6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Xung quanh nhà có ám vệ hắn lưu lại, ra cửa có người theo dõi, ta đều biết cả.

Ta đi đến mộ phần của Tiểu Tư Ích.

Trên bia mộ khắc, con trai Hà Thanh, ngày sinh tháng đẻ cũng không phải của nó mà là bịa ra.

Ta vuốt ve bia mộ, trong đầu là bóng dáng nho nhỏ của nó, ở trong lòng nói với hắn: "Nương báo thù cho con, lại khắc một cái bia mộ mới. Con cứ từ từ."

Ban đêm quả nhiên Trầm Dật tới, sắc mặt âm u đáng sợ.

Hắn nắm chặt cánh tay ta, trừng mắt nhìn ta, "Nàng sinh một đứa con cho bổn vương?"

Ta dùng sức rút tay về, lạnh lùng trả lời: "Không có."

Thanh âm hắn lạnh lẽo, "Còn dám gạt ta, ban ngày nàng đi đâu, nghĩ ta không biết?"

Nước mắt ta nhỏ giọt rơi xuống "Người đi còn chưa bao lâu, Vương gia còn muốn chọc vào vết sẹo của ta nữa sao?"

Ánh mắt hắn dịu lại, ôm ta vào lòng ngực "Ta chỉ giận nàng không nói cho ta biết, để con chúng ta phải bỏ mạng oan uổng."

"Ngài ở quân doanh, ta nói cho ngài kiểu gì. Huống hồ, ngài còn không muốn ta sinh hạ đứa con của ngài."

"Đó là vì ta muốn bảo vệ nàng. Đứa nhỏ của nàng, ta sao có thể không nhận."

Ta vẫn nằm trong lòng hắn khóc thút thít, hắn nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ hại chết con chúng ta."

Ta chờ chính là những lời này của hắn.

Ta nói, "Ta muốn làm thiếp của ngài, ta không muốn danh không phận mà theo ngài."

Hắn do dự thật lâu mới phun ra một chữ, "Được."


7.

Tam Vương Phi phòng không gối chiếc 5 năm, tin tức Tam Vương gia vừa mới hồi kinh đã muốn nạp thiếp truyền từ triều đình tới cuối phố.

Mỗi người đều suy đoán cái loại yêu mị gì có thể mê hoặc thống lĩnh chiến trường, Tam Vương gia. Tất cả toàn là lời đồn đại xấu xa đối với người con gái kia.

Kiều Bách Uyên biến thành một người đáng thương.

Có ai biết được, ta mới là người từng bị bỏ.

Thị vệ La Tể bên người Trầm Dật tới tìm ta, nói Trầm Dật ở trước mặt Lão Thái phi khóc lóc lăn lộn um sùm, lấy vết thương của mình ra hù dọa Lão Thái phi, không chịu cho ngự y thay thuốc, miệng vết thương trở nên thối rữa, đến mức phát sốt, sốt đến mức đầu óc mơ màng, một tiếng một tiếng đều gọi tên ta.

Lão Thái phi mời ta vào vương phủ.

Ta không thể đoán được, Trầm Dật sẽ vì ta mà làm tới mức này.

Kế hoạch ban đầu của ta, không định trở thành thiếp của Trầm Dật thật sự, chỉ là vì muốn bức vị kia trong vương phủ ngồi không được, động thủ với ta.

Ta lấy chính mình làm mồi, dẫn rắn ra khỏi hang.

5 năm, ta lại lần nữa bước vào vương phủ.

Sắc mặt Lão Thái phi khó coi, nhưng chỉ nhìn ta, nói một câu: "Mau vào đi, chỉ cần ngươi có thể làm Dật nhi đỡ bệnh, ta sẽ thưởng lớn."

Ta đi vào tẩm cung của Trầm Dật, Kiều Bách Uyên ngồi bên giường hắn khóc sướt mướt, thấy ta, con ngươi lạnh như băng liếc mắt một cái.

Ta làm lơ ánh mắt của nàng, tâm tư chỉ đặt trên người Trầm Dật.

Ta xoay người nói với Lão Thái phi: "Thỉnh Thái phi cho người không liên quan rời đi, chỉ cần lưu lại ngự y ở bên ngoài cửa."

Sắc mặt Kiều Bách Uyên đột nhiên thay đổi, nhưng nghe lời Lão Thái phi, chỉ có thể ngập tràn lửa giận rời đi.

Đường đường là một Vương phi, bị ta nói thành người không liên quan, ai có thể chịu được?

Ta luôn rất thương xót cho nữ nhân, thấy được nữ tử trên thiên hạ sống cũng không dễ dàng.

Nhưng với tiền đề nữ nhân này với nam nhân của ta không có quan hệ, cho dù có cũng đừng đến trêu chọc ta, ta không hề muốn hại người, nhưng ai hại ta, tất cả ta đều không bỏ qua.


8.

Người đã đi hết, ta mới cẩn thận đánh giá sắc mặt tái nhợt của người đang nằm trên giường.

Ta nắm lấy tay hắn đặt trên mặt ta vuốt ve, "Đồ ngốc, ta nói cái gì ngài cũng tin. Cái người bình thường trí dũng vô song đâu?"

Bởi vì đang sốt, lòng bàn tay hắn rất nóng, nóng đến mức tựa như nham thạch làm tan chảy lòng người.

Nếu có một ngày hắn biết, ta trở lại bên người hắn là có mục đích khác, hắn có hối hận về ngày hôm nay vì ta mà chuẩn bị tất cả?

Ta khóc, nước mặt chảy dọc theo khe hở trên ngón tay hắn.

Ngự y bưng thuốc tới, ta nhấp một ngụm ngậm trong miệng, không kiêng dè ngự y còn đang ở đây, cúi người bao phủ lên môi hắn, đưa thuốc vào.

Ở bên cạnh hắn hai ngày hai đêm, Vương gia rốt cuộc tỉnh.

Giữa lông mày vẫn còn mệt mỏi, nhìn thấy ta, ánh mắt bỗng sáng bừng vui sướng.

Hắn gọi ta, "Thanh nhi...... Lại đây......"

Mặt ta giãn ra, cười, nước mắt vui sướng lã chã rơi xuống.

Hắn còn chưa biết, hôm qua ta đã thành hôn với hắn.

Lão Thái phi lấy xung hỉ làm cớ, tổ chức hôn sự của chúng ta.

Chỉ là bái đường với ta là một con gà trống.

Hôn sự dù làm hấp tấp, nhưng lễ xem như đã thành, danh phận cũng có rồi.

Trên mặt Kiều Thái phó rất khó chịu, nhưng Trầm Dật trên giường sống chết không rõ, cưới một thị thiếp xung hỉ, ai ngăn cản cũng không thích hợp.

Thánh Thượng nói với Lão Thái phi "Không ngờ Tam đệ vậy mà là một người si tình"

Lão Thái phi khóc lớn: "Ngự y nói lần này dù hắn tỉnh lại nhưng vẫn để lại di chứng, không thể dũng mãnh được như trước"

Thánh Thượng trấn an, "Thân thể Tam đệ sẽ tốt thôi, Thái phi đừng lo lắng"

Ta đem chuyện này một năm một mười kể lại cho Trầm Dật, Trầm Dật thở dài yếu ớt, "Đáng tiếc ta không thể tự mình bái đường cùng Thanh nhi, không được tận mắt chứng kiến Thanh nhi mặc hỉ phục màu đỏ, tự tay vạch lên khăn voan của nàng..."

Hắn nói xong, ngước mắt lên cười, "Thôi, chỉ cần Thanh nhi ở bên cạnh ta là tốt rồi......"

Hắn làm vết thương của mình thối rữa, để lại di chứng, không chỉ vì muốn ta nhập phủ, còn vì chứng minh với Thánh Thượng, thân thể hắn đã bị hủy, không thể quay về chiến trường, không thể mang lại uy hiếp cho Thánh Thượng.

Năm năm qua của hắn, hoặc là nói cả đời này mỗi bước cờ hắn đi, đều hung hiểm.

Ta cũng là một quân cờ của hắn, chân tình của hắn với ta, ta không xác định được.

Hắn ở giữa hoàng quyền từng bước cẩn thận, ta ở một chữ tình cũng từng bước cẩn thận, đóng chặt lòng mình, không dám giao hết cho hắn, để tránh sau này tan nát cõi lòng.


9.

Sau khi Trầm Dật tỉnh lại, Lão thái phi với Kiều Bách Uyên cùng tới thăm, ta thấy Trầm Dật làm bộ nhu nhược đáng thương, liền phối hợp cùng hắn diễn kịch.

Lão thái phi dặn dò ta phải cố gắng chiếu cố Trầm Dật thật tốt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Kiều Bách Uyên ở trước mặt Trầm Dật bày ra bộ dạng hiền lương thục đức, ôn nhu rộng lượng, quả thật là rất nhọc lòng quan tâm, nàng ta lôi kéo tay ta mỉm cười nói: "Về sau chúng ta chính là tỷ muội, muội muội ngày đêm vất vả chiếu cố Vương gia, tỷ tỷ không trách ngươi sau ngày tân hôn không thỉnh an mời trà, vẫn nên lấy thân thể Vương gia làm trọng."

Lời này là đang ám chỉ trong mắt ta không coi trọng người làm Vương phi như nàng ta.

Trầm Dật lớn lên trong cung, sao có thể không hiểu chiêu trò của đám nữ nhân. Lời nói ôn tồn, nhỏ nhẹ không hề ác tính lại vô hình hãm hại người khác.

Trầm Dật cố ý che chở ta, "Ta đau đầu, Thanh nhi, đỡ ta đi nghỉ......"

Thánh Thượng tới thăm Trầm Dật vài lần, mỗi lần đến lại mang theo dược liệu trân quý, kỳ trân dị bảo ban thưởng cho Trầm Dật.

Người ở bên ngoài chỉ thấy Thánh Thượng khen thưởng công thần, Thánh Thượng với Vương gia là huynh đệ tình thâm.

Kỳ thật, Thánh Thượng mang ngự y tới là để cố ý xác nhận Trầm Dật thật sự bị bệnh.

Ngự y bẩm báo Thánh Thượng, "Tam vương gia thân thể quá mức suy yếu, cần phải bồi bổ."

Ha, có thể không suy yếu sao? Bệnh thành như vậy còn đem ta lăn lộn tới nửa đêm.

"Nếu như phải chết trong tay Hoàng đế, còn không bằng chết ở trên người của nàng, cùng nàng triền miên đến chết."

Nghĩ đến lời nói bậy của hắn trên giường, ta bỗng dưng đỏ bừng tai.

Ta hỏi Trầm Dật: "Chàng cam tâm sao?"

Hắn ngước mắt nhìn phía Tây Bắc, "Trên chiến trường không có tướng quân luôn luôn thắng trận, nhưng vĩnh viễn sẽ có tướng quân đánh thắng trận. Ta không làm tướng quân, nhưng ta có thể bồi dưỡng ra những tướng sĩ giỏi. Thanh nhi có biết vì sao 5 năm trước ta thế nào cũng phải đi chiến trường cho bằng được?"

Ta lắc đầu.

"Ta bồi dưỡng nhân tài căn cơ chưa ổn, mới nhậm chức bị tướng lĩnh chèn ép, không thể thể hiện tài năng. Nước địch năm nay được mùa, nhất định sẽ nhân cơ hội này tiến công nước ta, tân tướng quân không quen thuộc phong cách tác chiến của nước địch, lại không chịu dùng nhân mã của ta, không có hy vọng thắng lợi. Thua trận đành phải cắt thành dâng cho địch, thương vong vô số.

Ta phải trở lại chiến trường Tây Bắc, không thể tham sống sợ chết, hiện giờ quân đội Tây Bắc đã thành thục, ta làm theo sắp xếp của Hoàng huynh, xác nhập các tướng sĩ đã theo ta năm năm vào quân Tây Bắc, bản thân ta cũng buông xuống lo lắng, thành công lui thân. Nếu tiếp tục chạm vào điểm mấu chốt của Hoàng huynh, tương lai của ta chỉ có thể là vực thẳm!"

Hắn dừng một chút, ôm lấy ta, "Binh quyền đã trả lại cho hoàng huynh, chỉ còn lại một thân thể ốm yếu bệnh tật mà thôi, nếu hắn muốn, ta......"

Ta giơ tay bưng kín miệng hắn, "Không được nói lời không may mắn."

Ta dịch người hôn hầu kết của hắn, ta biết mộng tưởng của hắn là được đóng giữ biên cương cả đời, chứ không phải trầm mê vào ôn nhu nữ sắc, nhưng ta cũng chỉ có thể an ủi hắn như vậy thôi.

Trái tim đóng chặt của ta hình như lại càng hãm sâu xuống nữa rồi.


10.

Ở trong vương phủ, ta âm thầm để ý Kiều Bách Uyên, ta ra vẻ cậy sủng mà kiêu, năm lần bảy lượt chống đối nàng ta, nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn luôn thể hiện mình bao dung.

Ta hy vọng có thể chọc giận nàng ta, làm nàng ta nhanh chóng xuống tay với ta, giúp ta bắt được nhược điểm.

Ta thậm chí cố ý một mình đi dạo ngoài vương phủ, tạo thời cơ cho nàng ta xuống tay.

Ta biết ám vệ của Trầm Dật vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta, nên không sợ nàng ta động thủ.

Nhưng nàng ta lại vô cùng kiên trì ẩn nhẫn, không hề có bất cứ hành động nào.

Trầm Dật phái người điều tra cái chết của tiểu Tư Ích, bởi vì tên nô bộc kia đã sớm bị diệt khẩu, kết quả điều tra cuối cùng giống hệt như ta trước đó, lâm vào bế tắc.

Ngày ấy, trên đường trở về, ta nghe thấy trong phòng Trầm Dật có tiếng nức nở của Kiều Bách Uyên: "Vương gia, đêm tân hôn chàng nói chàng có bệnh kín không thể nói cho người khác. Từ chiến trường trở về, chàng lại nói trên người chàng có thương tích không thể chung phòng với thiếp. Nhưng chàng vừa quay đầu đã đi tìm Hà Thanh. Chúng ta mới là phu thê, thiếp chưa từng ngăn cản chàng nạp thiếp, nhưng Vương gia có thể chia sẻ cho thiếp một chút tình yêu được không?"

Cái gì, Trầm Dật cùng Kiều Bách Uyên đến giờ còn chưa viên phòng?

5 năm trước ta rời khỏi Vương phủ, bôi nhọ hắn phương diện kia không được, không ngờ Trầm Dật lại lấy lý do này lừa gạt Kiều Bách Uyên.

Lòng ta ngọt ngào, nhưng cảm xúc ngọt ngào này là dựa trên sự chua xót của một nữ tử khác, ta cảm thấy nhạt nhẽo.

Ta không muốn chạm mặt Kiều Bách Uyên ở chỗ này, xoay người rời đi lại nghe được giọng nói mệt mỏi của Trầm Dật: "Chúng ta hòa li đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro