Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' Có bao giờ cháu nghĩ tới lũ kiến chưa?' - ông Amyus Crowe hỏi.
Sherlock Holmes lắc đầu.'Trừ trường hợp chúng hay bu đầy những mẫu bánh mì phết mức thì cháu chẳng bao giờ nghĩ đến chúng cả.'
Họ đang ở vùng ngoại ô Surrey.Cái nắng nóng của mặt trời nặng như đá tảng lên gây Sherlock. Bao quanh cậu lúc này là bầu không khí ngào ngạt của hương hoa và mùi rơm tạ mới cắt.
Một con ong bay ngang qua tai làm cậu có người lại. Kiến thì cậu không để tâm lắm, chứ ong thì ghét cực kì.
Ông Crowe cười to.'Người Anh và bánh mì phết mứt?' ông vừa nói vừa nhoẻn miệng cười.'Ta cho rằng việc này có liên quan đến Phong cách ăn uống của người Anh từ nhỏ đến lớn đúng không. Nào là bánh mì pudding hấp, bánh mì kẹp mứt - dĩ nhiên với kiểu cắt bỏ cái vành giòn giòn bao quanh đi - và rau luộc nhừ như cháo. Cái loại thức ăn mà ta chẳng cần đến răng là gì cả.'
Sherlock bất chợt cảm thấy khó chịu.'Vậy thức ăn Mỹ có gì hay chứ ạ ?'- cậu hỏi, loay hoay trên phía đá khô ráo đang ngồi. Trước mặt cậu là con dốc thoai thoải chạy dài ra dòng sông xa xa.
'Bò nước đó,' - ông Crowe đáp gọn. Ông đang áp bụng vào bức tường ai ngang ngực mình.Camef tựa lên hai cách tay đang khoanh lại, trong khi cái mũ  rộng vành giúp che mắt khỏi ánh nắng mặt trời đang chói chang trên cao. Ông đang khoác bộ quần áo trắng thông thường bằng chất liệu vải lanh.'Những miếng bò thật to, nướng trên lửa thật lớn. Chỉ cần nướng bên ngoài hơi cháy giòn giòn một chút là vừa, chưa không phải kiểu vẫy vẫy miếng thịt trên ngọn nến ở Pháp hay làm. Và cũng không phải kiểu ướp nhúng vào sốt kem rượu như họ. Và cháu chẳng cần phải có tay nghề quá cao siêu để để nướng và phục vụ món thịt nướng cho đúng cách. Vậy thì không có lý gì những con người sống ngoài nước Mỹ không làm được không làm được, đúng không?' - ông thở dài, trạng thái vui vẻ đột nhiên biến mất, thay vào đó là chút gì đó thoảng buồn.
'Chú nhớ nước Mỹ phải không' - Sherlock nhẹ nhàng hỏi.
'Chú đã xa nhà lâu hơn dự tính. Và chú biết Virginia cũng nhớ que hương của nó lắm.'
Sherlock nghĩ đến hình ảnh cô con gái nhỏ tên Virginia của ông Crowe đang cưỡi trên con ngựa Sandia, tóc cô bé tung bay trong gió       như một ngọn lửa.
'Vậy khi bài thì chú về lại?' - Sherlock hỏi nhưng lại hy vọng là đừng quá sớm. Cậu đã quen với sự hiện diện của ông Crowe và Virginia. Cậu thích có họ trong đời mình từ khi cậu được đưa đến sống với chú và thím ở nơi nay này.
-------Mời các bạn đón xem chương 1.2------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro