại, thực hiện cuộc gọi.

"Chuẩn bị đến đâu rồi? Nhanh lên có được không?"

Rồi Nam lại quay sang Phương.

"Xin lỗi, Nam Phương. Ngày hôm nay đối với cậu vốn đã rất tệ. Tệ thêm chút nữa, chắc cũng không sao chứ?"

"Không được!" Phương khẳng định. Cậu thừa biết Nam định làm gì.

Tuy vậy, đã quá muộn, rải rác trên đại sảnh, tiếng nổ râm ran liên tiếp vang lên, kéo theo những đám khói màu mù mịt.

Hải Nam lợi dụng sự hỗn loạn, bước tới gần Minh Hà.

"Đi thôi." Anh ghé tai cô, giọng nói chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.

"Đi đâu?!" Hà kinh ngạc.

"Bỏ trốn."

Chỉ chờ có thế. Nam nắm lấy tay Hà, kéo cô một mạch chạy thoát khỏi khu vực rạp chiếu phim.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy năm giây. Cả Nam Phương lẫn Mỹ Kim đều trở tay không kịp.

...

Họ nắm tay nhau đi qua dòng người xa lạ, băng ngang rất nhiều con phố. Cho đến khi Hà nhận ra, họ đã dừng bước ở khu vực... Nhà thờ lớn.

Dù chỉ là đi bộ nhanh, nhưng cắm đi đến hàng cây số không nghỉ, cũng khiến Hà phải dừng lại thở lấy hơi, trước khi ngẩng đầu lên chất vấn.

"Cậu làm gì vậy? Còn Phương thì sao? Mỹ Kim thì sao? Cậu bỏ rơi một cô gái giữa buổi hẹn hò à?"

Nam chưa vội trả lời, thay vào đó nhìn Hà thật kỹ, ngắm cô từ trên xuống dưới, khiến cho Hà vô cùng bối rối.

Nếu không phải là Minh Hà đã làm bạn thân với Nam rất nhiều năm nay. Nếu đơn giản là một thiếu nữ mười mấy tuổi, chắc chắn sẽ bị ánh nhìn si mê của anh làm cho hồn xiêu phách lạc.

"Tớ không phải là người hoàn hảo đâu." Rốt cuộc, anh chậm rãi nói. "Việc có thể làm được, tớ đã làm rồi."

Yên lặng.

Anh đưa tay vuốt tóc cô.

"Tớ chỉ muốn ở bên cậu."

Trong khoảnh khắc. Hà có cảm giác pháo hoa đang bừngsáng phía trên đầu.    M|Z


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro