Chương 97: Đột nhiên nghĩ đến em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Dục Thần đứng ở cạnh giường bệnh, nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh.

Đường Tâm Lạc khuôn mặt tiểu xảo tái nhợt như tờ giấy, ngày thường luôn mang theo sự mị hoặc,  mắt đào hoa nhắm chặt, mất đi bộ dáng tức giận, yếu ớt phảng phất sự tức toái.

Nhìn cô như vậy, hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi mất đi.

Nhịn không được duỗi tay, nhẹ nhàng phớt giữa giữa mày cô, dọc theo mi một đường đi xuống, trải qua chóp mũi tiểu xảo, cuối cùng ngừng ở xúc cảm mềm mại trên đôi môi anh đào của cô.

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, sau một lát, hắn mới kinh ngạc phát hiện chính mình thất thố.

Đột nhiên đem tay rút về, Lục Dục Thần thần sắc phức tạp nhìn về phía cô gái trên giường.

Hắn đột nhiên không rõ tâm tư chính mình.

Nhưng cho dù không rõ, ở hắn còn không có phản ứng lại hành động của mình lúc nãy, thân thể cũng đã ở bất tri bất giác với cô.

Ngồi vào cạnh giường bệnh, trong đầu lặp lại đều trước lúc cô hôn mê, ngã vào hắn trong lòng ngực hình ảnh rơi lệ không ngừng.

Cô như vậy, nhỏ gầy...... Lại chảy nhiều máu như vậy.

Lục Dục Thần hô hấp tăng thêm, bàn tay to thon dài hữu lực không tự giác cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Hắn cúi người, dựa vào mép giường, đem lòng bàn tay nhỏ xinh nắm ở trong tay hai tay, để ở giữa trán.

"Đường Tâm Lạc...... Em sẽ không có việc gì...... Tôi sẽ không để em xảy ra việc gì."

Trên giường bệnh, Đường Tâm Lạc mí mắt, nhẹ nhàng rung động một chút.

*

Không biết chính mình ngủ bao lâu, Đường Tâm Lạc lại lần nữa tỉnh lại, quá khứ cảm giác đau đớn dưới bụng đủ để cho cho cô chết ngất đã hoàn toàn biến mất.

Cô nháy mắt mở mắt ra, cho rằng chính mình sinh ra ảo giác.

Chờ cô chớp vài cái mắt, nhiều lần xác nhận, mới khẳng định chính mình không có nhìn lầm.

Trợn mắt nháy mắt, khuôn mặt tinh xảo cố gắng đầy mệt mỏi, chậm rãi phóng đại ở trước mắt cô.

Nhìn nam nhân ghé vào mép giường ngủ, Đường Tâm Lạc ngốc lăng hai giây, lúc sau nhịn không được lẩm bẩm: "Lục Dục Thần, hắn như thế nào ngủ ở nơi này?"

Nam nhân tựa hồ bị âm thanh nói thầm của cô đánh thức, nhíu mày, mở bừng mắt.

Đường Tâm Lạc nhìn Lục Dục Thần nhíu hạ mi, nhìn hắn mở mắt ra, nhìn hắn đối với chính mình quét tới một cái con mắt hình viên đạn.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến Mạnh quản gia nói qua, Lục Dục Thần thời điểm tỉnh ngủ, có "Rời giường mê hoặc", nhưng là bị người quấy rầy giấc ngủ, thời điểm đánh thức, tắc có "Rời giường sinh khí".

Vừa rồi con mắt sắc bén lạnh băng hình viên đạn, không cần phải nói, cô không cẩn thận đánh thức Lục Dục Thần.

"Cái kia...... Tôi không phải cố ý, tôi không nghĩ tới sẽ ngủ ở nơi này." Đường Tâm Lạc thực tự nhiên muốn giải thích, kết quả Lục Dục Thần căn bản liền không nghe cô nói chuyện.

Hắn phát hiện Đường Tâm Lạc tỉnh, thực tự nhiên đi tới gần.

Tránh đi miệng vết thương ở trên trán của cô, đem bàn tay ấm áp đến trên trán cô, tựa hồ cảm thấy lòng bàn tay không đủ để đo lường độ ấm, lại đem cái trán mình cọ lại.

Đột nhiên tới gần thân thể nam tính, làm Đường Tâm Lạc cảm thấy tim đập bỗng nhiên nhảy dựng, cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường mặc hắn "Muốn làm gì thì làm".
Thẳng đến hắn bỗng nhiên đứng dậy rời đi, cô mới hòa hoãn lại.

Kết quả, hắn ra cửa không đến ba mươi giây, lại đi vòng vèo trở về.

"Tôi gọi người trong nhà đưa điểm cháo lại đây cho em, em mới vừa tỉnh không thể ăn quá nhiều đồ có dầu mỡ." Hắn một bên nói, một bên ôn nhu cầm tay cô.

"Ngày hôm qua nửa đêm em có điểm nóng lên, bất quá hiện tại đã bớt. Em không sai biệt lắm có hai ngày không ăn cái gì, đợi chút ăn chút cháo lót bụng, tôi lại gọi bác sĩ cho em kiểm tra tổng quát lại."

Lục Dục Thần ngày thường đối với cô cũng không kém, nhưng bộ dáng giống như bây giờ vẻ mặt ôn hoà lại ôn nhu trấn an, lại là hiếm thấy.

Đường Tâm Lạc bị hắn hống đến sửng sốt, sau một lúc lâu không hồi thần được.

Cô bộ ngây ngốc như vậy, nhìn nam nhân trong mắt, tựa như một con thú nhỏ đáng thương, làm người ta nhịn không được muốn khi dễ.

Lục Dục Thần thấy thế, duỗi tay đặt lên cái cằm tiểu của cô.

"Đường Tâm Lạc......"

"Ân?" Cô ngước mắt, mắt đào hoa hơi chọn, mang theo một tia mê ly.

Lục Dục Thần thanh tuyến lại khàn khàn nửa phần, "Làm sao bây giờ, tôi giống như...... Đột nhiên nghĩ là mình đã thích em."

Đường Tâm Lạc: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro