Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Với vẻ mặt đang suy tư, tôi chẳng biết mình đã đến nhà bác Hai từ lúc nào.

"Ồ về rồi đấy à?! Làm cái quái gì mà đi lâu thế bây?"

Bác Hai la lên khi thấy tôi đi lố hẳn cả chục mét. Cũng may, nếu không có ông bác đứng chờ thì có lẽ tôi lại một lần nữa đi lạc rồi.

"Dạ con đi lạc với... suy nghĩ vài chuyện."

"Ha ha! Cái tội cẩu thả không chịu nghe ta chỉ đường đàng hoàng đây mà! Thôi vô thay đồ rồi xuống ăn sáng đi!"

Tôi lại được xoa đầu. Nhưng cũng nhờ cái xoa đầu đó mà tôi cũng thấy thoải mái hơn phần nào sau chuyện vừa xảy ra. Cũng phải, tôi đã tự hứa với lòng mình là phải vui vẻ lên mà sao lại có thể để cái bản mặt u sầu đó ra ngoài được?

"Mà xe ta đâu?"

"Con quăng xuống sông rồi ạ!"

Tôi đáp bằng một nụ cười tươi nhất của mình rồi chợt nhận ra mình không nên làm vậy.

...

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị mắng một trận nhưng thay vào đó ông bác của tôi chỉ đơn thuần vỗ lưng tôi hai cái rồi kêu tôi ăn sáng xong đi rồi chịu phạt.

"Đây cầm lấy."

Tôi được nhận một con dao, một con dao lớn đến mức tôi phải gọi nó là một cây đao, hay nhân gian vẫn thường gọi là mã tấu.

"Cái gì đây bác?"

Tôi cầm cái thứ đó trên tay, mặt đổ đầy mồ hôi nhìn ông bác của mình.

"Mã tấu đấy, cẩn thận kẻo đứt mẹ tay thì mệt đấy."

"Chuyện đó thì đương nhiên rồi nhưng ý con là... bác đưa con để làm gì?"

Tôi cau mày lại nhìn ông bác của mình.

"Ờ chuyện đó thì dễ hiểu thôi. Dạo gần đây ta để ý thấy khu này nhiều bọn cỏ rác làm ta chướng mắt quá nên hôm nay bác cháu ta sẽ làm gỏi bọn nó."

"Dạ? Sao cơ?"

"Là làm cỏ tụi nó, hiểu chưa?"

Lúc này tôi đổ mồ hôi đến ướt cả người luôn. Rồi cái câu nói mà anh tôi nói lúc ở trên xe vào vài ngày trước mới ùa về.

"Ổng dữ lắm đấy, nhớ mà nghe lời."

Ông bác của mình là cái thứ gì vậy? Tôi lại càng thấy sợ hơn khi ông cũng vác một cây mã tấu lên, đút lên miệng một điếu thuốc và đeo kính râm vào.

"Mà đừng có mặc áo trắng, lát nữa dính hết vào áo rồi dơ khó giặt ra lắm."

...

"Thằng này dai quá! Tuấn! Giữ thân nó lại để bác chặt chân nó!"

"Dạ..."

Tôi làm theo lời ông bác của mình, giữ lấy cái phần thân của cái cây dại trong vườn để cho ông bác của mình chặt rễ nó ra. Xử lý một góc cây dại đang trên đà phát triển thế này đúng là tốn sức, cũng dễ hiểu vì sao ông bác của tôi lại lôi mình đến đây nhưng mà... Cái vẻ mặt khoái trá sau khi gạt tôi thành công của ổng làm tôi thấy muốn bỏ về ghê.

"Rồi! Dọn thêm đám kia nữa là xong! Cố gọn ghẽ trước bữa trưa nào Tuấn!"

"Dạ."

Thế là tôi và ông bác của mình lại tiếp tục công việc phát hoang khu vườn cho đến trưa. Xong việc, tôi được đãi món thịt bò xào đậu que ngon một cách khó tưởng. No nê tôi nhảy thẳng vào nhà tắm và tôi thề rằng chưa bao giờ mình cảm thấy sảng khoái đến như vậy.

Một tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi nằm nghỉ ở trên phòng nhưng lại không ngủ được chút nào vì sợ rằng mình sẽ đến trễ buổi tập. Nhưng thật ra tôi đã thiếp đi được một chút và có thể ngủ quên luôn nếu bác Hai không gọi tôi dậy.

Tôi cứ tưởng là ông bác kêu tôi dậy vì sợ trễ giờ tập với Hiền nhưng hóa ra là ổng nhờ tôi đi mua rượu hộ. Bác Hai bảo tôi cứ đi đến đường lớn thì sẽ thấy một cửa hàng, vào đó bảo mua rượu cho ổng là xong. Vốn chẳng lý do gì để từ chối, tôi nhận nhiệm vụ rồi rời khỏi nhà ông bác một cách nhanh chóng.

Cũng với cái khung cảnh y hệt ba ngày trước tôi đến đây, con đường trải nhựa không có lấy một bóng xe và cửa hàng kia đang mở cửa. Tôi nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa kéo ra và khiến luồng hơi mát lạnh của chiếc máy điều hòa dội thẳng vào mặt. Sướng tê cả người nhưng tôi cũng không quên bước nhanh vào và đóng cửa lại.

Cũng ngay lúc đó, một khuôn mặt quen thuộc lại xuất hiện sau một kệ đồ.

"Chào quý khách... A! Là anh Tuấn ban sáng!"

"A!"

Là Mai?! Giật mình và lùi một bước rồi đến bước thứ hai, tôi toang mở cửa ra và bỏ chạy thì ý thức đã quay lại. Tôi đột nhiên cảm giác rằng mình sẽ bị chứng đa nhân cách nặng cộng với bệnh tim nếu tiếp xúc với cô gái này.

"Anh sao vậy?"

Mai nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

"À không sao chỉ là... anh không ngờ gặp lại em ở đây."

Nói đúng hơn là tôi không ngờ rằng mình sẽ gặp lại cô ấy! Nhất là khi chỉ mới sau có vài tiếng! Tim tôi chưa kịp hồi phục chỉ sau vài giờ lao động!

"Thì em đã bảo rằng em có cảm giác là mình sẽ còn gặp lại đúng không? Anh phải tin vào trực giác của con gái."

"Ừ..."

Tuy nhiên tôi lại nghĩ rằng chắc cô nàng do biết tôi đang ở đâu nên cũng dễ dàng đoán được là thế nào tôi cũng ra đây để mua đồ thôi.

Có lẽ thế.

"Mà công việc em nói đến là cái này à?"

"Dạ!"

Tôi nhận được một cái gật đầu đầy vui vẻ ngay khi vừa đặt câu hỏi.

Rồi tôi cũng cười mỉm và nhìn quanh cửa hàng, nó trông chẳng khác gì mấy so với những cửa hàng mà tôi thường đi vào khi còn ở thành phố. Có máy lạnh, tủ kem, tủ chứa các loại nước ngọt, những kệ tủ đồ thì được phân loại một cách rất tiện lợi và ngay ngắn. Dựa trên những điều trên thì tôi có thể đoán Mai là một người rất ngăn nắp và trách nhiệm.

Đó là còn chưa nói đến sự tự lập khi đã đi làm thêm ngay khi mới cấp ba thế này.

"À đây không phải là làm thêm đâu, đây là cửa hàng của nhà em luôn đó."

"Ra thế mà... Hả?! Sao em biết anh đang nghĩ gì vậy?"

Mai giơ một ngón tay lên rồi nháy mắt với tôi.

"Thì em đã bảo rồi mà, em có khả năng thấu hiểu người khác hơi bị hay đấy!"

"Ra thế..."

Sau chuyện ban sáng với cả chuyện này, tôi đúng là không thể phủ nhận được khả năng nhìn nhận người khác của Mai. Giỏi thật, tôi muốn trầm trồ ra luôn bên ngoài nhưng nếu nói thế ra ngoài không biết có kì không nữa...

"Em biết em giỏi mà anh không cần khen. Hì hì."

"Em thật sự có khả năng đọc suy nghĩ à?!"

"Không, em chỉ đoán thôi. Nào ngờ đúng thật."

Mai giơ một ngón cái rồi lại nháy mắt trái với tôi.

"Nhưng cám ơn lời khen của anh nhé, Trần đại nhân."

"Ha!"

Chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy buồn cười rồi phụt ra cả lời như vậy.

"Anh cười cái gì vậy? Em đâu có định chọc cười anh."

"Nếu em thật sự có thể thấu hiểu thì sẽ biết vì sao đúng không? Ha ha!"

"Ê thế này ăn gian! Anh không giả cười ấy chứ? Mà không, cái này cười thật."

"Ha ha ha!"

"Đừng cười nữa! Anh làm em cảm thấy khó hiểu đấy!"

Thế là tôi lại cười to hơn.

Kì lạ phải không? Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này với cái cách mà Mai nói chuyện, tôi đều cảm thấy hơi lo lắng và sợ hãi. Nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn có thể khiến tôi quên hết đi những chuyện đó và thậm chí còn làm tôi phải cười ra tiếng như thế này.

Một cảm giác ấm áp và đáng tin cậy, đúng là thật tuyệt khi mình lại có thể gặp một người như thế này.

"À quên mất! Phải mua đồ!"

Lúc này tôi mới nín cười rồi quay lại nhìn Mai. Cô nàng từ lúc nào đã và đang lườm tôi với ánh mắt đầy khó chịu.

"Không bán."

"Gì?!"

"Mời quý khách về cho, cửa hàng chúng tôi không tiếp những vị khách trêu chọc nhân viên."

Khoan đã! Tôi vừa làm nhỏ giận à?!

"Ấy! Anh xin lỗi! Chỉ là hồi nãy nó..."

"Ha!"

Tôi đã định giải thích thì cái mặt hình sự của nhỏ kia lại xuất hiện một tấm giấy cứng được ghi một dòng chữ rất đẹp nét "đùa tý thui".

Kèm theo đó là một cái giọng cười đầy thỏa mãn từ người cầm.

"Đùa chút thôi, anh đừng tin là thật nhé. Dù sao thì ai mà lại đi đuổi khách bao giờ đúng không?"

"Ờ..."

Lại bị lừa rồi. Cả ông bác của mình đến Mai... Chắc ai cũng xem tôi như một thằng dễ dụ thì ph...

"Ấy! Em không nghĩ anh dễ dụ đâu!"

"Em đừng có đọc suy nghĩ của anh nữa được không?! Anh thậm chí còn chưa kịp nghĩ xong đấy!"

"Nhưng nó hiện rõ ngay trên mặt anh luôn á!"

"Thế anh lại thành một thằng dễ đoán à?!"

Và cứ thế, tôi vẫn chưa mua được rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro