Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Và kết quả của việc "nhiều chuyện" với Mai là...

"Anh đến muộn. Một tiếng đồng hồ."

Ngồi trên băng ghế gỗ trước mặt Hiền, tôi cúi đầu xuống lộ rõ vẻ hối lỗi.

"Xin lỗi... có chút việc bận nên..."

Tôi không ngờ rằng mình chỉ ở đó nói chuyện phiếm thôi mà cũng tốn đến tận một tiếng đồng hồ. Nếu bác Hai không ra tận tiệm để tìm xem tôi có đi lạc không thì có lẽ tôi cũng quên mất luôn buổi tập rồi.

"Anh có biết là tui đợi anh bao lâu rồi không hả? Có biết bắt con gái đợi là tội tày trời không hả? Ban sáng còn hăng hái lắm mà sao giờ lại có thể làm chuyện này hả? Tui thậm chí còn háo hức chờ đến giờ tập đấy biết không hả? Thế mà anh..."

Và tôi ngồi đó, hứng chịu sự giận dữ của tự nhiên như một cái cây non yếu ớt nào đó.

"Với cả anh còn bắt cả đội..."

"Thôi được rồi, em đừng có giận dữ với thần tượng của mình thế chứ?"

Khi Hiền vẫn đang mắng thì đột nhiên giọng một ai đó vang lên, tôi nhìn qua thì đó là một thanh niên trạc tuổi tôi. Anh bạn này có một cái đầu được cắt sát quá cỡ đến mức, tôi có thể tưởng tượng ra cái cảnh đồng lúa mới được gieo hạt trông như thế nào. Dáng dấp thì khá cao cùng với thể hình khá là ốm. Khó mà có thể ước lượng được chiều cao của người này khi tôi vẫn còn ngồi nhưng tôi đoán là phải hơn cả một mét tám.

"Ai thèm thần tượng ổng chứ!"

Hiền liếc qua người đó rồi hứ một cái rõ to.

"Dù sao anh cũng đến rồi, làm việc của một huấn luyện viên đi!"

Nhỏ giận thật rồi. Lúc này thì tôi lại đột nhiên nhớ đến cái mặt đỏ cáy của Hiền khi biết tôi là ai với cả lúc rớt nước mắt trong phòng mình nữa. Cứ như hai thái cực khác nhau ấy nhỉ? Tôi lại tự hỏi có phải hai lúc đó tôi bị hoa mắt mà tưởng tượng ra không.

"À thì..."

Tôi sau khi có vẻ như được giải thoát khỏi màn tra tấn lỗ tai liền đứng dậy rồi gãi đầu.

"Có lẽ chúng ta nên giới thiệu bản thân trước nhỉ?"

"Ừ ý hay đấy tân huấn luyện viên!"

Anh cây sậy cũng đồng tình và vẫy tay gọi những thành viên khác trong đội.

"Ê! Tạm nghỉ hết vô gặp huấn luyện viên mới này!"

Lúc này tôi nhìn ra ngoài sân tập thì mới thấy nơi này quả thật cũng rất ra dáng một sân tập điền kinh đúng nghĩa. Nó không khác gì mấy so với sân tập hồi đó của tôi hồi cấp hai khi dường như mọi thiết bị, đường kẻ và các thứ, đều có đủ cả. Nếu đây là một trường cấp ba ở thành phố thì hẳn là một trường chuyên thể thao hoặc cũng phải là một trường tư đắt tiền. Nhưng nếu là ở vùng quê thì tôi cũng có thể hiểu vì xung quanh ngôi trường này quả thật cũng còn rất nhiều đất trống.

Khi đến đây thậm chí tôi còn thấy cả một sân đá banh với cả bóng rổ và học sinh tụ tập ở đó khá đông.

"..."

Chẳng bù với ở đây...

Cả một đội điền kinh với nhiều môn thể thao khác nhau mà sao chỉ có năm người. Ngoài Hiền và anh bạn cao kều kia ra thì sau lời kêu gọi, chỉ có thêm hai nam và một nữ khác chạy vào chỗ tôi.

"Ô! Huấn luyện viên mới à? Thế còn ông thầy dạy văn quý hóa của chúng ta đâu rồi?"

Một cậu con trai trong số đó giơ tay lên, cậu ta rất tràn đầy năng lượng và có vẻ là người đã vận động nhiều nhất khi cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng vẻ ngoài thì vẫn hăng hái như chưa hề khởi động xong vậy.

Nhưng dựa vào những bắp thịt đã săn lại và ánh mắt đầy lửa kia, tôi chắc chắn là cậu ta đã tập không hề ngừng nghỉ suốt một tiếng qua. Dù là một thằng con trai nhưng tôi cũng phải nói là cậu ta có khuôn mặt rất ưa nhìn cộng với thể hình rất cân đối từ trên xuống dưới. Sẽ không mấy bất ngờ nếu anh bạn này thuộc dạng nổi tiếng và được bọn con gái ái mộ.

"Chắc lại ngủ quên đâu đó rồi."

Cô gái còn lại lên tiếng với một cái thở dài, xong, nhìn qua tôi với một cái nhíu mày.

Tôi đã hơi giật mình mà mém chút phải làm gì đó xấu hổ nhưng cũng đủ bình tĩnh mà biết rằng mình chưa làm gì sai để xin lỗi người ta.

Có lẽ một phần cũng vì cô ta vốn trông đã rất đáng sợ rồi mà còn nhuộm tóc vàng óng. Tôi không biết ở đây thế nào nhưng ở trên chỗ tôi thế này là thuộc tầng lớp anh chị có số má trong trường rồi.

"Lại trễ nữa à?! Hơn một tiếng rồi đó?!"

Trong khi tôi bắt đầu thấy hơi chột dạ khi anh bạn hăng hái kia cảm thán thì Hiền lại là người đâm thêm một phát nữa vào tim tôi.

"Hừ. Giống y hệt ai đó."

"Này..."

Tôi nhìn qua bà chị họ của mình và Hiền cũng quay mặt đi chỗ khác.

"Mà anh, à không! Thầy huấn luyện viên tên gì vậy ạ?! Thầy là giáo viên mới đúng không?!"

Anh bạn hăng hái bắt đầu vô chế độ dò hỏi. Quả thật ban nãy tôi có hơi ngại nhưng với cái vẻ hăng hái này thì tôi cũng đỡ lo hơn một chút.

"À không, tôi đơn thuần chỉ là em họ của Hiền và được gọi vào chia sẻ kinh nghiệm thôi. Không hẳn là huấn luyện viên thật đâu..."

Chắc giới thiệu thế cũng được rồi nhỉ?

"Em họ?"

"Ừ, em họ."

Một thằng bình thường không có gì quá đặc biệt.

"Là Trần Anh Tuấn à?!"

"Ừ."

Khoan! Tôi không hề mong chờ cái phản ứng này. Dù nó đã từng xảy ra một lần rồi.

"Quân bây đâu! Lấy bàn ghế ra tiếp khách quý!"

"Mày im đi Thịnh."

Thế là anh bạn hăng hái bị cô nàng tóc vàng cốc đầu một cái.

"Trần Anh Tuấn là thằng cha nào?"

Và trái hẳn với cái phản ứng của người vừa bị chấn thương đầu hay Hiền vào vài ngày trước, cô gái tóc vàng có vẻ không biết tôi là ai mà hếch mặt lên làm một lọn tóc che đi một phần khuôn mặt. Cô ta cũng nhanh chóng lấy tay hất nó ra rồi tiến lại gần hơn với tôi, ngước mặt lên, vẫn nhìn với ánh mắt đầy sự hăm dọa vốn có của mình. Dù là con gái nhưng cô ta chắc cũng cao đến tầm mét bảy và cái cách thở đầy lực kia làm tôi thấy không khỏe cho lắm.

"Cựu siêu sao điền kinh cấp hai toàn quốc đấy chị Trang! Ảnh chạy nhanh như gió luôn!"

"Ồ."

Dù tôi vốn chẳng tự hào gì mấy với chuyện đó nhưng cái vẻ mặt "thường thôi" kia làm tôi có chút khó chịu.

"Thầy và mày ok với ông này phải không Thuận?"

Rồi Trang, cô gái tóc vàng quay sang hỏi anh bạn cao kều.

"Ừ, thầy đồng ý ngay và đương nhiên tui cũng..."

"Thế tao không ý kiến."

Cô ta nhún vai một cái rồi bước đi, dừng lại cách chỗ tôi chừng năm mét và khoanh tay lại. Đương nhiên là vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy sự khó chịu thường có của mình.

Không khí ở đây đột nhiên ngột ngạt thế nhỉ?

Tôi đưa mắt nhìn qua người còn lại chưa hề nói câu nào ở đây. Đó là một nam sinh khá cao ráo với chiều cao phải đạt đến mét tám. Đầu tóc được cắt lên cao sát mái theo đúng tiêu chuẩn của quân đội. Dù tôi không thể thấy quá nhiều thông qua chiếc áo thể dục đồng phục kia nhưng dựa vào bắp thịt ở tay của người này, tôi dám cá cậu ta hẳn là dân thể thao cũng được ít lâu rồi.

Và khác với những người khác, cậu ta không tỏ ra bất kỳ phản ứng nào mà chỉ ngồi dưới đất, chống cằm nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt lờ đờ kia chẳng hề chớp một cái nào cũng như di chuyển, nó cứ ở đó, nhìn thẳng về phía này và chỉ cử động theo vị trí của tôi.

"À thôi, quay về chủ đề chính. Giới thiệu đi ha..."

Anh bạn cao kều tên Thuận là người phá vỡ bầu không khí khó chịu này bằng một nụ cười gượng.

"Em tên là Thuận, năm nay lên lớp mười hai là đội trưởng đội điền kinh ạ. Đồng thời điểm mạnh của em là nhảy cao. Rất mong được tân huấn luyện viên chỉ dạy ạ."

"À ừ..."

Thuận giới thiệu rồi cúi nhẹ đầu xuống, nhưng dù có thế thì vẫn cao hơn cả tôi. Giờ mới để ý thì hình như anh bạn này phải cao đến hơn mét chín chứ không phải chỉ là hơn mét tám đâu! Đáng nể thật!

"Con em tên Thịnh! Học sinh lớp 11, rất hân hạnh được đón tiếp Anh Tuấn vĩ đại ạ! Em trông thế chứ mọi môn đều có thể chơi được đấy!"

"Mà chẳng cái nào ra hồn." Cô gái tóc vàng thở dài một cái rồi lại tiếp. "Còn tôi là Trang. Tôi cũng đại khái như trên. Nhưng giỏi hơn thằng kia. Lớp 12."

Ừ rồi, hăng hái là Thịnh, đội trưởng là Thuận và tóc vàng là Trang. Tính ra cũng không khó nhớ lắm nhưng mà cái người kia hình như chưa nói...

"Khò..."

Ngủ luôn rồi!

"Dậy mày!"

Và Trang là người cho cậu thanh niên ngủ gục đó một cái cốc đầu. Dù không phải là người lãnh cú đó nhưng chỉ nghe tiếng thôi thì tôi cũng có thể cảm nhận được một chút đau đớn.

"Sao đấy..."

Mở mắt ra, vẫn không tỏ ra đau đớn hay chí ít là giật mình, cậu ấy chỉ nhìn lên tôi và những người khác rồi gật nhẹ đầu, đứng dậy.

"À hiểu rồi." Với một cái cúi nhẹ đầu xuống, cậu ấy bắt đầu màn giới thiệu của mình. "Tôi là Minh. Học sinh lớp 11. Tôi ở vị trí chạy nước rút nam, nên rất mong được anh chỉ dạy."

Nước rút? Nếu thế thì Minh hẳn là người chạy nhanh nhất ở nơi này. Có lẽ cũng vì biết tôi là ai nên cậu ấy mới nhìn tôi chằm chằm cũng như mới có cái màn giới thiệu bản thân như vậy.

"Tui là Hiền, nước rút nữ."

"Ừ."

Mém chút quên mất cái người đã lôi tôi đến đây luôn ấy chứ.

"Cám ơn mọi người đã tiếp đón, tôi cũng mong được góp sức phần nào..."

Và màn giới thiệu đã xong. Thế thì phải đến phần công việc tiếp theo.

Là cái quái gì nhỉ? Khổ thật! Tôi chưa kịp chuẩn bị gì cho chuyện này!

Mà không, có lẽ tôi nên dùng chút kiến thức hồi thơ ấu của mình về mấy bữa đầu tham gia đội điền kinh vậy. Đúng, trước tiên lúc nào cũng là giới thiệu bản thân rồi điểm mạnh. Sau đó thì huấn luyện viên sẽ cho mọi người tập thử qua các môn sở trường của mình.

"..."

Đúng rồi ha!

"Dù sao thì tôi vốn cũng không biết khả năng của mọi người thế nào, nên sao chúng ta không thử qua những môn sở trường của mọi người trước nhỉ?"

"Ừ ý hay đó huấn luyện viên!"

Tuyệt, đội trưởng đồng ý rồi.

"Ồ! Chạy trước mặt siêu sao! Bà cũng mong hôm nay lắm đúng không Hiền?!"

"Ờ."

Trái với vẻ hăng hái bình thường phải ngang ngửa Thịnh, Hiền chỉ ngồi một chỗ, gật nhẹ đầu rồi nhìn đi chỗ khác. Và tất nhiên nó cũng khiến tôi không khỏi tò mò mà tự hỏi rằng đã có chuyện gì xảy ra. Hay chỉ vì tôi đến trễ mà có thể khiến người khác buồn đến vậy? Vô lý.

Trong khi đó hai người còn lại của đội chỉ gật gù cái đầu mà không thèm nói thêm gì.

"Em xin thử tập trước được không huấn luyện viên?"

Thuận giơ một tay lên và hỏi trong khi những người khác một là không hứng thú, hai là đang nhảy tưng tưng hào hứng hoặc ba là... Hiền.

Nhưng thôi kệ, điều đó không có nghĩa là tôi cũng nên trở nên nhàm chán.

"Được! Thuận em hãy cho anh đây thấy hết toàn bộ khả năng của mình đi!"

"Vâng!"

Và Thuận bắt đầu thực hiện qua một lượt các bộ môn điền kinh như chạy nước rút, nhảy xa, chạy vượt rào và đương nhiên là cả môn mà cậu ta bảo là mình giỏi nhất, nhảy cao.

Mặc dù đây chỉ là một buổi tập bình thường và tôi cũng chỉ cần biết qua khả năng của từng người nhưng mà với mức xà một mét tám bảy thì không phải là khó quá sao? Dù tôi biết rằng mức xà như thế còn thấp hơn chiều cao của Thuận nhưng tôi cũng không khỏi bồn chồn.

"Ồ lại có trò vui rồi."

Trang mặt khác, lại chống cằm và nở một nụ cười khoái trá. Điều đó khiến tôi không khỏi tò mò mà đặt câu hỏi.

"Có chuyện gì thế?"

"À không có gì, cứ quan sát đi."

Trang không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng mà chỉ cười khoái trá rồi vỗ hai tay vào nhau, hét ra chỗ Thuận đang chuẩn bị lấy đà.

"Đừng làm hỏng cú này đấy trọc!"

Thuận hơi giật mình trước âm thanh ồn ào kia nhưng cũng bình tĩnh mà giơ một ngón cái về phía bọn tôi.

Xong, cậu ta hít một hơi thật sâu, bắt đầu giậm chân tại chỗ bốn cái rồi nhảy từng bước xa từ vạch xuất phát. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám bước xa rồi bắt đầu tăng tốc, Thuận dậm chân trước xà với khoảng cách gần một mét bằng chân phải rồi bật cao lên.

Qua ánh chiều tà, tôi có thể nhìn thấy một bóng đen uyển chuyển tuyệt mỹ giữa không trung, nhẹ nhàng vượt qua xà ngang và ngã ra tấm đệm mút.

"Được rồi!"

Thuận đứng thẳng dậy ngay sau đó rồi giơ cả hai tay lên.

"Ghê! Kỷ lục mới luôn! Tuyệt đến mức không có cọng tóc nào của mày chạm vào xà luôn đó!"

Trang giơ một ngón cái tán thưởng trong khi Thịnh cũng nhảy tưng tưng ở ngay sau lưng người đội trưởng từ lúc nào.

"Đãi ăn gì đi anh ơi!"

"Đương nhiên rồi! Ăn mừng chứ! Nhưng trước mắt phải thể hiện hết bản thân cho anh Tuấn xem đi!"

"Đương nhiên rồi!"

Hăng ghê. Thấy cái cảnh này khiến tôi không thể không mỉm cười.

"Tiếp đến là thằng em này nha anh Tuấn!"

"Ừ tới đi Thịnh!"

Tôi chấp thuận ngay lập tức và không quên lấy giấy viết, đồng hồ bấm giờ ra ghi lại thành tích của những người trong đội.

Và Thịnh đúng y như những gì mà cậu ta nói, mọi thứ đều thực hiện một cách rất bình thường. Từ chạy nước rút đến nhảy cao, nhảy xà, cậu ta đều làm được tất, nhưng đều đạt ở mức trung bình hoặc kém hơn một chút.

Nhưng thế này lại là một điểm mạnh khá thú vị, vì một ai đó có thể làm được mọi thứ đúng là hiếm gặp. Đó là chưa kể đến cái khả năng "không hề biết mệt" kia nữa chứ.

Nếu cậu ta vào vị trí chạy marathon thì đúng là không thể nào hợp hơn được nữa.

...

Và tiếp theo là...

"Á chạy luôn rồi!"

Trang không hề nói một lời mà đã bắt đầu buổi tập của mình. Tất nhiên tôi cũng không khỏi rời mắt và ghi chép về thành tích của cô ta. Và lên, xuống thất thường, rõ rệt luôn!

Ý tôi là, tốc độ rất nhanh, kỹ thuật tốt nhưng lại có chút gì đó không uyển chuyển. Mọi thứ đều nhỉnh hơn so với con gái chung tuổi nhưng tốt rõ rệt thì tôi chỉ có thể thấy khi cô ta chạy vượt rào một trăm mét, nơi mà tốc độ và kỹ thuật thể hiện rất tốt.

Nói về tổng thể, thành tích có thể không quá cao nhưng nếu được huấn luyện bài bản, cô ta sẽ có thể làm tốt hơn rất nhiều.

"À Trang! Tôi thấy tốc độ của em tốt đấy. Màn chạy vượt rào đúng là xuất sắc, không hề có bất kỳ lỗi nào luôn, giữ tốc độ cực kì tốt đấy! Lại còn có thể lực tốt nữa nên..."

"Nói nhiều và nhanh quá! Từ từ thôi!"

Và từ lúc nào tôi đã vô thẳng chế độ luyên thuyên về mấy cái này.

...

Rồi tiếp đến!

"Tôi chỉ chạy nước rút một trăm mét thôi. Mấy môn kia khỏi tập được không?"

Minh giơ nhẹ một tay lên hỏi tôi. Và tất nhiên tôi cũng chẳng giấu nổi sự bất ngờ của mình mà đực mặt ra.

"Hả?"

Tôi nhìn qua Thuận, đội trưởng của đội thì cậu ta cũng cười nhẹ và gật đầu.

"Minh chỉ chạy một trăm mét thôi, mấy môn khác không tập đâu nên chỉ hỏi cho có thôi."

Sao giờ nghe như một thành phần thiên tài bất trị nào đó vậy?

Minh bước lại gần tôi và Thuận, cậu ta nói khi đôi mắt lờ đờ kia vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không, cái này tôi hỏi thật. Anh có ổn nếu tôi chỉ tập mỗi một môn không?"

"À thì... Chắc không sao ha?"

Tôi không rõ nữa. Ý tôi là, đúng là vận động viên chuyên nghiệp thường chỉ tập mỗi một môn thôi nhưng Minh chắc không phải dân chuyên đâu nhỉ? Thật ra tôi mong cậu ta là dân chuyên chứ, chí ít thì cũng đạt thành tích tốt trong tầm học sinh trung học. Vì dù sao xét về tốc độ, Thịnh và Thuận cũng đạt mức trung bình đổ xuống khi chạy nước rút. Nên nếu Minh đạt thành tích cao chỉ trong mỗi môn này thôi thì cũng là một điều tốt.

"Cám ơn."

Minh cúi nhẹ đầu trước tôi rồi đi ra ngoài vạch xuất phát, vô thế chuẩn bị ngay lập tức vì cậu ta vốn đã khởi động khi những người khác đang ở ngoài sân.

Tiếng còi xuất phát vang lên cũng là lúc Minh phóng thẳng về phía trước.

"Ồ."

Xuất phát tốt, không hề có bất kỳ sai sót nào và thậm chí phần đạp lấy đà phải gọi là xuất sắc.

Tư thế khi chạy cũng được thay đổi và duy trì một cách tuyệt vời. Cậu ta thật sự đã tập rất nhiều trong việc này, tôi có thể nhận thấy điều đó qua tư thế chạy, rất tốt. Đó là tôi chưa kể đến tốc độ của cậu ta, thứ quả thật đã khiến tôi thấy bất ngờ.

Mặc dù thế, vẫn còn thiếu sót, nhất là cậu ta đã dùng sức quá nhiều vào lúc xuất phát nên nửa sau của chặng đua có tụt lại một chút. Ngoài ra khi đến đích cũng có một chút không ổn nhưng...

"Mười ba giây mười một!"

Đó là một thành tích tốt đối với học sinh cấp ba. Nếu không phải vì có những cái sai kia thì có lẽ đã vượt qua hẳn mức mười ba giây rồi!

"Ồ..."

Minh có vẻ không hài lòng với kết quả lắm nên cũng chạy lại về phía tôi và liếc nhìn cái đồng hồ.

"Không có gì đáng thất vọng đâu!"

Tôi vỗ vai Minh một cái rồi bắt đầu giải thích.

"Cậu xuất phát rất tốt đấy nhưng lại dốc quá nhiều sức nên nửa cuối chặng mới bị tụt lại như vậy. Ngoài ra thì khi đến đích cậu nên rướn người lên thay vì hạ thấp xuống. Với cả nửa sau chặng nếu còn sức thì hãy cố tăng tốc lên..."

"Ừm..."

Minh có vẻ lắng nghe kỹ từng lời tôi nói rồi gật đầu một cái sau một hồi suy tư.

"Có lẽ tôi sẽ thử làm theo gợi ý của anh."

"Tốt!"

Tôi giơ ngón cái lên rồi nở một nụ cười đầy tự hào.

Có thể anh bạn này không thích những môn khác nhưng quả thật với chạy nước rút, khả năng của cậu ta không phải loại tầm thường!

Mà nói đúng hơn thì, ở đây chẳng có ai đáng phải gọi là tầm thường cả. Họ có thể bình thường, nhưng bình thường một cách đáng nể. Dù không quá nổi trội hay có thành tích của những siêu sao mà tôi từng tiếp xúc, nhưng cái cách mà họ cố gắng để trở nên tốt hơn khiến tôi không thể không thấy bừng cháy cảm xúc thể thao bên trong mình.

Với tâm trạng như thế, tôi quay lại hàng ghế chờ, nơi mà Hiền đang ngồi.

"Vui quá nhỉ? Cười hoài không ngớt luôn."

"Ừ vui mà."

Tôi gật đầu một cái rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Hiền.

"Quả thật tôi có chút nghi ngờ rằng mọi người sẽ không thể thấy thoải mái nhưng không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy đấy."

Tôi thở phào một cái rồi một lần nữa nhìn ra ngoài sân tập, nơi mà mọi người vẫn còn đang chạy quanh sân tập mười vòng trước khi ra về. Dù đã tận bảy giờ tối rồi nhưng họ vẫn còn tràn đầy năng lượng, điều đó khiến tôi cũng chẳng muốn về nhà, nói thật đấy.

"Ờ."

Và chẳng hiểu sao Hiền có vẻ không vui về chuyện đó.

Mà nhắc mới nhớ.

"Mà sao nãy giờ Hiền không ra sân thế? Đang mệt à?"

"Ờ..."

Hiền trề môi ra và trả lời với một vẻ mặt bất mãn.

"Ồ thế à, tiếc ghê."

Tôi thở dài một cái rồi lại tiếp tục nhìn vào lại sân. Nhưng lần này tôi lại không hẳn là nhìn về những người khác mà lại là một nơi vô định. Tôi không rõ mình đang nhìn thứ gì nữa cũng vì, tôi đang bắt đầu suy nghĩ, về một số chuyện. Nhưng lại nhanh chóng gạt nó đi, vì tôi nhớ ra rằng nó không phải chuyện vui vẻ gì.

"Chỉ là... Người mà tôi muốn quan sát nhất lại không thể ra sân được."

Tôi ngồi xuống kế bên Hiền, vẫn giữ ánh nhìn về phía sân tập.

Hiền nhìn xuống đất rồi lộ rõ một vẻ mặt buồn chán nhất của mình và điều đó khiến tôi không khỏi bất ngờ. Vì dù sao, ấn tượng đầu và cho đến tận bây giờ của tôi về Hiền là một cô gái hiếu động và không bao giờ cảm thấy buồn chán.

"Tui xin lỗi..."

"Ấy! Sao lại xin lỗi? Nếu không khỏe thì không làm thôi có gì đâu. Với lại nếu hôm nay không được thì mai thôi."

Tôi đang cố gắng hết sức để Hiền có thể lấy lại được chút tinh thần nhưng chẳng hiểu sao, nó có vẻ có tác dụng ngược khi đôi mắt buồn chán kia lại chuyển qua thành một đôi đạn đạo.

"Tui về đây."

"Hả? Sao vậy?"

"Không có gì, tui chỉ đột nhiên thấy buồn ngủ thôi. Anh cứ ở lại với mọi người đi."

Hiền cứ thế mà đứng thẳng dậy, vác theo chiếc cặp táp nhẹ tênh của mình, bước ra khỏi sân tập mà không nói thêm một lời.

Có lẽ ở trường có chuyện gì đó nên giờ nhỏ hơi mệt chăng? Chứ ban sáng tôi vẫn thấy Hiền vẫn vui vẻ như bình thường chứ đâu có ủ rũ như vậy?

"Chậc."

Tôi cũng chẳng biết phải làm gì ngoài mặc kệ và sẽ tìm cách giải quyết sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro