Chương 3 Thế nhưng, đây đâu phải là một cô gái?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh khách sạn Tường Văn- nơi diễn ra hôn lễ của Minh Hoàng và Mai Chi.

Chuỗi khách sạn năm sao Tường Văn nổi tiếng toàn Châu Á. Danh giá như vậy không dễ gì mượn được làm nơi tổ chức đám cưới. Nhất là đối với một gia đình có điều kiện tương đối bình thường như nhà cô. Đúng vậy, nếu như không có Tường Lâm- con trai của chủ tịch đứng ra giúp đỡ.

Bố mẹ Hà đứng ngoài cổng, cùng nhà thông gia tất bật đón khách. Trong khi đó Minh Hà cùng Việt Hương phụ trách vòng trong, dẫn khách ổn định chỗ ngồi, kiêm luôn việc trà nước.

Hai cô gái tiếp chuyện mấy chục người họ hàng gần xa, mệt mỏi muốn thở ra đằng tai. Mãi cho đến lúc cô dâu chú rể xuất hiện, xinh đẹp rạng ngời thu hút mọi sự chú ý, Hà và Hương mới được giải vây để đi về bàn tiệc toàn những bạn học cũ.

Ngoại trừ Trà My hôm nay phải đi làm thêm, thì lớp trưởng Tuấn Anh, cựu đội trưởng đội bóng đá Gallet Minh Trường, Cao Mỹ Kim, Vũ Thủy Linh, Việt Khôi, Phương Nga đều có mặt đông đủ. Trong khi Tuấn Anh và Minh Trường vừa uống bia vừa trao đổi về... các đội bóng ở trường đại học, thì Mỹ Kim và Thủy Linh lại hướng lên sân khấu với một vẻ ngưỡng mộ.

"Hải Nam đâu?" Hà chớp mắt, thoáng ngạc nhiên.

"Chưa gì đã nhớ rồi..." Việt Hương tủm tỉm cười.

"Vớ vẩn!" Hà gạt đi. "Không thấy thì hỏi! Nhớ gì mà nhớ!"

"Anh Nam bận việc ở trường quay." Mỹ Kim bấy giờ mới lên tiếng, vừa lấy từ dưới chân lên một hộp quà khá lớn bọc giấy bạc trang nhã, đi kèm với phong bì. "Anh ấy nhờ em thay mặt gửi quà đây."

"Em thay mặt ư?" Minh Hà hơi nhíu mày. Vẫn biết từ khi Nam theo học chuyên ngành đạo diễn, đã thường xuyên cộng tác cùng ê kíp sản xuất MV ca nhạc của Mỹ Kim... Cũng không nghĩ là họ đã thân nhau đủ để người này thay mặt người kia trong những dịp như cưới hỏi.

"Quà này, là em cùng anh ấy đi mua." Kim mỉm cười, không hề che giấu sự đắc ý trong ánh mắt.

Ba năm trôi qua. Mỹ Kim học hết lớp mười hai, là học sinh duy nhất của Gallet thi vào hệ... Cao Đẳng, chính là trường Cao Đẳng Văn Hóa Nghệ Thuật, lựa chọn quen thuộc của lứa ca sĩ, thần tượng để vừa rảnh tay theo đuổi đam mê lại vừa đỡ mang tiếng... thất học.

Ba năm trôi qua. Cô bé Cao Mỹ Kim lăng xăng ngày nào đã hoàn toàn vỡ mộng làm ca sĩ, tuy nhiên lại trở thành một diễn viên trẻ khá quen thuộc trên truyền hình với diễn xuất tự nhiên và phong cách quyến rũ sắc sảo.

Ba năm trôi qua. Số lần gặp gỡ giữa Hà và Nam cứ thưa thớt dần. Mới đầu là mỗi tuần vài lần. Sau đến mỗi tháng vài lần. Cho đến năm thứ ba này. Hiện tại đã là học kỳ hai mà số lần hai người gặp nhau từ đầu năm đến giờ chỉ tính trên mấy đầu ngón tay.

Thế đấy. Giờ đây người ta có đam mê phim trường rồi. Mình chỉ là một con bạn phiền phức mà thôi. Hà có hơi bực dọc trong lòng, nhưng cố không tỏ thái độ ra ngoài. Liền mặc kệ Mỹ Kim, quay sang Thủy Linh nói giọng bông đùa.

"Công chúa ăn nhanh lên. Tương tư ai mà ngồi buồn thiu thế."

Tiểu thư họ Vũ đang cúi đầu ăn súp, nghe vậy lập tức đỏ mặt buông bát xuống.

"Hà nói linh tinh! Tớ đâu có tương tư ai!"

Ba năm trôi qua. Thủy Linh có lẽ là người ít thay đổi nhất cả về ngoại hình lẫn tính cách nhút nhát, "tự kỷ". Có lẽ điều đó cùng với gia thế khổng lồ chính là lý do vì sao liên tiếp ba năm đại học, cô gái đẹp như trăng sao trên trời này vẫn không có nổi... nửa mảnh tình vắt vai.

Hôm nay Mai Chi mặc váy cưới xếp ly màu trắng, còn đội vương miện khăn voan cổ điển, vô cùng xinh đẹp, đó là điều mà tất cả mọi người đều phải gật đầu công nhận. Hầu như không ai nhận ra cô dâu đã... có thai hơn hai tháng.

Đám cưới diễn ra êm thấm. Ở trong phòng trang điểm, Chi đã hứa sẽ ném bó hoa của cô dâu cho Hà. Thế nhưng không hiểu do lực ném không chuẩn hay do cố ý, bó hoa ly trắng muốt rốt cuộc lại rơi vào tay của... Việt Khôi.

Đã khá lâu kể từ khi Việt Khôi rút khỏi sân khấu sau liveshow cảm ơn cuối cùng diễn ra vào ba năm trước, mọi sự chú ý của đám đông mới lại đổ dồn về hướng anh. Khôi dĩ nhiên đã quen với điều đó nên không mảy may lúng túng, trao tặng bó hoa cho người con gái mảnh mai xinh đẹp đứng ngay bên cạnh mình.

"Anh Khôi bao giờ mới cho mọi người ăn tiệc mừng đây!" Ai đó mở lời.

"Như thế này thì tôi không cần in thiệp mời nữa rồi. Chính xác là cuối tháng sau." Việt Khôi cười thoải mái, vừa kéo Phương Nga sát về phía mình.

"CÁI GÌ?" Tại hiện trường, khỏi phải nói có biết bao nhiêu cái miệng há hốc vì kinh ngạc.

Dương Phương Nga tỉnh dậy một cách kỳ diệu sau ba năm hôn mê tưởng chừng không lối thoát. Việt Khôi thành công rút khỏi sân khấu, bên cạnh công việc hậu trường đều sớm tối kề cận giúp cô trị liệu phục hồi chức năng. Quá trình gian nan này kéo dài không dưới một năm. Vì tai nạn xe tải ngày nào không chỉ khiến Nga mất đi ý thức mà còn kéo theo nhiều chấn thương lớn nhỏ.

Khi cô tạm thời hồi phục, có thể đi lại như người bình thường thì nhờ sự động viên của bạn trai, cô lại quyết tâm ôn thi vào đại học Sư Phạm- tiếp tục lộ trình cách đây ba năm.

Vì lẽ đó, Phương Nga hai mươi bốn tuổi nhưng mới chỉ là sinh viên năm thứ hai. Còn Việt Khôi cũng vô cùng bận rộn với công việc bầu show và quản lý nhà đất. Vẫn biết là họ sẽ cưới. Nhưng không ai nghĩ sẽ đột ngột như vậy.

Thật là một câu chuyện cổ tích đẹp như mơ. Ngoại trừ việc cô dâu tương lai cầm trên tay bó hoa màu trắng, gương mặt phảng phất buồn.

Điều đó, ngay cả người trong cuộc như Việt Khôi cũng không hề nhận ra, vậy mà Minh Hà lại tình cờ trông thấy.

Lấy cớ muốn hít thở không khí trong lành, khi tiệc gần tàn Hà lẻn ra khu vườn hoa trong khuôn viên khách sạn. Nụ cười gượng gạo của Phương Nga vẫn bám rễ trong tâm trí cô. Cho đến khi trời đất bỗng tối sầm.

"Xin hân hạnh thông báo, cô đã bị bắt cóc." Một giọng trầm ấm vang lên từ phía sau. Ngay cả bàn tay to lớn đang che ngang mắt cô, cũng rất ấm.

"Đồ ngốc! Tôi không đùa với cậu đâu." Trong chốc lát mọi suy nghĩ đều bay biến hết, thay vào đó là một cảm giác vừa bực bội lại vừa... vui vẻ.

Dường như mọi ánh nắng trong khu vườn đều rọi lên người anh. Một thanh niên đẹp trai giống như ánh mặt trời, rất biết cách xuất hiện vào những lúc người ta ủ dột nhất.

"Tôi tưởng cậu trăm công nghìn việc..." Hà nói dỗi, cố gắng không nhìn lên gương mặt tuấn tú đang nhìn cô rất dịu dàng kia.

"Người ta đã nhắn tin nói sẽ đến muộn còn gì." Nam cười, xoa xoa tay lên đầu Hà khiến cho mái tóc ngắn của cô rối tung.

Cô lạnh lùng giật ra, lạnh lùng mở di động kiểm tra, và... bẽn lẽn phát hiện anh nói đúng. Chính cô mới là người hậu đậu bỏ qua tin nhắn.

"Ừ thì... À... Thế còn..." Hà trở nên lúng túng. "Tuần sau tớ bay rồi... Hôm ấy cậu có..."

"Hôm ấy không được. Chiều hôm trước đó tớ phải bay vào Quy Nhơn rồi." Nam đều đều giải thích.

Dáng vẻ thản nhiên của anh ta khiến cho cô bực mình. Hà không nhận ra mình đã trở nên thật nhỏ nhen. Cô đã quá quen với một Hải Nam lúc nào cũng kề cận giúp đỡ, đón đưa mình. Nay người ấy lại có những mối quan tâm khác. Khiến cho cô trở thành một nhân vật phụ.

"Thôi được rồi." Cô trả lời sượng ngắt. Rồi quay lưng định trở vào phòng tiệc.

 Rốt cuộc, lại bị anh nắm tay giữ lại. "Chờ đã."

Yên lặng. Anh vẫn luôn như vậy. Cười đùa xã giao là một chuyện. Một khi nghiêm túc đều khiến cho người đối diện bị áp lực.

"Chính vì hôm đó không thể đến tiễn được..."

"Anh Nam!" Từ bên dưới mái hiên, Mỹ Kim nhanh nhẹn chạy xuống những bậc thang cẩm thạch. Đôi mắt cô như hai vì sao sáng. Vừa bám chặt một bên cánh tay của anh, vừa như không để ý đến sự tồn tại của Minh Hà, ngọt ngào nói. "Anh đi cổng sau mà chẳng báo cho em. Quà mình đi mua hôm trước, em đã đưa tận tay anh Hoàng chị Chi rồi. Mình vào trong đi anh!"

"Mỹ Kim..." Hải Nam trầm giọng, không có vẻ gì là đùa.

Nam đặt tay lên bàn tay trắng nõn của Kim bám chặt cánh tay mình, định gỡ nó ra. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Rốt cuộc, anh lại thuận theo sự lôi kéo của cô gái tóc đỏ, quay lưng đi vào phòng tiệc.

Chính giây phút bị bỏ lại ở vườn hoa ấy, Minh Hà sâu sắc nhận ra, ba năm trôi qua, có rất nhiều điều đã không thể trở lại như cũ.

...

Cùng lúc đó, tại thủ đô Paris của nước Pháp, hòa cùng không khí... cưới xin ở trong nước, thông tin về lễ đính hôn được cử hành vào cuối năm của Vũ Nam Phương cũng bắt đầu tràn ngập trên các báo.

[Hôn ước trong mơ- thiên tài âm nhạc quốc gia và tiểu thư dòng dõi hoàng tộc...]

Chẳng buồn đọc hết tiêu đề bài báo, Nam Phương thuận tay xé nó làm hai mảnh rồi vứt đại vào chiếc giỏ mây bên bàn nước.

Chẳng buồn để ý đến sắc mặt âm u của gia chủ, Nguyễn Vũ Tường Lâm từ phòng ngủ dành cho khách, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đặt lên bàn một khung tranh vuông vắn, kích cỡ dọc ngang chỉ khoảng hai gang tay.

Thay vì sơn dầu hay màu nước, đó chỉ là một bức tranh phác thảo bằng bút chì. Tuy nhiên vô cùng sống động, thể hiện rõ tài năng của người vẽ, cũng chính là họa sỹ Tường Lâm.

"Lễ đính hôn của cậu vào tháng hai, bấy giờ anh đang ở châu Phi. Thôi thì nhận tạm cái này coi như quà mừng trước." Lâm cười cười, vỗ vai cậu em họ.

"Sẽ không có lễ đính hôn nào hết." Nam Phương âm u khẳng định, mắt dán chặt vào bức tranh trên mặt bàn. Bức tranh với bối cảnh bìa rừng miền Nam nước Pháp phủ đầy tuyết trắng. Thật hoài niệm.

"Ờ, vậy coi như... tiền phòng cậu cho anh ngủ nhờ tối qua." Anh trai dễ dãi, trước khi sực nhớ ra một việc. "Mà này, tuy là trùng ý tưởng với Floriance, nhưng tin rằng cậu thích tác phẩm của anh hơn."

Phương thở hắt, chẳng nói chẳng rằng. Lâm thấy vậy nhún vai rồi bỏ vào phòng tắm.

Chính lúc ấy, Nam Anh từ một phòng ngủ khác lại lò dò đi ra. "Anh Phương, đói quá, có gì  ăn không?"

Dù vậy, vừa nhìn thấy bức tranh nằm trên bàn bếp, cậu bé mười tuổi dường như đã quên ngay cơn đói, buột miệng reo lên như Columbus tìm ra châu Mỹ.

"Cô gái nhặt hạt dẻ!" Nói đoạn, Nam Anh nhấc hẳn bức tranh lên săm soi. Động tác nhanh như chớp khiến cho Nam Phương không kịp trở tay ngăn cản.

Tuy vậy, ngắm nghía một hồi, cậu bé lại ngước đôi mắt đen trong sáng, thành thật nhận xét.

"Thế nhưng, đây đâu phải là một cô gái?! Hơn nữa, chẳng có cái hạt dẻ nào cả."

"Ừ."

Câu trả lời lãng nhách của Nam Phương khiến cho Nam Anh cụt hứng chẳng buồn truy cứu, liền nhún vai rồi bỏ vào một... phòng tắm khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro