Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Tình bạn của tôi

Tình bạn của con gái, ngay từ khi họ còn là những đứa trẻ cũng đã rất phức tạp rồi.

Tình bạn của con trai thì giống như trò đá bóng, có ranh giới và luật chơi, trong lòng họ đều hiểu rất rõ, phân biệt rõ ràng giữa cạnh tranh và hợp tác, trong lúc giao chiến hò hét, mồ hôi hòa quyện vào nhau. Tình bạn của con gái lại giống như nấu ăn, không có công thức, cũng không có quy tắc, chua cay mặn ngọt, đều có thể cho vào thức ăn, mùi vị phức tạp đến mức ngoài người nấu ra, không ai biết rốt cuộc có những gia vị gì trong đó.

Tôi, Quan Hà và Trương Tuấn được phân vào các lớp khác nhau, tôi học lớp 7 (1), không cùng lớp với bất kỳ bạn tiểu học nào. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là phải tạ ơn Trời Phật.

Tòa nhà lớp học của trường cấp hai có tất cả ba tầng, tầng một là dành cho khối bảy, tầng hai khối tám, tầng ba khối chín. Tòa nhà lớn đó được xây theo hình chữ Z, có điều nét sổ dọc trong chữ Z này được xây vuông góc. Từ lớp 7 (1) đến lớp 7 (3) được bố trí trên cùng một hành lang, có nghĩa là cùng nằm trên nét sổ ngang phía dưới của chữ Z, sau đó đi đến chỗ rẽ chính là văn phòng giáo viên, chỗ rẽ tiếp theo là năm phòng học liền nhau, đánh theo số thứ tự lớp 7 (4) đến lớp 7 (8). Mỗi chỗ rẽ trên một tầng đều có cửa ra riêng, Quan Hà học lớp 7 (5), Trương Tuấn học lớp 7 (8), hai lớp đó nằm trên cùng một hành lang, còn tôi lại ở một hành lang khác, cơ hội giáp mặt của chúng tôi rất hiếm.

Lớp 7 (1) của tôi gần với cửa ra của hành lang thứ nhất, cửa ra lại thông với một khu vườn nhỏ được thiết kế theo kiểu giả cổ điển, có đình nghỉ chân và một cái hồ nhỏ. Hành lang bên lớp Trương Tuấn và Quan Hà có hai cửa ra, cửa ra phía trước cũng thông với khu vườn nhỏ giả cổ đó, cửa ra phía sau lại thông với một sân vận động nhỏ, trên sân vận động có tám bàn bóng bàn được xây bằng xi măng, bên ngoài là rừng cây bạch dương, đi qua rừng bạch dương là sân bóng chuyền, tòa nhà khoa học kĩ thuật, tòa nhà thực nghiệm, khu ký túc xá, nhà ăn...

Tôi cảm thấy vô cùng hào hứng, mơ tưởng về sự khởi đầu của một cuộc sống mới, hy vọng sự khởi đầu mới này sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống hồi tiểu học.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi dạy tiếng Anh. Thầy có đôi mắt nhỏ ti hí, họ Thôi. Thầy Thôi vừa tốt nghiệp đại học, được phân về trường tôi giảng dạy. Ban giám hiệu tin tưởng để thầy làm chủ nhiệm lớp, vì vậy thầy rất nghiêm túc, bất kì cử động nào của chúng tôi cũng không thoát khỏi ánh mắt thầy.

Giờ ngữ âm còn chưa kết thúc, đám bạn trong lớp đã đặt biệt danh cho thầy, nói thầy có đôi mắt nhỏ tụ quang, nên mĩ danh của thầy sẽ là "Chậu Của Cải".

Ông thầy với biệt danh"Chậu Của Cải" này có ảnh hưởng rất lớn tới cuộc đời tôi, có đóng góp không nhỏ trong việc tạo dựng tính cách nhanh nhẹn của tôi, có điều câu chuyện về thầy tôi sẽ kể sau.

Giáo viên đầu tiên xảy ra va chạm với tôi là cô giáo ngữ văn, cô Tằng Hồng. Nhìn cô rất giống con trai, tóc ngắn, thích hút thuốc, cũng là cô giáo duy nhất biết hút thuốc mà tôi biết.

Tháng Chín hàng năm, học sinh nhập trường, đều có lễ khai giảng, trình tự sẽ là: Hiệu trưởng lên phát biểu, tuyên bố năm học mới bắt đầu, sau đó khối chín sẽ cử đại diện lên phát biểu, đại diện cho học sinh toàn khối thể hiện quyết tâm, cố gắng vượt qua kì thi lên cấp ba thuận lợi. Khối bảy cũng sẽ có đại diện thay mặt toàn bộ học sinh mới lên phát biểu. Cuối cùng là lễ trao thưởng cho những học sinh ba tốt và các cán bộ lớp xuất sắc của học kì trước. Trong lễ khai giảng, dù là học sinh nào, chỉ cần được lên bục cũng đã đại diện cho học sinh ngoan, vô cùng vinh dự. Những người không có thành tích học tập xuất sắc thì không bao giờ được nằm trong số đó.

Năm ấy, thầy hiệu trưởng giao cho cô giáo Tằng nhiệm vụ chọn ra một học sinh đại diện cho đám học sinh mới lên bục phát biểu. Cô Tằng lại không coi trọng chuyện đó. Ngay trong giờ ngữ văn tự học buổi sáng, cô gọi vài bạn gái cô thấy ưng mắt lên bục giảng đọc bài, sau đó không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ thẳng vào tôi.

Khi ấy, tôi ngờ rằng có lẽ cô đã bị va đầu vào cửa. Hết giờ, tôi đi tìm cô, cô đang bắc chân chữ ngũ ngồi hút thuốc.

Tôi nói: "Thưa cô, em không thể đại diện cho học sinh mới lên phát biểu được đâu ạ."

Cô liền hỏi tôi: "Tại sao em lại không thể?"

Tôi trả lời: "Vì em học không giỏi."

Cô nhả khói, hỏi thầy giáo cũng đang ngồi hút thuốc đối diện với mình: "Trường có quy định phải là học sinh đứng nhất lớp mới được lên phát biểu không?"

Thầy giáo kia cười trả lời: "Không."

Cô giáo Tằng nhún nhún vai, nói với tôi: "Nghe thấy chưa? Không có quy định ấy."

Suýt nữa thì tôi trừng mắt lườm cô, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Em chưa từng phát biểu trước đám đông bao giờ."

Cô đáp: "Ai cũng có lần đầu tiên, thế chẳng phải tốt hay sao, cô sẽ giúp em bắt đầu lần đầu tiên của mình." Nói xong, cô tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, đuổi tôi đi: "Em sẽ lên phát biểu! Có thời gian ở đây mà dài dòng thì mau về viết nháp trước đi, đừng làm phiền chúng tôi soạn bài nữa."

Lần này thì tôi lườm thật, soạn bài? Hút thuốc thì có!

Gặp phải cô giáo đầu bị va vào cửa thế này, cũng chẳng còn cách nào, tôi đành về viết nháp bài phát biểu. Viết nháp xong, cô Tằng đọc một lượt, tùy tiện sửa vài lỗi chính tả rồi nói là được rồi. Nhìn bộ mặt đau khổ nhăn nhó của tôi, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng thốt ra mấy lời vàng ngọc: "Đừng căng thẳng, chẳng có gì là ghê gớm cả, em cứ đứng trên bục nhìn đám bạn phía dưới cười là được, cười mệt rồi thì cũng phát biểu xong."

Khóe miệng tôi giật giật, cười, tôi cười!

Khi đó, trường cấp hai của chúng tôi, từ khối bảy đến khối chín, mỗi khối có tám lớp, mỗi lớp hơn bốn mươi người. Trong hội trường rộng lớn, đối mặt với hàng nghìn cái đầu đen sì lố nhố phía dưới, lại thêm ánh đèn chiếu thẳng vào đỉnh đầu, chân tôi run lẩy bẩy.

Lúc mới bắt đầu, tôi nhớ lời cô Tằng đã nói, nhìn họ và cười là được, nhưng càng về sau, đầu tôi càng cúi thấp, thấp đến mức cằm chạm cả vào áo, đầu óc hoảng loạn, không còn biết mình đang nói gì nữa.

Lần phát biểu đó, tôi vô cùng mất mặt, bởi vì nghe nói, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng tôi run rẩy, mỗi lần run rẩy, lại bỏ vài từ, vừa lên cao giọng, lại vội vàng hạ thấp, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy môi tôi mấp máy, không nghe thấy tôi nói gì.

Có điều, những chuyện này, rất lâu sau đó tôi mới biết, khi ấy tôi hoàn toàn không biết gì, mặc dù đứng trên bục, chân tôi líu ríu, run rẩy, nhưng vừa xuống khỏi bục, tôi lại cảm thấy vô cùng đắc ý, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đứng phát biểu trước nhiều người như thế, cảm giác mình rất giống nhân vật tầm cỡ nào đó. Cô Tằng cười híp mí khen tôi nói hay, có được sự khẳng định của cô, tôi càng tự tin gấp bội, khi ấy tôi còn băn khoăn không biết Trương Tuấn và Quan Hà ngồi dưới kia nhìn thấy tôi phát biểu, tâm trạng họ thế nào, từ trước tới nay đều là tôi nhìn họ, hôm nay cũng đã đến lượt họ phải nhìn tôi. Tôi càng băn khoăn suy nghĩ thì thói hư vinh lại càng bạo phát cao ngùn ngụt. Nếu như tôi biết khi ấy mình đã có những biểu hiện mất mặt đến như thế nào, chắc chắn tôi sẽ lao về phía cô Tằng Hồng, cả hai cùng chết vẫn còn tốt hơn là sống như thế này.

Sau lần đại diện cho học sinh mới lên phát biểu đó, các bạn đều cho rằng cô Tằng thích tôi. Mà vị thế của cô Tằng trong khối lại rất đặc biệt, bởi tính cách cô nhanh nhẹn, lại dũng cảm, còn là họ hàng thân thích của vị lãnh đạo nào đó, đến tổ trưởng bộ môn còn phải nhịn cô vài phần, nên có được sự coi trọng của cô, tôi coi như cũng trở thành nhân vật tầm cỡ trong lớp.

Tôi quen ba người bạn gái, người thứ nhất là Lý Tân - cô bạn gái xinh đẹp, học giỏi trong top đầu của lớp; người thứ hai, không những xinh đẹp, học giỏi, mà còn hát hay múa giỏi, bạn ấy tên là Lâm Lam; người còn lại học thì không giỏi, nhưng gia đình lại rất có tiền, tên Nghê Khanh. Chỉ thoáng nhìn qua nhóm chúng tôi, cũng có thể đoán biết được ngay, chúng tôi chính là những cô gái nổi bật nhất trong lớp.

Ngày ấy, trải qua thời tiểu học bị cô lập, nên tôi khao khát có bạn có bè. Thực ra tính cách của tôi không hợp với ba cô bạn đó lắm, nhưng tôi giấu đi suy nghĩ thật của mình, để được trở thành một thành viên trong nhóm. Tôi cùng họ bình luận về những bạn nữ khác, tranh luận xem bạn nam nào lạnh lùng nhất, chi phối mọi dư luận trong lớp. Có thể nói thế này, các bạn nam trong lớp đều đứng về phía chúng tôi, còn các bạn nữ thì không dám đắc tội với chúng tôi.

Trên kênh truyền hình dành riêng cho thiếu niên của Mỹ đang thịnh hành một seri phim về học đường, đó là những câu chuyện xoay quanh các nữ sinh mang phong cách Popular girl. Tôi thường ngồi xem rất thích thú, bạn bè thường cười nhạo sao tôi có thể xem những phim nhạt nhẽo như thế. Họ không biết rằng qua hình ảnh xinh đẹp, kiêu ngạo, lắm chiêu lắm trò, ganh đua nhau từ cách trang điểm cho đến các kiểu quần áo, so sánh xem ai có nhiều người theo đuổi hơn của những nữ sinh ấy, tôi được gặp lại tuổi thanh xuân nông cạn, hợm hĩnh của mình.

Thầy Chậu Của Cải chọn một bạn gái khá béo làm lớp trưởng. Cô bạn ấy học không giỏi bằng Lâm Lam, nhưng tương đối điềm tĩnh và có tinh thần trách nhiệm, từng làm lớp trưởng hồi tiểu học. Nhưng Lâm Lam tỏ vẻ không phục, vì vậy luôn tìm mọi cơ hội để chèn ép cô bạn ấy.

Ví dụ, nếu lớp trưởng mặc một chiếc quần màu tím, chiếc áo màu hồng, Lâm Lam sẽ cười, và nói với chúng tôi: "Hồng đi với tím ngang với màu cứt chó".

Ví dụ, nếu lớp trưởng mặc một bộ quần áo sọc ngang, Lâm Lam sẽ cười nhạt và nói với giọng chế giễu: "Ngựa vằn có thể mặc đồ sọc ngang, bởi vì người ta gầy, từ bao giờ mà voi lại dám mặc đồ sọc ngang thế? Còn sợ mình chưa đủ to, không đập được vào mắt người khác sao?"

Ăn mặc, trang điểm, về mặt này, cả ba người bọn họ đều là chuyên gia, còn tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng tôi vẫn cười cùng họ.

Ban đầu, lớp trưởng còn nhường nhịn, nhưng sau đó bị Lâm Lam kích nổ, định lợi dụng quyền uy của chức lớp trưởng để phản kích, nhưng bạn ấy chỉ có một, còn chúng tôi có bốn, cộng thêm những nam sinh thích Lâm Lam và Lý Tân trong lớp nữa, sự phản kích của lớp trưởng thất bại thảm hại. Tất cả các bạn nữ trong lớp đều cô lập bạn ấy, cho rằng bạn ấy vừa béo vừa đần vừa xấu, phải chơi cùng một người như thế thật đáng xấu hổ.

Dần dần lớp trưởng trở nên trầm lặng, không thèm để ý tới bốn chúng tôi nữa, dù chúng tôi nói chuyện trong giờ tự học, hay truyền giấy để nói chuyện với nhau trong giờ học, bạn ấy đều coi như không nhìn thấy. Lý Tân và Nghê Khanh càng kiêu căng hơn, còn tôi, qua ánh mắt buồn bã, trầm lặng của bạn ấy, như nhìn thấy thứ gì đó từng rất thân quen.

Không biết tại sao, khắp thành phố từ bé gái sáu tuổi cho tới bà lão sáu mươi tuổi đều mặc quần legging. Nữ sinh trong trường cũng không ngoại lệ. Người người mặc legging. Mẹ của bạn lớp trưởng cũng mua một chiếc quần legging cho con gái.

Ai cũng mặc thì không sao, nhưng Lý Tân lại chế nhạo lớp trưởng: "Chân to như chân voi mà cũng học đòi người ta mặc legging, không biết soi gương hay sao."

Trong tiếng cười phá lên của bạn bè, dường như tôi nhìn thấy có cái gì đó ngân ngấn trong mắt lớp trưởng trước khi bạn ấy vội vàng cụp mí mắt xuống.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy người xấu xí không phải là bạn lớp trưởng. Lý Tân còn định châm chọc nữa, tôi liền nói: "Bạn ấy đã nhượng bộ rồi, đừng săn đuổi đến cùng như thế, để cho người ta ba phần đường sống, cũng là giữ lại cho mình một phần đường lui."

Lý Tân tỏ ra bực bội trước câu nói của tôi, Lâm Lam nhìn xoáy tôi một cái, rồi nói với Lý Tân: "Sau này nếu nó không trêu chọc gì bọn mình thì bọn mình cũng không cần phải chỉnh nó nữa."

Cuộc tranh đấu với bạn gái lớp trưởng kết thúc bằng thắng lợi vang dội thuộc về phía chúng tôi. Đám con gái trong lớp càng nể sợ và muốn lấy lòng chúng tôi hơn.

Chúng tôi mặc dù còn là trẻ con, tâm địa và phương thức đấu đá có thể không tàn khốc như trong thế giới của người lớn, nhưng kết quả thì tàn khốc không kém. Tôi tin bạn lớp trưởng ấy vốn là một cô bạn tự tin, vui vẻ, cũng có thể khi còn nhỏ, bố mẹ và thầy cô giáo đều khen bạn ấy là người làm việc nghiêm túc, cẩn thận, nhưng chính vì những lời cười nhạo, chế giễu vô tình của bốn đứa chúng tôi, cùng với sự a dua của bạn bè trong lớp, khiến bạn ấy dần dần trở nên tự ti. Có thể hằng ngày, mỗi khi mặc đồng phục đứng trước gương, bạn ấy đều có cảm giác lo sợ, không biết hôm nay bạn bè sẽ chê cười mình điều gì, bạn ấy sẽ tự ti và xấu hổ về cơ thể của mình. Vì tự ti, nên bạn ấy bắt đầu không tin vào bất kỳ việc gì mình làm, bắt đầu sợ này sợ kia.

Kiểu tổn thương về mặt tâm hồn này, tàn nhẫn tới mức có thể làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời của một con người, thậm chí còn hủy diệt luôn người ấy, nhẹ thì cũng để lại trong lòng người ấy một ký ức niên thiếu không bao giờ dám nhìn lại.

Khi tôi hiểu và biết hổ thẹn về những việc mình làm, thì cô bạn lớp trưởng đó đã biến mất trong dòng sông thời gian, tôi không bao giờ thể nói được hai từ xin lỗi với bạn ấy nữa. Đó là nỗi hổ thẹn vĩnh viễn không phai mờ trong ký ức của tôi.

Dường như trong một nhóm con gái bao giờ cũng phải có nhân vật trung tâm. Trong nhóm của chúng tôi, mặc dù không nói thẳng ra, nhưng ai cũng tự hiểu, cô bạn Lâm Lam xinh đẹp, thông minh, thích nổi trội hơn người, học giỏi kia chính là nhân vật trung tâm. Lý Tân và Nghê Khanh rất nghe lời bạn ấy. Lý Tân còn phục tùng tới mức gần như cung cúc lấy lòng Lâm Lam, như sợ Lâm Lam sẽ không cho mình chơi cùng nữa.

Tới tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao lại như thế, rõ ràng là một cá thể độc lập, lại không có quan hệ lợi ích cấp trên cấp dưới như trong xã hội của người lớn, giữa những đứa con gái mới hơn mười tuổi, tại sao lại có thứ quan hệ mạnh yếu thế rõ ràng đến thế?

Nhưng mối quan hệ giữa con gái với nhau là như thế, mặc dù cách ăn mặc, trang điểm khác nhau, nhưng dù là ở Trung Quốc hay nước ngoài, thì những chuyện như thế vẫn được lặp đi lặp lại, hết thế hệ này đến thế hệ khác.

Nghê Khanh không xinh xắn, học cũng không giỏi, nhưng có tiền, thường xuyên mời chúng tôi đi ăn kem, uống nước... Có thể trong lòng Lý Tân nghĩ bạn ấy rất ngốc, nhưng bên ngoài lại đối xử với bạn ấy rất tốt. Cái mà tôi có thể cho Lý Tân rất ít, vì vậy tôi liền trở thành "quân xanh" trong mắt Lý Tân. Bạn ấy luôn tìm cách đẩy tôi ra khỏi nhóm, nhưng Lâm Lam lại rất tốt với tôi, vì vậy bạn ấy cũng không biết làm thế nào, chỉ còn cách đối với Lâm Lam tốt hơn nữa, với mong muốn Lâm Lam sẽ xa lánh tôi.

Ban đầu có bạn lớp trưởng, nên tranh chấp nội bộ chỉ âm ỉ tồn tại, nên mọi người đều vờ như không có chuyện gì.

Không có cuộc chiến đấu với "kẻ thù bên ngoài" là bạn lớp trưởng nữa, thì đấu đá nội bộ lại càng thể hiện rõ. Lý Tân không biết đã liên kết với Nghê Khanh từ bao giờ, càng ngày càng tỏ rõ thái độ muốn hất bỏ tôi, nói bóng gió xa xôi. Tôi không phải là đứa nhanh mồm nhanh miệng nên đành vờ như không hiểu những lời châm chích của họ. Lâm Lam chuyện gì cũng biết, nhưng bạn ấy lại đứng từ trên cao nhìn xuống quan sát ba chúng tôi, làm như không phát hiện ra bất kỳ điều gì, chỉ khi nào Lý Tân và Nghê Khanh có hành động quá đáng, bạn ấy mới ra tay giúp tôi, để duy trì sự cân bằng.

Trong mắt người ngoài, bốn đứa chúng tôi là những người bạn tốt không thể tốt hơn. Trong giờ học thì viết giấy nói chuyện với nhau. Giờ ra chơi thì chơi cùng nhau. Đến đi vệ sinh cũng mình đợi cậu, cậu đợi mình, cùng nhau nghe những bài hát đang thịnh hành nhất, cùng nhau chơi đùa với những cậu bạn đẹp trai nhất lớp, một người bị bắt nạt, cả bốn người sẽ cùng phản kích. Không ít bạn nữ ngưỡng mộ bộ tứ chúng tôi, muốn được cùng chơi với chúng tôi. Nhưng chỉ có chúng tôi mới biết, trong mối quan hệ có vẻ đẹp đẽ đó đang ẩn giấu những gì.

Tôi thận trọng và đau khổ duy trì "tình bạn" của mình. Chơi cùng với họ, tôi rất mỏi mệt, nhưng nếu không chơi với họ, tôi lại rất cô đơn.

Tôi vẫn luôn hi vọng cuộc sống ở trường trung học cơ sở sẽ hoàn toàn khác với trường tiểu học, thì tôi đã làm được rồi. Bây giờ tôi có thể được coi là một trong những nữ sinh nổi bật nhất, có thế lực nhất của lớp. Cô giáo ngữ văn thích tôi, các bạn nữ tìm cách lấy lòng tôi, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Người giữ vị trí thứ nhất trong lớp là một bạn nam, tên Trần Tùng Thanh, chỉ học cùng tôi hai năm, nhưng cho tới giờ tôi vẫn còn nhớ cậu ấy, bởi vì cậu ấy đã từng nói với tôi mấy câu.

Một lần, một bạn nam trên mặt có vết bớt gửi thư tình cho Lý Tân, sau khi đọc và cười khúc khích, bạn ấy liền đưa lá thư đó cho Lâm Lam. Lâm Lam vừa liếc qua đã cao giọng đọc to cho cả lớp nghe. Mọi người cười nghiêng ngả, sắc mặt bạn nam kia hết từ đỏ chuyển sang trắng bệch rồi lại từ trắng bệch chuyển sang đỏ, đầu cúi gằm xuống sát mặt bàn.

Nhìn bộ dạng của cậu ấy, bên ngoài tôi vẫn cười hùa cùng mọi người, nhưng trong lòng rất xót xa. Đây chính là kết quả của việc không biết tự lượng sức mình khi thích một người sao?!

Trần Tùng Thanh đột nhiên hỏi tôi: "Cậu thấy chuyện này buồn cười lắm à?"

Tôi sững lại, cậu ấy vẫn luôn ngồi sau tôi, nhưng chúng tôi gần như chưa bao giờ nói chuyện với nhau, tôi chỉ biết cậu ấy học rất giỏi.

Cậu ấy lại hỏi tôi: "Cậu cho rằng cậu, Lâm Lam và Lý Tân chơi thân với nhau, suốt ngày tìm cách trêu chọc, chế nhạo người khác, ra điều ta đây giỏi giang là thú vị lắm à? Cái gọi là giỏi giang của một người được xây dựng bằng cách chà đạp lên lòng tự trọng của người khác, lẽ nào cậu không cảm thấy mình thật ấu trĩ, thật nông cạn sao?"

Tôi chưa kịp trả lời, cậu ấy lại nói: "Hãy dùng sự thông minh và tinh hoa của cậu vào những việc khác có ý nghĩa hơn đi." Nói xong, cậu ấy lại cúi đầu đọc sách, cứ như từ nãy đến giờ chưa hề nói gì vậy.

Lâm Lam vẫn đang đọc to bức thư tình. Cả lớp vẫn đang cười nghiêng cười ngả. Nhưng cậu ấy chỉ chuyên tâm đọc sách, lặng lẽ học từ mới tiếng Anh.

Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, những lời cậu ấy nói vẫn vang vang trong đầu tôi. Trong giờ tự học, tôi bất thần quay lại hỏi: "Thế nào là việc có ý nghĩa hơn?"

Cậu ấy nói: "Nếu cậu không biết đáp án, thì lên thư viện của trường mà tìm."

Trường chúng tôi có thư viện? Xem ra tôi đúng là hiểu biết nông cạn, tri thức nghèo nàn rồi.

Trong giờ ra chơi ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi không chơi cùng với nhóm Lâm Lam, tôi lên thư viện.

Nghe nói, thư viện trường tôi chính là thư viện tốt nhất trong các trường trung học của cả tỉnh. Cơ sở hạ tầng hiện đại bậc nhất, rộng rãi, sáng sủa, chỗ ngồi thoải mái, nhưng lại chỉ có lác đác vài học sinh. Trần Tùng Thanh ngồi ở một góc trong phòng đọc sách. Tôi không đến làm phiền cậu ấy, một mình đi tham quan khắp thư viện, ngửa cổ nhìn lên những kệ sách cao ngất. Sách xếp dày đặc. Lần đầu tiên tôi được biết thế nào là biển sách. Nhưng tôi không đọc sách, cũng không mượn sách, chỉ đi một vòng quanh thư viện rồi lại đi ra.

Cũng có thể do tôi đã quá mệt mỏi khi phải tìm cách đối phó với công cuộc hất mình ra khỏi nhóm của Lý Tân, hay có thể tôi tự hiểu ra rằng đây không phải là thứ mà tôi cần, hoặc có thể vì những lời Trần Tùng Thanh nói, tôi bắt đầu xa lánh dần nhóm của Lâm Lam. Thời gian nghỉ giải lao giữa tiết, tôi thường một mình lên thư viện đọc sách, nhưng trong một thời gian ngắn, tôi vẫn không thể đoạn tuyệt hẳn với họ được. Tôi không đủ dũng cảm, không đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự cô độc. Thói hư vinh khiến tôi lưu luyến những giây phút vui vẻ, náo nhiệt khi ở cạnh họ. Vì vậy, thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, tôi vẫn ở lại lớp chơi với họ.

Lý Tân rất thích kể cho chúng tôi nghe cậu bạn trai nào đang theo đuổi mình, và đem thư tình người ta viết cho bạn ấy cho chúng tôi đọc. Trong ánh mắt của Lâm Lam ẩn chứa một thái độ khinh miệt, nhưng lại tỏ ra hào hứng muốn nghe, cố ý hỏi han để Lý Tân nói về điều đó nhiều hơn.

Tôi không biết tâm lý của các bạn nữ lúc học trung học cơ sở thuộc thể loại nào, có lẽ sự ngưỡng mộ đối với quyền uy và sức mạnh có từ trong thiên tính, nên họ không coi trọng các bạn nam bằng tuổi, thích những anh chàng học lớp trên hơn. Lý Tân mỗi khi nhắc đến những lá thư tình mà các bạn nam cùng khối gửi cho bạn ấy, thái độ đều rất coi thường. Lý Tân lại thích khoe khoang việc các anh lớp trên nhờ người chuyển lời muốn mời bạn ấy đi uống nước hoa quả đá bào và hẹn đi hát karaoke hơn.

Hôm đó, khi chúng tôi đang ăn kem và bàn tán về đám con trai, thì có một anh chàng mặc áo trắng, quần trắng đạp xe từ ngoài cổng vòng vào. Lý Tân nhìn thấy, lập tức im lặng.

Anh chàng đó dựng xe xong, vừa đi vừa cười, chào hỏi những người bạn gặp trên đường, rồi đi thẳng vào tòa nhà lớp học. Cậu bạn đó dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen hơi xoăn, đôi mắt sâu, mũi thẳng, đeo kính mắt, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả, thì tôi sẽ nghĩ ngay đến từ "Bạch mã hoàng tử" để hình dung về cậu ấy. Tôi biết là nghe rất buồn cười, nhưng đấy đúng là ấn tượng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy cậu ấy.

Trong khi cả ba người bọn họ đều chằm chằm nhìn theo bóng của cậu ấy, thì tôi không kiềm chế được, buột miệng hỏi: "Ai vậy?"

Lý Tân khó chịu nhìn tôi, tỏ vẻ hơi bực tức vì tôi không biết cậu bạn kia là ai, nhưng sau đó liền đắc ý giải thích: "Thẩm Viễn Triết, bạn tiểu học của mình. Quan hệ của bọn mình rất tốt." Lý Tân đã thay đổi hẳn thái độ coi thường mỗi khi nói đến đám con trai cùng khối, trong giọng nói của bạn ấy bây giờ còn có cả sự sùng bái.

Nghê Khanh cười nói: "Giờ đang là lớp trưởng lớp 7(6), nghe nói một nửa đám con gái trong lớp thích cậu ấy."

Lý Tân không tiếp lời, có vẻ không vui.

Lâm Lam cũng cười, nháy mắt với tôi trêu Lý Tân: "Không phải cậu cũng thích người ta đấy chứ?"

Lý Tân khó chịu đáp : "Còn lâu! Chỉ là mình khá thân với em gái cậu ấy."

Nghê Khanh lập tức tỏ ra quan tâm hỏi: "Nghe nói Thẩm Viễn Tư lớp 7 (2) là em gái cậu ấy, sao hai anh em lại học cùng khối nhỉ? Họ là anh em sinh đôi à?"

Lý Tân lắc đầu: "Không phải, Viễn Triết hơn Viễn Tư hai tuổi."

"Hả? Hai tuổi? Cậu ấy bị lưu ban?"

Lý Tân như sợ người khác đánh giá thấp Thẩm Viễn Triết, vội vàng giải thích: "Không phải! Ngay từ năm lớp 1 hai anh em họ đã học cùng nhau, và đều học rất giỏi. Hình như hồi nhỏ cậu ấy bị bệnh, phải trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, sau khi khỏi bệnh mới đi học, nên học muộn hơn chúng ta."

Chẳng trách trông cậu ta không giống với những nam sinh cùng khối khác, thì ra là lớn hơn chúng tôi hai tuổi. Sau đó bọn họ nói chuyện gì nữa, tôi đều không nghe, bởi vì tôi nhìn thấy Trương Tuấn.

Trương Tuấn và một chị học lớp 9 đang vừa đi vừa nói chuyện. Họ đi đến cạnh hồ, chị ấy ngồi xuống, Trương Tuấn đứng đối diện với chị ấy. Hai người đều cười vui vẻ, Trương Tuấn lộ rõ vẻ già dặn trước tuổi, đứng cùng một chị lớp 9 mà không hề cảm thấy cậu ấy nhỏ tuổi hơn. Chị ấy thỉnh thoảng lại nửa cười nửa giận vờ đánh Trương Tuấn, hoặc huých cánh tay vào người cậu ấy. Trên môi Trương Tuấn luôn nở nụ cười. Qua cách họ đưa qua đẩy lại, cho thấy quan hệ này ra mờ ám.

Nghê Khanh khẽ thốt lên: "Trương Tuấn!", rồi cả ba người bọn họ không nói chuyện nữa, cùng tôi dán mắt quan sát hai người kia. Lúc này tôi mới láng máng nhận ra rằng, Trương Tuấn đã là nhân vật khá nổi tiếng trong khối bảy của chúng tôi.

Sự trưởng thành của con trai diễn ra thật nhanh chóng. Không lâu trước đó, cậu ấy vẫn để đầu đinh, vừa cao vừa gầy, tay dài chân to, nhìn vừa kì quái vừa buồn cười, thế mà chỉ chớp mắt, đã trở thành một chàng trai dáng người cao dong dỏng, khôi ngô tuấn tú.

Trong mắt tôi, thật ra cậu ấy vẫn là cậu ấy, nhưng qua ánh mắt của ba người trong nhóm Lâm Lam, tôi hiểu Trương Tuấn bây giờ không còn là Trương Tuấn của hồi tiểu học nữa.

Nghê Khanh thở dài: "Đáng tiếc, nghe nói cậu ấy không thích con gái bằng hoặc kém tuổi, chỉ chơi với các cô gái ngoài trường thôi."

Lâm Lam hỏi: "La Kì Kì, cậu học trường tiểu học Số 4 phải không? Trương Tuấn chẳng phải cũng học trường ấy sao?"

Tôi liền nói: "Bọn mình không quen nhau, chưa nói chuyện bao giờ."

Lý Tân và Nghê Khanh tỏ vẻ như chuyện đấy là hiển nhiên, chỉ thiếu điều chưa há mồm ra nói: "Dáng vẻ La Kì Kì thế này, sao xứng để nói chuyện với Trương Tuấn?"

Nhìn vẻ mặt đó của họ, tôi cũng không rõ mình đang nghĩ gì mà lại nói: "Hồi học tiểu học, cậu ấy từng bị lưu ban, còn chơi bời ở bên ngoài nữa, thích hút thuốc, đánh nhau."

Vốn nghĩ rằng ánh mắt của bọn Lâm Lam sẽ lập tức thay đổi, không ngờ bọn họ càng nhiệt tình hơn: "Hả? Cậu còn biết những gì nữa? Cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào?"

Kết quả không mong muốn này làm cho tôi khiếp sợ, chỉ còn biết choáng váng nhìn họ.

Học cấp hai và cấp hai dường như là hai thời đại hoàn toàn khác nhau. Khi học tiểu học, mọi người đều thích những bạn nam học giỏi, được thầy cô giáo cưng chiều yêu quý, vì vậy hầu như toàn bộ các bạn nữ trong lớp đều thích Trần Kình. Nhưng lên cấp hai, mọi người lại có vẻ không quan tâm tới những bạn chỉ biết học như Trần Tùng Thanh, thậm chí còn gọi những người như thế là mọt sách. Họ bắt đầu theo đuổi kiểu mẫu "đàn ông không hư, đàn bà không yêu", và rõ ràng là Trương Tuấn rất phù hợp với tiêu chuẩn đó.

Trương Tuấn nhìn về phía chúng tôi. Chúng tôi căng thẳng tới mức im bặt. Ánh mắt cậu ấy dừng lại chỗ chúng tôi một lúc, cười rồi quay đầu đi. Nghê Khanh hào hứng nói: "Lý Tân, Lâm Lam, chắc chắn là cậu ấy nhìn hai cậu."

Lý Tân và Lâm Lam đưa mắt nhìn nhau, má ửng hồng, nhưng trong ánh mắt lại có ý khinh thường đối phương.

Tôi chợt nhớ đến Quan Hà, nhớ đến sự xinh đẹp và rộng lượng của bạn ấy, rất chừng mực, đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay.

Khi sắp đi đến gần cửa vào hành lang, vai tôi lướt qua một bạn nữ rất xinh đẹp. Tôi khẽ giật mình, nhưng lại không biết tại sao mình giật mình, nên đành tiếp tục đi, bước mãi bước mãi, cuối cùng không kiềm chế được đành dừng bước, quay đầu nhìn lại. Không ngờ bạn gái kia cũng ngập ngừng dừng chân, quay đầu nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau, bối rối!

Đột nhiên, cô bạn ấy lớn tiếng gọi: "Kỳ Kỳ!" rồi lao về phía tôi.

"Hiểu Phi!" Tôi cũng chạy về phía cô ấy.

Sau đó, chúng tôi đứng dưới tòa nhà của trường cấp hai, trước rất nhiều ánh mắt, ôm chặt lấy nhau. Chúng tôi líu ríu gọi tên nhau như đang ở chỗ không người, rồi lại ôm lại kéo, cười cười nói nói, rồi lại ôm khóc lóc, cứ như nước mắt biệt ly của nhiều năm trước vẫn chưa chảy hết.

Khi cả hai bình tĩnh lại, mới nhận ra rất nhiều người đang nhìn mình. Hiểu Phi quay sang tôi lè lè lưỡi. Tôi xấu hổ bối rối, nhưng vẫn không nhịn được, chỉ muốn cười.

Hai đứa như có thần giao cách cảm, cầm lấy tay nhau, rồi cùng chạy ra ngoài, chạy một mạch, thoát khỏi ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, chạy vào trong khu rừng cây nhỏ.

Hiểu Phi hỏi tôi: "Cậu học lớp mấy?" "Lớp 7 (1), còn cậu?"

Vẻ mặt cô ấy như không tin: "Lớp 7 (2), ngay bên cạnh lớp cậu."

Thật không thể tin được!

Vào học đã mấy tháng rồi, hai lớp chỉ cách nhau một bức tường, tôi còn là đại diện cho học sinh mới lên phát biểu trước toàn trường, nhưng tới tận hôm nay chúng tôi phát hiện ra nhau. Hiểu Phi nói với tôi rằng, hôm khai giảng, cô ấy ngồi phía dưới, nghe tôi phát biểu, nhưng lại không chú ý nhìn xem tôi như thế nào, lại không tập trung, nên cũng không nghe được lúc tôi giới thiệu tên.

Rất nhiều năm sau, đọc truyện tranh "Rẽ trái, rẽ phải" của Jimmy, nhiều người bạn của tôi cho rằng nó là sự lãng mạn không thực tế, nhưng tôi lại rất tin, bởi vì số mệnh quả thật rất thần kỳ, nếu nó đã không cho bạn gặp lại ai đó, thì bạn và người ấy cho dù chỉ cách nhau một bức tường, hay bạn đứng ngay dưới ánh đèn sân khấu, đứng trước mặt người ấy, thậm chí, cho dù có ai đó hét to tên bạn vào tai người ấy, người ấy cũng vẫn không nhìn thấy bạn.

Xa cách bốn năm, nhưng giữa tôi và Hiểu Phi không có bất kì khoảng cách nào. Chúng tôi vẫn thân thiết như vừa mới chia tay nhau ngày hôm qua. Cô ấy vẫn giống như hồi còn nhỏ, nói liến thoắng không ngừng, nôn nóng muốn kể cho tôi nghe về khoảng thời gian bốn năm không có tôi đó. Tôi cũng giống như hồi còn nhỏ, im lặng lắng nghe, chia sẻ những vui buồn, hờn giận với cô ấy.

Chẳng mấy chốc, một tiếng đồng hồ hoạt động tự do giữa tiết đã kết thúc, tiếng chuông vào lớp vang lên, chúng tôi tay nắm tay chạy về lớp. Hiểu Phi dặn đi dặn lại, hết giờ học đợi mình, tôi gật đầu sung sướng.

Quay về lớp, Lâm Lam hỏi tôi: "Quan hệ giữa cậu và Cát Hiểu Phi rất tốt phải không?"

Tôi cười, giải thích: "Bạn ấy là bạn thân nhất của mình, cậu biết bạn ấy?"

Lâm Lam cười cười: "Điểm vào cấp hai của cậu ấy đứng đầu lớp 7 (2), khi mới nhập học, cô chủ nhiệm lớp 7 (2) đã chọn cậu ấy làm lớp trưởng, nhưng cậu ấy lại từ chối, nói là mình đã làm lớp trưởng từ hồi lớp 1, làm suốt sáu năm, thật sự đã chán ngấy chức lớp trưởng rồi."

Tôi không nhịn được cười, đúng là tính cách của Hiểu Phi, không sai!

Từ khi gặp lại Cát Hiểu Phi, tôi đã xa cách hẳn với nhóm của Lâm Lam.

Hằng ngày, sau khi tan học, tôi và Hiểu Phi đều về cùng nhau. Đến mười phút nghỉ giữa tiết chúng tôi cũng phải tìm nhau ngồi nói chuyện. Nếu lớp Hiểu Phi tan rồi mà lớp tôi chưa tan, cô ấy sẽ đứng ở cửa lớp, thò đầu vào nhìn, giáo viên nhìn cô ấy, cô ấy lại rụt đầu về, nhưng chỉ một lúc sau, cô ấy lại áp sát người trước cửa lớp, thò đầu vào nhìn tôi. Giáo viên lớp tôi và lớp 7-2 giống nhau, đều biết cô ấy. Hiểu Phi xinh đẹp, học giỏi, tính tình lại hoạt bát, vui vẻ, giáo viên đứng lớp không những không giận, mà còn bị bộ dạng thò ra thụt vào, ám muội của cô ấy chọc cười, vui vẻ khoát tay, cho chúng tôi về.

Đến nỗi mà không lâu sau đó, không những toàn bộ học sinh lớp 7 (1) và lớp 7 (2), mà ngay cả các thầy cô giáo cũng biết, Cát Hiểu Phi có một cô bạn rất thân, tên là La Kì Kì.

Tôi và Cát Hiểu Phi dính nhau như sam. Nói hết chuyện quá khứ, chúng tôi nói tới chuyện hiện tại, đang ở vào độ tuổi bắt đầu yêu, nên đề tài nào cũng xoay quanh bọn con trai. Hiểu Phi cho tôi đọc những lá thư tình mà cô ấy nhận được, thật vô cùng ngoạn mục!

Tôi đọc, cô ấy nghe, có những đoạn quả thực phải nổi hết da gà, cô ấy làm bộ dạng nôn mửa. Có những câu rõ ràng là được chép lại ở đâu đó, cô ấy sẽ chế nhạo rất vô tình, nếu người khác mà làm vậy, tôi có lẽ có ý kiến, nhưng trong mắt tôi, dù cô ấy có làm gì đi nữa, cũng đều rất đáng yêu.

Chúng tôi vừa đọc thư tình, vừa ngồi tụm lại với nhau cười nghiêng ngả trong vườn cây, Hiểu Phi hỏi tôi: "Có bạn trai nào thích cậu không?"

Tôi lắc lắc đầu.

Cô ấy lại hỏi: "Cậu có buồn không?"

Tôi lắc đầu.

Cô ấy hỏi: "Cậu có thích ai không?"

Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, từ lâu tôi đã quyết định không thích Trương Tuấn nữa.

Nhìn vẻ mặt đó, tôi cũng đoán ra được tâm sự của cô ấy: " Cậu thích ai rồi phải không?"

Cô ấy chỉ mỉm cười không nói.

"Ai thế?"

"Một anh học lớp 9. Trước kia là hàng xóm nhà mình, còn nhớ mấy hôm trước mình kể với cậu chuyện hồi học tiểu học, mỗi khi tan trường đều ngồi nhờ xe của anh hàng xóm về không?"

"Ừ, cậu đắc tội với một bạn nữ trong lớp, bạn ấy đã gọi anh trai tới đánh cậu, không ngờ lại bị anh hàng xóm của cậu dọa cho sợ chạy mất dép, anh hàng xóm là thần hộ mệnh cho bạn Cát Hiểu Phỉ nhà ta mà!"

Hiểu Phỉ phá lên cười : "Chính là anh ấy, tên Vương Chinh."

Hiểu Phi mở to đôi mắt, chờ tôi phản ứng, nhưng tôi lại chẳng có phản ứng gì, cậu ấy nổi giận, cốc vào đầu tôi: "Sao cậu vẫn như thế, lúc nào cũng tỏ vẻ chẳng quan tâm tới điều gì, Vương Chinh ấy à! Là tay trống trong ban nhạc của trường mình đấy, Trời ạ, tất cả nữ sinh của trường cấp hai này đều biết đến anh ấy đó? Cậu biết không, lúc đánh trống, nhìn anh ấy rất cool? Cool toàn phần!"

Năm đó, từ "cool" mới được lưu hành, khi chúng tôi nói "cool", thường cảm thấy mình rất lạnh.

"Bản thân anh ấy có cool không?"

Hiểu Phi tỏ ra đau khổ gục lên người tôi: "Cool, rất cool! Từ năm lớp 4 mình đã bắt đầu yêu thầm anh ấy rồi, trong khi người ta lại chẳng thèm để ý đến mình, trước kia là hàng xóm, còn có cớ để gặp nhau, giờ đã chuyển đến thành phố này, không còn là hàng xóm nữa, đến cái cớ mình cũng chẳng còn."

Tôi không tin, nói: "Cậu xinh đẹp, đáng yêu thế này, anh ta nhất định sẽ thích cậu." Trong lòng tôi, Hiểu Phi là người hoàn mĩ, tôi không nghĩ có người con trai nào lại nỡ lòng từ chối bạn mình.

Hiểu Phi lập tức cười khúc khích nói: "Đúng thế, đúng thế, mình cũng nghĩ thế. Nói không chừng anh ấy đã sớm có tình cảm với mình từ lâu rồi, nhưng thấy mình vẫn còn là mầm non tương lai của đất nước, nên không nỡ hủy hoại, giờ mình đã lớn, anh ấy không cần phải khách khí nữa." Hiểu Phi dang rộng hai tay, hét lớn vào không trung: "Hoan nghênh hủy hoại!" Tôi cười đến đau cả bụng, hai con mắt cô ấy đảo nhanh như chớp, tự nắm chặt lấy tay mình: "Không được, mình phải cố lên! Mình có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, không khác gì giật miếng thịt trong miệng bầy lang sói." Rồi cô ấy lại quay sang tôi nói một cách nghiêm túc: "Kì Kì à, đừng bao giờ thích những người con trai quá xuất chúng, bản thân mình phải đau khổ, mà anh ấy còn không trân trọng nỗi đau khổ của mình, càng không nên rung động trước, ai rung động trước người ấy sẽ thua."

Tôi cười lớn, bàn về các loại đạo lý cô ấy hiểu nhiều hơn bất cứ ai, kết quả hành động lại hoàn toàn đi ngược lại với những đạo lý ấy.

Có kết quả thi giữa kì, cả lớp hơn bốn mươi người, tôi xếp thứ hai mươi mấy, bố mẹ tỏ ra rất hài lòng với kết quả này, bản thân tôi lại càng chẳng có điều gì phải bất mãn.

Trần Tùng Thanh xếp thứ nhất, Lâm Lam thứ hai, Hiểu Phi đứng thứ nhất trong lớp cô ấy, tôi nghe ngóng, thăm dò về kết quả của Quan Hà, không ngoài dự đoán, đứng nhất lớp, rồi lại không kiềm được đi nghe ngóng xem kết quả của Trương Tuấn thế nào, cũng xếp thứ hai mươi mấy trong lớp, gần giống tôi. Khối bảy không xếp thứ tự của toàn khối, nên ai thắng ai thua không ai biết.

Do cả Hiểu Phi và Quan Hà đều có thành tích học tập xuất sắc, lại xinh đẹp, nổi trội, nên họ đã trở thành "Song ba" của chúng tôi, vốn từ này là do một cô giáo ngữ văn nói đùa, nhưng sau đó lại được tất cả mọi người công nhận. Giáo viên và bạn bè đều thích nhắc đến họ, mang họ ra so sánh, đo cao thấp.

Theo lẽ thường, hai con người tuổi đang còn trẻ mà bị đem ra so sánh như thế, khó tránh khỏi có hiềm khích, nhưng Quan Hà điềm đạm hòa nhã, cư xử chừng mực, chưa bao giờ có điều tiếng gì; Hiểu Phi tính tình thoải mái, hi hi ha ha suốt ngày, ngoài việc học ra thì trong lòng cô ấy chỉ có Vương Chinh, ngày nào cũng lên tầng ba lén nhìn xem có bạn gái nào có ý đồ với Vương Chinh của cô ấy không. Vì vậy, hai người bọn họ mặc dù đều nổi bật, xuất sắc như nhau, nhưng giữa họ lại không hề có mâu thuẫn, và cùng chưa từng va chạm.

Tôi và Hiểu Phi trải qua thời kì "nồng nhiệt" sau thời gian dài xa cách, dần dần cũng trở lại trạng thái bình thường, không còn đến mức chỉ ước ao được ở bên nhau một ngày hai mươi tư giờ nữa. Cô ấy thích lân la làm quen với các anh chị khối chín, rồi nhân cơ hội hỏi thăm tin tức của Vương Chinh. Tôi thích đến thư viện, một tiếng hoạt động tự do giữa giờ, tôi thường ngồi ở thư viện đọc sách, thường gặp Trần Tùng Thanh. Cậu ấy và tôi, mỗi người độc chiếm một chiếc bàn lớn, sách của ai người ấy đọc, không bao giờ nói chuyện với nhau.

Cuộc sống của tôi trở nên đơn giản và vui vẻ. Những lúc Hiểu Phi rảnh, tôi sẽ đi với cô ấy; những lúc Hiểu Phi bận, tôi lên thư viện. Nhờ sự hướng dẫn của Trần Kình, tôi đọc sách rất nhanh, cuốn "Bá tước Monte Cristo" dày như thế, chỉ vài tiếng tôi đã đọc xong, vì vậy nhu cầu về sách của tôi rất lớn, càng ngày càng đọc tạp nham, từ Plato cho đến Tịch Mộ Dung, sách nào tôi cũng đọc, cho dù có hiểu hay không hiểu cũng vẫn đọc.

Tôi vẫn không thích về nhà. Sau khi tan học, thà lang thang ở bên ngoài chứ nhất định không về nhà ngay. Bố mẹ thấy thành tích học tập của tôi cũng tạm được nên hoàn toàn yên tâm, áp dụng phương pháp chăn dê để quản giáo tôi.

Hiểu Phi cũng vẫn giống như hồi bé, không thích về nhà, có điều, bây giờ cô ấy có rất nhiều bạn, vì vậy, không phải lúc nào cô ấy cũng đi với tôi.

Ngoài giờ học, thời gian còn lại Tiểu Ba đều ở quán karaoke. Nếu không thích về nhà sớm thì theo lẽ tự nhiên, tôi cũng sẽ tìm đến quán karaoke.

Qua tôi, Hiểu Phi quen Tiểu Ba và Ô Tặc. Tôi không hứng thú lắm với việc hát hò, nhưng Hiểu Phi lại rất thích. Ngày ấy, vào quán karaoke hát, đối với học sinh mà nói không phải số tiền nhỏ, còn tôi lại có thể đưa Hiểu Phi đi hát miễn phí.

Mỗi lần Hiểu Phi đến, Tiểu Ba đều cung cấp đồ uống và đồ ăn vặt miễn phí. Hiểu Phi cười tít cả mắt, len lén nói thầm với tôi: "Hay là cậu làm bạn gái của anh Tiểu Ba đi, lúc ấy mình không cần vừa ăn vừa phải thấp thỏm nữa."

Tôi đuổi theo cô ấy để đánh: "Cậu vì vài miếng ô mai mà bán đứng mình, có người bạn như cậu, đúng là xui xẻo."

Hiểu Phi chạy quanh phòng tìm chỗ trốn, vẫn không quên vừa chạy vừa ăn nho khô. Tôi bắt được cô ấy, bắt đầu thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đến lúc đau quá, cô ấy kêu loạn cả lên: "Vương Chinh, Vương Chinh, Vương Chinh..."

Tôi giơ hai tay, làm bộ dạng như con gấu đen hung ác chuẩn bị vồ mồi, cười khúc khích nói: "Vương Chinh không có đây, mà cho dù có ở đây, anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai cậu, sẽ không giúp gì được cho cậu đâu."

Hiểu Phi cắn môi cười, tôi lao vào cấu, hai đứa quấn lấy nhau, cô ấy cười giải thích: "Mình gọi Vương Chinh không phải là muốn Vương Chinh đánh cậu, mà là vì mình rất đau, mỗi lần gọi tên Vương Chinh, trong lòng mình rất vui, sẽ không thấy đau nữa."

Tôi bán tín bán nghi hỏi: "Thật hay giả?"

Cô ấy cười lao đến định cấu tôi một cái: "Không tin, cậu để mình véo cho một cái rồi gọi to một tiếng mà xem."

"Cậu nghĩ chị cậu ngốc chắc?" Tôi tóm lấy tay Hiểu Phi, ngăn không cho cô ấy cấu tôi, cả hai lăn tròn trên sofa, cười rũ rượi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro