1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ta vào vương phủ khi vừa mới cập kê, năm ấy Tam vương gia Trầm Dật chuộc ta từ tay bọn buôn người.

Ta quỳ gối dưới tuyết, lắng nghe Trầm Dật trong phòng đang hứa hẹn với lão thái phi: "Nhi tử chỉ đơn giản là nhìn trúng dung mạo của Hà Thanh, nhi tử đáp ứng với người, chờ đến khi chán nàng hoặc đến lúc phải kết hôn, sẽ cho nàng chút tiền đuổi đi"

Nhưng ta không hề oán hận, bởi vì ngoại trừ không thể có thai, ta ở vương phủ cũng coi như là tiêu dao, yên ổn.

Bên người Trầm Dật cũng không có nữ nhân khác, đối đãi với ta rất ôn nhu, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Lão thái phi tuy không vừa mắt ta, nhưng vì Trầm Dật đã hứa hẹn sẽ không cho ta danh phận, cũng sẽ không cho phép ta có thai, chỉ yêu thích ta như yêu thích một đồ vật, bà ta mới chịu nhắm một mắt mở một mắt.

Từ trước đến nay ta sống được một ngày sung sướng một ngày, không quan tâm đến tương lai như thế nào, đi hay ở cũng không phải do ta muốn quyết là quyết được.

Năm năm sống trong sung sướng khiến ta hầu như quên mất lời nói ban đầu của hắn.

Mãi đến khi thánh chỉ tứ hôn truyền xuống, hôn sự của hắn không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.

Vị hôn thê của hắn là con gái Kiều thái phó Kiều Bách Uyên.

Ngày hôn sự sắp diễn ra, hắn cho ta một sấp ngân phiếu cùng một ít vàng bạc châu báu bảo ta rời đi.

Đến cả người đầu bảng ở thanh lâu hầu ngủ năm năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, ta cảm thấy thật may mắn.

Ta đội ơn Trầm Dật, từ biệt.

Ở cửa Tam vương phủ, ta gặp Kiều Bách Uyên.

Nàng ta hiển nhiên biết sự tồn tại của ta, trực giác nữ nhân giúp ta cảm nhận được địch ý trong mắt nàng ta.

Địch ý làm ta không thoải mái, dù sao cũng phải đi rồi, ta muốn phát tiết khó chịu trong lòng một chút.

Ta ra vẻ bình thản nhìn Kiều Bách Uyên nói: "Ai, thật sự đồng cảm với cô, sắp phải gả một người chỉ được cái vẻ ngoài chứ thật ra dùng không được. Ta nhẫn nhịn năm năm cuối cùng cũng được giải thoát, còn cô lại phải chịu đựng cả đời, không được trải nghiệm tư vị thỏa mãn"

"Ngươi...?! Nữ nhân hạ tiện, ban ngày ban mặt lời này cũng dám nói ra, không biết xấu hổ!"

Ta che miệng cười khẽ: "Tỷ tỷ, ta cũng là người từng trải, chỉ cho tỷ vài chuyện riêng tư, tỷ tức giận cái gì? Được thôi, cứ coi như ta chưa nói gì."

Nói xấu Trầm Dật vài câu cuối cùng cũng khiến ta đỡ bức bối hơn một chút.

Ta nghênh ngang lên ngựa xe rời đi.

Chỉ là, khi màn vừa buông xuống, tươi cười trên mặt đã biến mất, nước mắt không nhịn được chảy xuống mặt ướt đẫm.

Năm năm, Trầm Dật, ngài thật đúng là nói bỏ là bỏ.


2.

Ta mua một ngôi nhà lớn ở An Lạc thành, thu lưu một vài nữ tử không có nhà để về, dạy các nàng đọc chữ, chỉ cho các nàng bản lĩnh mưu sinh.

Chữ viết của ta vẫn là nét chữ mà Trầm Dật nắm tay ta luyện từng nét từng nét một.

Mỗi khi bày giấy bút ra, trong lòng không nén được nỗi đau buồn.

Ngày hắn thành hôn, đội ngũ rước dâu đi qua viện của ta, ta ở trên lầu xuyên qua cửa sổ nhìn hắn một thân hỉ phục, anh tuấn rạng ngời.

Không phải không đau, cũng không phải không oán hận, chỉ là dù có cưỡng cầu, cũng không đoạt được.

Cuồng loạn, cũng chẳng thể khiến hắn giữ ta lại bên người.

Không thể. Vậy còn không bằng nắm chắc những thứ ta có thể nắm.

Như là tiền. Hay là tự do và tôn nghiêm.

Ta không dây dưa, không phải ra vẻ dứt khoát, mà là vì giữ lại cho mình chút tự tôn cuối cùng.

Nghe nói, ngay sau ngày đại hôn, Trầm Dật phải đi biên cương để thủ thành.

Ta thu lưu một nữ tử bị kẻ xấu khinh nhục, không may có thai. Nàng khó sinh sinh hạ một bé trai, sau đó vì mất máu quá nhiều mà qua đời. Ta đặt cho đứa trẻ số khổ này cái tên Tư Ích, Tiểu Tư Ích vừa sinh ra đã có bảy mẫu thân, đều là nữ tử trước kia được ta thu giữ.

Nó đặc biệt thích gần gũi với ta, ta là đại nương của nó.

Năm nó năm tuổi chơi đùa bên ngoài xảy ra va chạm với một đứa trẻ khác, phụ thân đứa trẻ kia tát nó một cái, ta liền cầm gậy chạy ra.

Ai con mẹ nó dám khi dễ nhi tử nhà ta!

Vừa thấy là nô bộc Tam vương phủ, ta dừng bước chân.

Ta không muốn qua lại với người của Tam vương phủ.

Ta nhịn xuống tức giận xoay người chuẩn bị về nhà, nhưng tên nô bộc độc ác kia vậy mà dám cản đường ta.

"Ơ, đây không phải Hà Thanh sao? Người quen cũ gặp nhau không chào hỏi một tí sao?"

Trong vương phủ có rất nhiều nô bộc, trí nhớ ta tốt, gặp qua hơn một nửa số họ, ta đều nhớ mặt nhưng không rảnh hỏi danh tính bọn họ, cho nên không biết tên của nô bộc này.

Ta đè xuống lửa giận trong lòng: "Thứ cho tiểu nữ mắt mũi vụng về, không nhận ra đại ca ngài là vị nào, còn thỉnh đại ca thứ lỗi."

Sự nhường nhịn của ta đổi lấy chính là sự càn rỡ của tên nô bộc kia, hắn không hề cố kỵ mà nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lộ liễu làm người ta ghê tởm.

"Hà Thanh cô nương không nhớ rõ ta, ta lại đối với dung mạo khuynh thành của cô nương thương nhớ đêm ngày. Ta gác đêm ở vương phủ, mỗi khi nghe cô cùng Vương gia ở trên giường kêu lớn, cả người ta đều khô nóng. Vương gia không cần cô, ta muốn cô được không, ta tuy không thể so Vương gia......"

Hắn nói liền duỗi tay tới ôm eo ta, ta trở tay tát hắn một cái.

Hắn lập tức lạnh mặt, hướng về phía ta nhào tới.

Tiểu Tư Ích lấy gậy đánh vào phía sau lưng hắn, nhưng rốt cuộc nó chỉ là một đứa trẻ, sức lực yếu, tên nô bộc hung ác tuy cũng ăn chút đau nhưng vẫn không để ý đến đứa nhỏ, dùng sức siết chặt lấy cổ ta, kéo đến sau hẻm.

Tiểu Tư Ích khóc lớn, "Nương, ngươi buông nương ta ra! Ngươi là người xấu!"

Bọn tỷ muội trong nhà chạy ra thấy thế lập tức chộp lấy vũ khí đánh hắn tới tấp.

Tên nô bộc dù khỏe mạnh cũng khó địch cả một đám đông, bị bọn tỷ muội mỗi người cho một gậy một búa, đánh cho vắt chân lên cổ mà chạy.

Ta chưa hết hoảng hồn được các tỷ muội đỡ vào nhà, khóa cửa lớn lại.

Ta lấy ít tiền ra đưa cho tỷ muội thuê vài gã trông coi hộ viện, phòng ngừa tên nô bộc lại tìm tới cửa.

Nhưng từ ngày gặp tên nô bộc, cuộc sống sinh hoạt của ta bắt đầu bị quấy rối.


3.

Thanh nương ta đã mang đến họa sát thân cho Tiểu Tư Ích.

Đứa nhỏ ham chơi, đóng cửa cũng không quản được hắn, lời ta dặn dò nó không để trong lòng, chui lỗ chó ra ngoài tìm đồng bọn chơi, lúc bọn ta phát hiện nó không ở nhà, lập tức ra ngoài tìm.

Nhưng đã quá muộn, gặp lại Tiểu Tư Ích, chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo.

Đứa nhỏ mới năm tuổi thôi! Ở con sông Đào ngoài ngoại ô dùng để bảo vệ thành ngâm không biết bao lâu, ngâm đến lúc nổi lên mặt nước mới được ngư dân phát hiện.

Toàn thân bị ngâm đến trương phình, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra nó.

Nuôi nó năm năm, trong lòng ta coi nó như con ruột.

Người ta như bị lăng trì, đau đớn đến mức thở không nổi.

Bi phẫn cùng cực, ta nghiến răng nghiến lợi nói với bọn tỷ muội, còn sống một ngày thì ta, Hà Thanh nhất định sẽ dốc hết sức mình đòi lại công đạo cho Tiểu Tư Ích ngày đó.

Án của dân thường, quan phủ phá án nào có tận tâm, có thể kéo dài thì kéo dài.

Dựa vào nha môn là chuyện không thể.

Ta mang theo vài hộ vệ xông thẳng vào nhà tên nô bộc độc ác kia, nhưng nhà hắn ta trống rỗng, người sớm đã đào tẩu.

Cũng may, ta có tiền, có tiền thì dễ làm việc. Ta bỏ tiền thuê thám tử, rốt cuộc cũng tìm được hắn ta, dưới sự thẩm vấn của thám tử, hắn thừa nhận hắn nói chuyện phiếm trong vương phủ, nói rằng Tiểu Tư Ích là con riêng của Vương gia, bị Tam Vương Phi nghe được, là Tam Vương phi Kiều Bách Uyên sai hắn hại chết Tiểu Tư Ích.

Thám tử mang tên nô bộc đó về làm chứng, đi nửa đường thì bị một đám Hắc y nhân truy sát, hắn bị thương đào tẩu tới tìm ta, nói tên nô bộc đã chết.

Ta biết giết người diệt khẩu là phạm luật, nhưng không có cách nào đưa ra bằng chứng.

Đang lúc ta hết đường xoay xở, Trầm Dật trở về.

Trầm Dật thủ thành năm năm, chiến công hiển hách. Trở lại kinh thành dân chúng khắp các ngõ hẻm đón mừng. Ta ẩn trong đám người, nhìn hắn thân mang chiến giáp, uy phong lẫm liệt, chói đến lóa mắt.

Thổn thức nhớ lại hắn từng than thở bên tai ta: "Mười ba tuổi ta đã bị phụ hoàng phái ra chiến trường, ta thích đứng trên tường thành, ngắm nhìn ngàn dặm non sông ở dưới chân. Sau khi hoàng huynh đăng cơ thì kiêng kị ta, Thiết Mã Băng Hà* chỉ còn lại trong mộng."

("Thiết mã băng hà" trích từ câu thơ:

Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân

Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, thiết mã băng hà nhập mộng lai

Dịch nghĩa: Đêm khuya rồi, tôi nằm trên giường nghe tiếng mưa ngoài cửa. Mơ mơ màng màng tôi đã mơ thấy chính mình là kỵ sĩ với bộ giáp trên người, xuyên qua sông băng để đến chiến trường.

Cre: kotarogroupdanmei.wordpress)

Hiện giờ, hắn cuối cùng lại lần nữa có thể mặc lên chiến giáp, bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp.

Nghe nói, bởi vì tưởng niệm Vương phi nên tự xin quay về, nếu không, hắn vẫn có thể tiếp tục lập công.

Ngay sau ngày tân hôn đã phải đi biên quan, làm sao có thể không tưởng niệm.

Huống hồ, hắn là một nam nhân yêu cầu vô độ như vậy, khi ta còn bên người hắn, hầu như hàng đêm hắn đều đòi hỏi, không hề biết mệt.

Ở cửa Tam vương phủ đứng đầy người, Kiều Bách Uyên đứng ở phía trước kiễng chân mong chờ.

Nàng chờ phu quân mình trở về.

Trầm Dật xuống ngựa, cầm tay Kiều Bách Uyên, đi vào vương phủ.

Hốc mắt ta chua xót, chậm rãi xoay người.

4.

Ban đêm, ta đang ngủ, cửa đột nhiên bị đẩy ra, ta lập tức ngồi dậy, thấy Trầm Dật từ bên ngoài đi vào. Hắn đã đổi thường phục, khoác cẩm y đeo đai ngọc, giống như công tử đạp trăng mà đi đến.

Ta hoảng hốt, nhất thời không thể phân biệt là thật hay là mơ. Ta cắn đầu ngón tay, đau, mới giật mình nhận ra không phải là mơ.

Trầm Dật cứ như vậy tùy tiện đi vào, ta khá bất mãn với mấy tên hộ vệ đắt đỏ mà ta thuê về, quả nhiên là vô dụng.

Nhưng nghĩ lại, thân thủ mấy tên hộ vệ không phải là đối thủ với hộ vệ mà Trầm Dật chính tay huấn luyện ra.

"Vương gia......"

"Nàng mua nhà cách vương phủ quá xa, cách hơn một nửa cái kinh thành, bắt bổn vương tìm muốn chết" Hắn giống như trượng phu vừa rời nhà đi không lâu, giọng điệu như tán gẫu chuyện trong nhà, âm điệu bình bình.

Nhất thời không biết hắn có ý tứ gì, ta không lên tiếng.

Hắn đi đến mép giường ta, cởi ủng nằm lên.

Tưởng tượng hắn có khả năng vừa từ trên giường Kiều Bách Uyên xuống, ta có xúc động muốn đá hắn xuống giường.

Nhưng ta lại nghĩ đến Tiểu Tư Ích, để lấy lại công đạo cho Tiểu Tư Ích ta cần phải dựa vào Trầm Dật.

Ta tùy ý để Trầm Dật ôm vào lòng, nghe hắn nặng nề nói nhỏ, "Những ngày ở biên quan, ta vẫn luôn nhớ đến nàng. Ngày trước, bổn vương xuất chinh rất nhiều lần, tự do như ưng, quan sát thiên hạ, trong lòng không có nữ nhi tình trường, ai ngờ lại vì nàng mà phá tiền lệ."

Ta hừ một tiếng, "Lời này của vương gia hẳn là nên nói với vương phi mới phải."

Hắn nhéo nhéo gương mặt ta "Tiểu vô lương tâm, ta không lấy Vương phi làm cớ, làm sao có thể được về kinh thành sớm?"

Ta mới không tin hắn sẽ vì ta mà hồi kinh sớm hơn so với dự kiến, tâm tư hắn thâm trầm, không thể nào đặt tình cảm lên đầu. Chỉ sợ do hắn kiến công nhiều, Thánh Thượng nổi lòng kiêng kị nên hắn mới lấy cớ tưởng niệm giai nhân để thỉnh thánh nhân triệu hắn hồi kinh. Khả năng tốt nhất của hắn chính là biết xem xét thời thế.

Năm đó hắn đưa ta về vương phủ, hàng đêm hoang đường, không phải vì mê luyến sắc đẹp của ta mà là vì mê hoặc Thánh Thượng, làm cho Thánh Thượng nghĩ hắn trầm mê nữ sắc, không phải là thiên cổ anh hùng.

Người phải có nhược điểm thì mới không bị ghen ghét, nhược điểm này có thể không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng nhất định phải có.

Trầm Dật cho rằng ta ngây thơ, nhưng thật ra cái gì ta cũng hiểu

Trên người hắn vẫn là mùi đàn hương quen thuộc như cũ, có lẽ là vừa tắm rửa sạch sẽ, ta không ngửi được mùi son phấn nào khác, nhưng chán ghét trong lòng vẫn mãnh liệt. Lúc hắn nghiêng người hôn lên môi ta, ta chống ngực hắn đẩy một cái.

Hắn che ngực rên một tiếng."Thanh nhi đừng nháo, thương thế của ta còn chưa có tốt đâu."

Ta ngây ngẩn, nhìn hắn cởi cẩm y, còn lại một kiện áo con mỏng, kiện áo vốn dĩ trắng thuần lại dính loang lổ vết máu.

"Đây là......"

Hắn nằm trở về một lần nữa: "Vết thương bị đao chém, do ta vội vàng trở về, chưa kịp đợi vết thương tốt lên, cho nên Thanh nhi ..."

Hắn ôm lấy ta, cách tẩm y, lồng ngực nóng như lửa: "Thanh nhi ngoan một chút, ta không làm gì cả, chỉ muốn hôn nàng."

Lòng ta mềm nhũn, không dám động đậy, sợ đụng phải vết thương của hắn.

Hắn vì lê dân bách tính mới bị thương, chúng ta có thể an ổn sống, tất cả là nhờ những tướng sĩ ở biên quan. Không nói đến chuyện nhi nữ tình trường, hắn vẫn là anh hùng mà ta kính nể.

Hắn cẩn thận hôn ta, năm năm không gặp, chuyện vành tai tóc mai chạm vào nhau này làm ta cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Vẫn là châm lên lửa, ta cảm nhận được thân thể hắn biến hoá, hắn cúi đầu cười ra tiếng: "Nhịn không được, làm sao bây giờ?"

Ta chưa kịp nói, hắn đã luồn tay vào nội y của ta, khiến ta thở gấp hô một tiếng: "Thương thế của ngài..."

"Mặc kệ."

5.

Ta đây là đang sống ngược à, trước đây làm thông phòng của hắn, thanh danh tuy không tốt nhưng tốt xấu gì cũng có cái thân phận, còn bây giờ chúng ta là cái quan hệ gì, yêu đương vụng trộm?

Cũng chỉ có thể định nghĩa như vậy.

Hắn nửa đêm tới nhà ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn tỷ muội sao có thể không nghe thấy được. Ngày hôm sau ta nghe bọn tỷ muội khóc lóc kể lại mới biết cửa phòng các nàng đều bị mấy tên thị vệ đeo đao canh giữ, bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác.

Cũng chỉ có Trầm Dật mới làm ra được việc này thôi.

Ta an ủi bọn tỷ muội đừng sợ hãi, không có việc gì.

Các nàng nhìn thấy vết đỏ trên cổ ta, cho rằng ta bị vị quan to nào ức hiếp, nước mắt rơi càng nhiều.

"Chúng ta đánh một tên nô bộc chạy, lại tránh không nổi vị đại nhân này, mệnh tỷ tỷ thật khổ... "

Ta vẫn chưa kể về quá khứ của ta cho các tỷ muội nghe, cũng không phải chuyện có thể đưa ra ánh sáng, lại càng không phải kí ức đáng để nhớ lại.

Ta phải báo thù cho Tiểu Tư Ích, đấu với ta chính là vị Thái phó Kiều nữ trong vương phủ kia, không thể để bọn tỷ muội bị liên lụy vào.

Mặt khác ta mua thêm một căn nhà cho các nàng ở.

Ai, hiện giờ ta chỉ còn lại từng đó ngân lượng.

Ngẫm lại, ta cần nhắc nhở Trầm Dật, nếu năm năm trước đã dùng ngân lượng để đuổi ta đi, bây giờ tới tìm ta, có phải nên trả thêm bạc cho ta không?

Trầm Dật lại tới, sau khi thân mật, ta nói: "Vương gia hình như quý nhân hay quên việc nhỏ, ngài quên mất năm năm trước chúng ta đã không còn quan hệ rồi à?"

Hắn còn nằm trên người ta thở dốc, cười nhẹ làm lồng ngực phập phồng, hắn cắn xương quai xanh của ta: ".... Tức giận?"

"Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, Thanh nhi đã bị đuổi ra khỏi vương phủ, không phải là người của Vương gia nữa."

Hắn cắn mạnh hơn một chút "Không phải người của ta, vậy là người của ai?"

Ta bị đau lên một tiếng, cào vào lưng hắn: "Ta là người của phu quân tương lai của ta! Vương gia đi năm năm, nếu ta ở đây gả cho người khác, Vương gia còn có thể vào nhà ta như vậy sao?"

Hắn ấn xuống cái tay đang làm loạn của ta, "Ta cho rằng, nàng hiểu được."

"Hiểu cái gì? Thanh nhi không hiểu, Thanh nhi cái gì cũng không hiểu."

"Chỉ có nàng mới dám kiêu ngạo trước mặt ta thế này, ta thật sự sủng nàng đến hư." Trầm Dật đứng dậy mặc quần áo, ngữ khí lạnh lẽo, "Nàng biết rõ dù ta không ở kinh thành nhưng cũng phái rất nhiều ám vệ ở lại bảo hộ nàng. Thời điểm đó ta không thể bảo vệ nàng nữa, chỉ có thể biểu hiện không hề lưu luyến với nàng, mặc kệ không quan tâm đến nàng, ngược lại sẽ không có ai gây phiền toái cho nàng. Về phần lập gia đình, nếu nàng thực sự lập gia đình, thì thật sự làm ta lạnh lòng, ta chỉ có thể coi như mình đang nuôi một con sói mắt trắng"

Thật sự giận rồi.

Ta mới không dỗ đâu.

Hắn cọ tới cọ lui mặc xong xiêm y, thấy ta không có nửa phần ý tứ muốn giữ lại, đen mặt rời đi.

Không quá hai ngày, hắn lại tới, còn đem theo không ít đồ tốt.

Hắn cố ý làm hòa, ta cũng không làm mặt lạnh nữa. Đạo lý một vừa hai phải ta vẫn còn hiểu.

Ta ghé vào trong lòng ngực hắn, hắn xoa xoa mặt ta: "Còn trách ta sao?"

"Cái gì?"

"5 năm trước."

"Còn."

Hắn mỉm cười, "Nàng rất thành thật"

"Thanh Nhi từ trước đến nay đều thành thật."

"Ta muốn lên chiến trường, nàng ở một mình trong vương phủ rất nguy hiểm, ta chỉ có thể giả bộ đuổi nàng đi. Không cho nàng có thai bởi vì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra chiến trường, núi thì cao đường thì xa, ngoài tầm tay ta có thể với, ta sợ hãi không bảo vệ được nàng và nhi tử. Hoàng huynh vẫn luôn kiêng kị ta, hắn chỉ hôn con gái của Kiều thái phó cho ta là muốn dùng Kiều gia để kiềm chế ta, ta nếu không theo lời hắn cưới Kiều Bách Uyên, hoàng huynh sẽ không cho ta quay trở lại chiến trường để lập công. Thanh nhi thông minh như vậy, nhất định hiểu được."

Ta tiếp tục giả ngu, "Thanh nhi trong đầu nào có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy."

Hắn ôm ta càng chặt, "Ừm, Thanh nhi không cần nghĩ quá nhiều, nàng chỉ cần nhớ rõ, vô luận ta làm gì, đều là vì nàng mà tính toán, bảo vệ nàng chu toàn là đủ rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro