"cây cầu"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"em gái , sao đêm hôm còn lảng vảng quanh đây"

"còn anh , tại sao lại làm ồn đêm tĩnh mịch như vậy"

người ngỏ lời , kẻ hỏi ngược lại , trong màn đêm có chút se lạnh này họ là hai linh hồn vô tình bắt lấy ánh mắt của đối phương và không hề có một sự sắp đặt nào.

có lẽ sự sắp đặt này là dành cho sự cô đơn giấu sâu dưới lớp băng sâu thẳm trong lòng họ.

" tôi không biết , có lẽ là để vô tình gặp em chăng ?"

giọng nói chàng trai mang chút cợt nhả , nhưng dường như không có ý đồi bại với cô gái ở trước mặt.

người đối diện trên tay vẫn cầm điếu thuốc chưa tàn khói , bỏ mặc lời nói của anh mà quay lại rít một hơi để vị thuốc ngấm trên đầu lưỡi.

thuốc lá đắng ngách , nhưng nó lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn của con người.thoma đi xuống chiếc xe phân phối lớn màu đỏ , tay còn lại cởi bỏ chiếc nón bảo hiểm đang yên vị trên đầu , người dựa vào phần thành cầu mà đứng cạnh cô.bàn tay cô chìa ra bao thuốc lá đã vơi nửa , mắt vẫn không buồn nhìn lấy anh một lần , mắt vẫn hướng tới bầu trời đen sâu thẳm kia.

" liệu tôi có quyền được biết tên em không ?"

tay anh bốc đại một điếu trong bao thuốc lá đã vơi nửa , lấy từ trong túi một chiếc bật lửa để bắt mồi , anh hít nhẹ một hơi, vị đắng của thuốc vừa tan đi trong cái gió thấu buốt , giờ lại lần nữa lởn vởn quanh đầu môi.

" yoimiya , naganohara yoimiya"

yoimiya nhàn nhạt đáp lại anh , tay dập xuống điếu thuốc đã vương gần hết , tay còn lại bốc đại thêm một điếu đặt lên môi , đâu đó trong đêm tối có một ánh lửa đang ở trước mặt mình.hạ nhẹ điếu thuốc đăng đặt trên môi , bắt một chút ấm áp từ chiếc bật lửa đằng kia , quay lại cái dư vị đắng ngách từ thuốc.

"tôi là thoma"

"đơn giản vậy thôi sao"

"đúng vậy , chỉ là thoma thôi"

"điều gì đưa anh tới đây ?"

"tôi không biết , chỉ là đêm hôm tĩnh lặng như vậy , tôi muốn đi một nơi nào đó xa thật xa , xa đến mức mọi người không buồn tìm tới tôi nữa"

"..."

"còn em , đêm hôm như vậy ở ngoài này không an toàn"

" vậy sao còn nhận điếu thuốc của tôi?"

khoé miệng em khẽ nâng lên , nở một nụ cười nhàn nhạt , đầu quay về phía mà đối phương đứng cạnh mình.

gió đêm nay se lạnh , những lọn tóc không yên vị mà tung bay trong gió , đầu môi khô lại vì khói thuốc đắng và lạnh lẽo từ cơn gió lạnh tạt vào em. đôi mắt em có màu vàng , vàng sáng lên tựa những vị tinh tú , dù cho có bị khuất bởi những lọn tóc hay màn đêm , thì nó vẫn rực rỡ ẩn khuất dưới nơi được bao trùm bởi màn đêm tĩnh mịch này.

đôi mắt xanh tựa như viên ngọc lục bảo quý giá , giây phút này đối diện cả một bầu trời sao.

" có lẽ , điếu thuốc này mê hoặc như đôi mắt của em"

"..."

"điếu thuốc bây giờ đây đã tàn rồi, hay em lên xe để tôi quá giang cho em một đoạn"

yoimiya hít nốt tàn dư trên đầu thuốc rồi nhàn nhạt hỏi anh.

"liệu anh có thể chở tôi đến nơi xa xôi như anh đã nói không ?"

"em không sợ tôi lừa em sao"

"người như tôi có lừa thì cũng như không , anh nhìn xem tôi đáng giá bao đồng ?"

"..."

"vậy anh có chở tôi không?"

thoma lấy sau cốp xe một chiếc nón khác cài lên đầu cô , tay còn cởi bỏ chiếc áo da bên ngoài trùm vào người cô , nói cô nên mặc thêm áo vào kẻo lạnh vì đôi môi đang dần xuống màu trong thời tiết buốt giá này.

"lên đi, tôi chở em"

"hôm nay có thêm một vị khách , tôi không muốn cơ thể này của em phải đón cái lạnh ngấm tận tuỷ từ bê tông đâu"

"..."

"nên hãy bám chắc vào người tôi nhé"

yoimiya lặng lẽ ngồi ra đằng sau xe , cả người cô tựa vào tấm lưng trước mắt , đôi tay gầy gò vòng qua người anh , đầu ngả vào tấm lưng trước mặt.

chiếc xe phân phối lớn phóng đi như xé đôi cả màn đêm , tiếng ga ồ ồ suốt cả một đoạn đường dài nhưng hầu như không thể làm phiền ai vì nơi này dường như không có dấu hiệu nào của khu dân cư. mắt yoimiya rũ xuống , những lọn tóc dài vẫn bay trong gió lộng của màn đêm , tay cô dần siết chặt vào anh hơn , có lẽ đang tìm kiếm một chút ấm áp để lấp đầy khoảng trống hiện tại.

họ gặp nhau trong màn đêm lạnh giá , sưởi ấm bằng những điếu thuốc cay đắng , bây giờ lại ở cùng nhau trên chiếc xe phân phối lớn xé toạc cả màn đêm.

giấu đi sự lưu lạc trong điếu thuốc chưa tàn , giấu đi những bí mật theo những mảnh tro thuốc.

"em ôm tôi thật chặt

chặt đến mức tôi có thể cảm nhận được nhịp thở của em

chặt đến mức em có thể nghe được nhịp tim của tôi

thật mong rằng em sẽ cho phép tôi tiến gần hơn

tiến gần hơn vào đôi mắt tựa như vị tinh tú

tiến gần hơn vào vòng xoáy không lối thoát

tiến gần hơn vào điều xa xỉ mà bản thân tôi chưa từng đòi hỏi từ ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro