Chap 5: Khởi đầu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuất viện mọi việc vẫn diễn ra y cũ à không có sự khác biệt chứ chị em chúng tôi trở thành trẻ mồ côi, không còn phải chịu những đòn đánh từ người mà tôi gọi là cha nữa cũng vui đấy chứ. Nhưng niềm vui thì kéo dài không được lâu, không có ông ta thì chị em tôi lấy tiền đâu mà sài chúng tôi phải ăn hằng ngày hai em tôi cần tiền để đi học mặc dù ông ta hay lấy tiền đi cờ bạc nhưng khi thắng ông ta cũng có đem tiền về nhà tôi cũng lén giấu được 1 ít nhưng giờ thì.....haizzz
"Không nghĩ nữa phải tranh thủ làm cơm cho hai đứa chúng sắp đi học về rồi" lấy hai tay vỗ bộp vào má để sốc lại tinh thần tôi lao vào bếp làm cơm trưa cho hai bảo bối
"Anh chúng ta bị như vầy chị hai sẽ k giận chứ" vừa nói Rindou vừa xoa vết thương trên mặt
"Đừng hỏi anh, anh cũng rén lắm" Ran cũng không ít vết thương trên người. Quần áo hai người giờ lấm lem nào là đất cát rồi vết máu nữa, chị hai mà thấy thế nào cũng la cho coi
Hai anh em đứng trước cửa tập trung tinh thần hít thở sâu rồi mới dám mở cánh cửa ấy ra
Nghe tiếng mở cửa cô từ đi từ trong bếp ra
"Hai đứa về rồi à lên lầu dẹp cặp rồi rửa tay xuống ăn cơm" bàng hoàng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa hai đứa em cô bị sao thế này
"Hai đứa bị sao vậy, ở trường bị bắt nạt à hay có đứa nào trấn lột mấy đứa" cô hoảng loạn chạy lại xem xét vết thương của hai đứa em mình
"Chị hai tụi em không sao chỉ bị xây xác nhẹ thôi"_Ran
"Tụi em cũng không bị bắt nạt"_Rindou
"Vậy thì tại sao hai đứa bị thương" tôi gằng giọng
"Tụi em đánh nhau" Rindou cuối mặt xuống nói lí nhí, chà mũi chân xuống đất, lâu lâu lại ngước lên nhìn người chị đang im lặng
Ran thấy em mình như vậy thì cũng bắt chước nói giọng lí nhí "Tại tụi kia khiêu khích trước nên tụi em mới đánh" rồi cuối mặt xuống hối lỗi
Tôi cứ im như thế giả đò giận chứ thật ra chả có tức chút gì cả chỉ là không cho chúng bài học thì còn gì là quyền uy chị cả nữa. Thấy hai đứa sắp chịu không nổi rồi tôi mới nói
"Rồi hai đứa thắng hay thua"
Hai đứa bỗng bất ngờ trước câu hỏi của tôi ngước mặt lên nhìn chị mình, chắc chúng bây bất ngờ lắm nhĩ cứ nghĩ chị mày sẽ dần hai đứa bây ra bã chứ gì, giời chị đọc tụi bây như 1 cuốn sách
"Tụi em thắng chị ạ" hai miệng một lời cùng thốt ra với giọng điệu đầy tự hào
"Thằng bự con nhất còn bị em đập gãy mũi nữa đó, còn bắt nó quỳ xuống gọi em là đại ca cơ" Ran à mũi em sắp hướng lên trời rồi kìa
"Anh hai nói láo thằng đó rõ ràng là em đánh mà, em còn bẻ cả răng hắn nữa" Rin à chuyện đó bộ đáng tự hào lắm hay gì mà em lại giành
"Rindou à con nít không nên nói dối đâu em, thằng đó là anh đập vô mũi nó đầu tiên mà"
"Là em đánh nó mà người nó gọi là đại ca cũng là em"
"Là anh, anh lớn nên anh mới là đại ca, em chỉ có thể là nhị ca thôi"
"Ai nói với anh nhỏ thì không được làm đại ca chứ, em mới là đại ca"
"Là anh"
"Là em"
.........
Nhận thấy cuộc trò chuyện đang đi vào hướng lục đục nội bộ, tôi hằng giọng kéo sự chú ý từ hai đứa
"Thôi được rồi ai làm đại ca thì về đây cũng dưới quyền chị thôi đi lên lầu dẹp đồ rồi rửa tay vô ăn cơm"
"Dạ chị hai"
Tại bàn cơm
"Chị hai chị không giận tụi em thật sao"
"Rindou à nhai nuốt hết cơm đi rồi hãy nói" tôi gắp đồ ăn bỏ vào chén thằng bé rồi gắp thêm 1 phần bỏ qua chén của Ran
"Ran không có bỏ rau ra như vậy"
"Eooo em không ăn đâu vị nó dở tệ" cu cậu trề môi như để biểu hiện cho mùi vị kinh khủng của nó "mà chị thật không giận tụi em đánh nhau sao chẳng phải bình thường chị ghét đánh nhau lắm hay sao"
"Chị thật sự không có giận hai đứa, so với việc hai đứa đứng im chịu bắt nạt thì việc hai đứa phản kháng khiến chị vui hơn nhiều, và hai đứa còn thắng nữa mà thì chị giận vì lí do gì chứ"
"Yahhh chị hai là nhất, em yêu chị hai nhất luôn"_Rin
"Rồi rồi ăn lẹ dùm chị đi hai ông tướng"
Đêm tại trên phòng tôi
Nằm trên giường tôi chứ trằn trọc mãi tôi thật sự không giận hai đứa nhỏ sau, không tôi giận chứ nhưng quả thật nhìn hai đứa bị bắt nạt thì tôi thà hai đứa trở thành kẻ bắt nạt, dù sao em tôi thì tôi bênh. Và quả thật tôi ghét đánh nhau, ghét bọn bất lương chỉ biết đánh đấm nhưng con đường của hai đứa là do hai đứa tự bước đi người chị như tôi chỉ nên ở phía sau ủng hộ hai đứa, trở thành cây đuốc thắp sáng con đường hai đứa đi dù nó có tối tăm tới dường nào
"Haizzzz đừng suy nghĩ tới chuyện này nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, ngủ thôi mai còn phải đi kiếm việc làm nữa" nói rồi tôi dần chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro