Chương 98: Lục gia chạy trối chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tâm Lạc bị lời nói của Lục Dục Thần dọa ngốc.

Nhìn khuôn mặt đầy rặng mây đỏ bay loạn, cô gái rõ ràng sửng sốt, Lục Dục Thần nhịn không được cúi người trên môi cô rơi xuống một hôn.

"Này là bị dọa choáng váng, ân?"

"Anh, anh như thế nào có thể......"

Đường Tâm Lạc mở to mắt đào hoa liền chớp chớp.

Cô trơ mắt nhìn Lục Dục Thần bỗng nhiên phóng đại, ngũ quan tuyệt mỹ tới gần chính mình, sau đó, thời điểm môi mỏng của hắn hơi lạnh phủ lên, bị khó hiểu đến mở bật môi.

Hai vai bị hắn nhẹ ôm, cảm nhận được hắn cạy môi chính mình ra, Đường Tâm Lạc thân thể hoàn toàn cứng đờ.

Cô cũng không biết Lục Dục Thần vì cái gì sẽ bỗng nhiên trở nên như vậy...... Nhiệt tình?!

Bọn họ trước đây cũng từng có thời điểm thân mật, nhưng đại đa số đều là thời điểm làm loại chuyện này.

Hắn sẽ bỗng nhiên cúi người lấp kín môi cô, đem hô hấp của cô sở hữu ở giữa môi răng.

Chính là hiện tại, rõ ràng chỉ là thực bình thường nói chuyện, nhưng hắn lại bỗng nhiên hôn lên cô, còn hôn đến xuất thần như vậy.

Lục Dục Thần hôn càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng làm người khác vô pháp kháng cự.

Hôn đến sau lại, Đường Tâm Lạc đã nhịn không được duỗi tay gắt gao bám lấy cánh tay cường tráng hữu lực của hắn.

Nụ hôn này, cùng lúc trước mỗi một cái hôn hẳn là là giống nhau, nhưng cô bị hắn hôn, cô càng có thể cảm giác được nó bất đồng.

Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần hôn đến không còn biết chính mình, hắn cường thế hôn cơ hồ muốn đem linh hồn của cô hút ra bên ngoài cơ thể.

Thẳng đến môi bị hắn hôn đến chết lặng, Lục Dục Thần mới chưa đã thèm rời đi cô.
......
Đường Tâm Lạc nằm ở trên giường, bởi vì vừa mới bị hắn hung hăng hôn qua mà ánh mắt mê ly.

Hắn trên cao nhìn xuống, đem mắt đào hoa mờ mịt, khuôn mặt hồng nhạt, bộ dáng nước mắt lưng tròng thu hết vào đáy mắt.

Thật vất vả mới kiềm chế xuống cảm giác, lại một chút bị cô trêu chọc lên.

Đáng chết.

Ở trong lòng gào thét một tiếng, hắn lại cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi anh đào của cô.

"Lục Dục Thần...... Tôi đều như vậy, chẳng lẽ anh còn phải đối với tôi...... " Đường Tâm Lạc cảm thấy mặt đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.

Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Em buông tay được không?"

Đường Tâm Lạc nhẹ nhàng dùng tay đẩy hắn, lại đẩy bất động.

"Không bỏ, khiến tôi lại hôn." Hắn nhẹ giọng bảo đảm, "Tôi sẽ không đối với động thủ với một người bệnh."

Lục Dục Thần trấn an cô, động tác rõ ràng so với trước thả chậm không ít.

Lúc này hôn, phải khắc chế rất nhiều.

Hắn chậm rãi hôn, một chút một chút khẽ hôn, Đường Tâm Lạc cảm giác chính mình càng ngày càng khó khống chế hô hấp.

Cô một chút một chút mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn, sắc mặt trắng nõn hoàn toàn nhuộm thành màu hồng phấn.

Hắn hôn, tùy ý lại tra tấn, bá đạo đem lý trí cuối cùng của cô cũng tiêu tan hầu như không còn.

Bất quá ngay lập tức, cô liền chống đỡ không được nhấc tay đầu hàng.

Cũng may, trên người nam nhân lý trí vẫn còn.

Cô hiện tại trong tình huống này, hôn môi đã là chừng mực lớn nhất.

Hắn không thể, lại tiếp tục đi xuống.

Lục Dục Thần đứng dậy, tận lực bình phục hô hấp.

Đường Tâm Lạc lúc này đại não rơi vào trạng thái hoàn toàn thiếu dưỡng, nửa mơ hồ nằm ở trên giường bệnh, cơ hồ phó mặc cho hắn.

Hắn cúi đầu nhìn cô.

Xoã tung tóc dài hỗn độn rối tung ở trên gối đầu,
mắt đào hoa say mê mê ly, bị hắn hôn đến đỏ thắm cánh môi tản ra vẻ đẹp trí mạng.

Không thể lại nhìn.

Lục Dục Thần hít sâu một hơi, giúp cô đem trang phục bệnh nhân vừa rồi bị chính mình làm loạn sửa sang lại, lại đắp chăn cho cô đàng hoàng, lúc này mới đứng dậy.

"Tôi tối nay lại đến xem em, em trước nghỉ ngơi một chút."

Lưu lại những lời này, Lục Dục Thần cũng không quay đầu lại trực tiếp rời đi phòng bệnh.

Không biết vì sao, nhìn hắn bóng dáng, Đường Tâm Lạc bỗng nhiên nghĩ tới ba chữ "Chạy trối chết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro