CHƯƠNG 43: Ý THỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sỹ trực tiếp đến thông báo sẽ chuyển Minh Nhi về phòng nếu các chỉ số của em ấy đều đạt, ý thức của Minh Nhi đêm qua bất ngờ có chút phản ứng. Minh Anh vui đến chảy nước mắt, mẹ cô lại đơ người rồi bất ngờ khóc thành tiếng như một đứa trẻ. Minh Quân đến ngay sau đó, có chút suy nghĩ "Mẹ gọi báo cho Tú Thanh biết chút, con bé cũng rất lo lắng". John vô cùng phấn chấn khi được mẹ thông báo, anh chàng hú hét liên hồi.

Tú Thanh thấy số bà thì tự nhiên hoảng hốt, người run lên rồi bất ngờ đứng dậy mà vô thức bước ra khỏi phòng hop. Bà rất hiếm khi gọi cho cô, Minh Nhi lại chưa hồi tỉnh. Mọi người dễ dàng nhìn thấy gương mặt căng thẳng lại đầy sự bất an trên gương mặt Tú Thanh, một vài người nhìn nhau rồi như muốn nói gì đó với cô, tất nhiên lúc này tất cả những điều này làm sao có thể trong tầm mắt. Cô hít một hơi dài rồi dứt khoát bấm nghe máy dù chỉ vừa bước ra đến cửa "Bác...". Giọng run rẩy hỏi lại để khẳng định mình không nghe nhầm, cô vui sướng như chính bản thân mình được khoẻ lại.

Cuộc họp lại bắt đầu, không ai biết lý do làm tâm trạng Tú Thanh có thể biến đổi liên tục như vậy. Cô trở nên tươi tắn, dễ chịu lại pha chut hài hước khác hẳn với thời gian vừa qua. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, nước và bánh ngọt được đem đến làm mọi người cũng vui vẻ hơn. Tan họp cô liền về phòng sắp xếp một số thứ để đảm bảo không ai làm phiền khi cô tan ca, cô nhắn tin báo cho chị họ rồi mới tắt chuông để hoàn toàn tập trung vào công việc. Cô chợt có chút ấm áp khi biết họ đã nhớ đến cô lúc này.

Đến chiều, cô rời công ty khá sớm về nhà tắm rửa lấy thêm đồ. Mai cuối tuần cô sẽ ở lại bệnh viện, cô mua thêm một ít bánh để tiện ai muốn ăn đêm. Tới nơi thấy mọi người đứng ở cửa, cô tỏ ý lo lắng. Chị dâu thì thầm "Bác sỹ đang làm thủ tục cho Minh Nhi về phòng", cô líu quíu bỏ đồ vào trong rồi vội vã nép bên góc cửa chờ đợi.

Thật lâu, cứ có cảm giác như chiếc đồng hồ không hề di chuyển. "It's come" John hét lên khi thấy từ xa một chiếc giường di động hướng đến phòng họ, tất cả không ai dám bước đến chỉ tránh sang một bên trống một chỗ lớn ngày cửa. Một y tá chạy đến "Người nhà rời khỏi phòng đợi bên ngoài giúp" Minh Nhi bị che khyất bởi bác sỹ.

Cửa phòng đóng lại, sau hơn 30 phút dài đằng đẵng mới mở ra. Vẫn chưa ai dám bước vào vì vẫn còn bác sỹ trong đó, một bác sỹ dặn dò khá kỹ "Tránh làm ồn hay các tiếng động lớn làm kích thích bệnh nhân, không chạm hay tác động vào vị trí vùng đầu cổ. Phải nhanh chóng bấm chuông cấp cứu hoặc gọi y tá nếu có dấu hiệu bất thường. Bệnh nhân thực tế vẫn chưa thoát nguy hiểm nên người nhà phải thật cẩn thận".

Mọi người gật đầu chăm chú như nghe một thầy giáo giảng bài, tất cả rời đi trong phòng chỉ còn lại một ít người. "Mọi người vào được rồi, phải luôn có người ở đây và bấm chuông ngay khi có gì bất thường" các điều dưỡng y tá một lần nữa dặn dò trước khi rời đi.

Mọi người nhẹ nhàng bước vào, như chỉ sợ một tiếng động nhỏ có thể làm ảnh hưởng đến Minh Nhi. Mọi người bước đến bên giường bịnh, tất cả kiềm nén bật ra tiếng khóc lúc này. Trời ơi! Minh Nhi của họ nằm kia. Một thân người chỉ còn da bọc xương, hai chiếc má hõm sâu như muốn đụng vào nhau, chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt có đường kẻ sọc che chắn cơ thể móng dính chỉ còn da bọc xương, đầu bị dán kín, đôi mắt nhắm hờ cùng làn da xanh xao không sức sống. Hai cánh tay không khác gì hai cây que đầy vết kim tiêm nổi đỏ được gắn vào cơ thể, chiếc tay bị băng bó đã đổi sang một màu đục đục.

Chiếc khăn hờ hững che bụng có chút chuyển động theo nhịp thở yếu ớt của cô, đôi chân dài thon chắc nay chỉ là hai ống xương được bao phủ dưới lớp da vàng vọt lộ đầy gân xanh, lõng lẽo trong lớp bột vàng đục. Sự mệt mỏi khi chờ đợi, sự lo lắng khi biết cô xảy ra chuyện, sự hoảng hốt khi nghe cô chuyển biến xấu... tất cả, tất cả những điều ấy được thay bằng nỗi đau xé nát tâm can họ lúc này. Họ lẳng lặng nén nỗi đau xót xuống, không một tiếng khóc nào vang lên, chỉ có thể im lặng mới giúp họ không phải đau đớn hơn.

Minh Nhi của họ thật sự quá mạnh mẽ, ý chí cô ấy quá kiên cường để có thể nằm đây và tiếp sống cùng họ. Họ không thể gục ngã, không thể yếu mềm lúc này. Họ phải thật kiên cường, ít nhất là cho đến lúc Minh Nhi của họ mở mắt ra.

Bác sỹ đến mỗi ngày hai lần để thăm khám, vẫn chưa có dấu hiệu nào cho sự hồi tỉnh từ Minh Nhi. Một ngày y tá sẽ vào ba lần để tiêm thuốc, thay băng... làm mọi thứ cho Minh Nhi. Nước biển thì truyền liên tục, đôi khi vẫn có chút cử động nhẹ từ tay Minh Nhi nhưng bác sỹ nói đó là hiện tượng vật lý tự nhiên.

Tay Minh Nhi đã hồi phục, bác sỹ cũng đã thay loại cố định tay mềm hơn. Bác Sỹ cũng nói Minh Nhi hồi phục tốt hơn họ nghĩ, các máu bầm nhỏ cũng có hiện tượng tan ra. Bạn thân Minh Nhi nghe tin tỏ vẻ rất vui, cũng đã đến thăm cô hai lần. John cũng đã trở về để giúp mẹ xử lý bớt công việc nhà hàng sau khi tình trạng Minh Nhi đã không còn nguy hiểm. Trước khi đi cậu còn ôm lấy mẹ, bắt phải báo tin dì ngay khi có chuyển biến mới.

Hôm nay công ty mở tiệc cuối năm nên cho nghỉ, Tú Thanh cáo bệnh vắng mặt ở đây nguyên ngày, cô đang cùng chị Minh Anh lau sơ chân tay cho Minh Anh. Sau hai tuần, cô thấy chị ấy khí sắc không tốt hơn là bao nhưng hơi thở đã không yếu ớt như ngày đầu. Gia đình chị ấy cũng xem cô như người nhà mà đối đãi, chị Minh Anh cũng bắt đầu nói chuyện cùng cô dù vẫn rất lạnh lùng. "Xem nè" Tú Thanh giật mình khi thấy Minh tay co co bàn tay, ngón tay chuyển động mạnh hơn bình thường.

Minh Anh vội vàng bấm chuông báo động đỏ, bác sỹ mau chóng xuất hiện ngay sau đó. Anh ta vừa nghe Minh Anh trình bày vừa xem chỉ số trên máy "Chuẩn bị cho đi kiểm tra toàn diện, nhanh", y tá chạy đi. Cả hai lo sợ nhưng không dám hỏi thêm bất cứ điều gì, một số hộ lý đến nhanh chóng đẩy Minh Nhi đi. Minh Anh lúc này mới dần hồi phục tâm trạng nhấc máy lên gọi cho anh trai đang ở chỗ làm báo tin, mẹ cô nhanh chóng đón xe tới bệnh viện không chịu chờ con trai qua đón.

Trưa Minh Nhi được đưa về lại phòng, vẫn không có dấu hiệu tỉnh. "Bệnh nhân phản ứng mạnh khi tiếp xúc với sóng điện từ, dấu hiệu rất tốt cho sự hồi tỉnh" "Tất cả các chỉ số đều rất tốt, người nhà yên tâm. Từ nay nên trò chuyện, đọc sách, nghe nhạc mà lúc trước cô ấy có hứng thú sẽ có thể khơi dậy ý chí". Tất cả thở dài nhẹ nhõm khi hy vọng của họ lại lớn hơn một chút, Minh Anh thông báo cho John và nói cậu gởi những bản nhạc dì cậu thích.

Tú Thanh đều đặn tối nào cũng đọc cho cô chị ấy về sách động vật, hôm nào cuối tuần cô sẽ đọc nhiều hơn. Có thể nói khả năng trò chuyện của mẹ chị ấy là vô tận, bà liên tục nói không ngừng nghĩ đến nỗi Minh Quân phải ép bà về cho em gái anh nghỉ ngơi.

Tính ra Minh Nhi đã ngủ hơn một tháng ở đây, đôi mắt vẫn nhắm một cách hờ hững. Tay đã được tháo bột nhưng chân thì chỉ đổi sang loại mềm hơn, thăm khám cũng chỉ còn vào mỗi buổi sáng lúc 6h30 mỗi ngày. Thuốc thì gần như không đổi, lượng nước biển nay còn nhiều hơn. Hơn tháng nữa là đến Tết, bệnh viện cũng không có dấu hiệu gì là vắng người. Nếu lúc ấy chị ấy chưa tỉnh lại, Tú Thanh cũng sẽ không về quê. Cô đã gọi về có ý sẽ theo dự án mới nên khó về, lúc trước khi còn là phó giám sát cô vẫn có lần vì công tác xa mà không về.

Hơn tháng nay cuối tuần hay ngày nghỉ của cô đều ở đây, cô hoàn toàn buông bỏ việc phấn đấu để giành lấy chức phó giảm đốc ở công ty. Tất cả tiếp khách, tặng quà hay mở rộng quan hệ cô đều nhường cho trưởng phòng ban marketing đi, hắn vui mừng không hết khi thấy cô bỗng dưng "Làm biếng" trong cuộc ganh đua mà trước đó cô đã chuẩn bị vô cùng kỹ.

Tất cả mọi người đều thấy rõ sự thay đổi từ Tú Thanh nhưng vẫn là không thể đoán được lý do lúc nào cũng vội vã ra về, tránh hết mọi cuộc gặp gỡ hay tiệc tùng ở công ty, chỉ có Thuỳ Liên biết lý do và cô cũng giúp Tú Thanh rất nhiều trong thời gian này.

Mẹ Minh Nhi vừa đến, tối qua nghe con trai nói ghé chở bà qua bệnh viện thì bà dậy thật sớm hầm xương nấu ít phở để kịp ăn sáng. Đang dọn tô tiếng bíp liên tục vang lên, cơ thể Minh Nhi bỗng co giật. Minh Quân hoảng sợ bấm nút cấp cứu, bác sỹ chạy vào ngay sau đó. Tất cả đứng chờ lo lắng không nói lời nào, mẹ Minh Nhi hoảng sợ đưa tay chậm lấy nước mắt.

Vị trưởng khoa chút sau vẻ mặt khá bình tĩnh tiến tới "Đây phản ứng tự nhiên khi bộ não truyền tín hiệu xuống cơ thể, có thể cơ thể quá lâu không cử động nên sẽ có chút phản kháng tạo nên co giật" "Lát nữa tôi sẽ trực tiếp kiểm tra các chỉ số cho cô ấy, đừng quá lo lắng".

Tú Thanh gọi đến công ty xin nghỉ phép hai hôm, cô không tâm trạng nào để đi làm cả. Kiểm tra một lần nữa thông báo cơ thể Minh Nhi không có gì đáng ngại, mọi người cũng theo đó mà được thả lỏng hơn chút. Minh Anh liếc nhìn em gái "Chỉ được cái hù doạ chúng tôi", cô quay lại nhìn kỹ hơn nhưng không tin vào mắt mình. Em gái cô mở hờ đôi mắt, môi mấp máy gì đó giống như chữ "Chị". Cô lắp bắp "Mẹee, m ẹ", lại bấm chuông cấp cứu lần nữa.

Vẫn là vị trưởng khoa lớn tuổi trở ra không che giấu sự xúc động thực tâm "Chúc mừng nhé, thật sự chúc mừng gia đình, tôi đã tiêm cô ấy thuốc an thần để tránh xúc động. Gia đình tránh để cô ấy xúc động." ông rời đi, họ vẫn phải bên ngoài chờ y tá bên trong đang tiêm thuốc. "Cô ấy sẽ tỉnh rất chậm, mọi người phải để tự nhiên không được đánh thức" Y tá vui vẻ dặn người nhà rồi rời đi.

Minh Nhi mở mắt đôi ba lần sau đó, nhưng cũng nhanh chóng ngủ lại. Cô như đang lưng chừng giữa thực và ảo, cô vẫn có phản ứng nhẹ khi nghe đến tên mình hay ai đó chạm vào tay cô. Qua khe mắt mờ mịt, cô vẫn nhận biết là người thân cô đang đang ở kế bên. Minh Anh gọi báo cho John, cậu vui mừng muốn trở lại ngay khi hoàn thành những việc mẹ giao ở đây. John thật sự quá nhớ và lo lắng cho dì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro