Chap 1: Đầu tiên, anh ấy cứu tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện bắt đầu vào một đêm lạnh buốt tháng 12.

Hôm nay, 25/12, đã là Giáng Sinh rồi, lại 1 mùa Giáng Sinh cô đơn, lạnh lẽo và đói bụng nữa sắp trôi qua. Tôi lang thang trên con đường phủ đầy tuyết với đôi giày rách khiến đôi chân như đông cứng lại. Trời trở gió, tuyết lại rơi, mùa đông năm nay lạnh quá, liệu tôi có thể sống sót qua đêm nay với bộ đồ chắp vá, mỏng tanh này không? Hừ! Thôi thì ngủ sớm cho ấm vậy. Suy nghĩ thoáng chốc, tôi ngồi xuống một tấm bạt bị ai đó vứt ra đường, dọn sơ tuyết dính trên tấm bạt, tôi cuộn mình rồi nằm ngủ...

...

"Két" tiếng xe thắng gấp lại đánh thức tôi dậy

Mí mắt tôi hơi hé vì sự tò mò, ngó xem là ai. Tôi nhìn thấy chân 1 người vận quần jean đen, mang chiếc giày thể thao rất đẹp của nhãn hiệu gì đó mà tôi quên mất rồi, nhưng nó rất đắt tiền, người đó đứng rất gấn tôi, dường như người đó cần gì ở tôi. Hà! Cách giải đáp thắc mắc nhanh nhất chính là hỏi thẳng:

-Ơ, chào, anh cần gì? - tôi ngồi dậy, dụi mắt nhìn

Ể, anh ta đẹp trai quá nha, trông hảo soái ghê luôn, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp, nhưng trông anh ta lạnh lùng quá, đôi mắt lạnh như băng cứ nhìn chằm chặp tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi và anh nhìn nhau như thế suốt gần 5', anh ta mới nói với người đàn ông vận đồ vest bảnh bao đứng cạnh:

- Ông mang người này về cho tôi - nói xong lâp tức quay gót bỏ đi

- Cậu đang chán á? - người đàn ông quay sang nhìn anh, chẳng hề tỏ vẻ gì gọi là kinh ngạc

Anh chỉ đáp "ừ" rồi leo lên xe. Tôi vẫn chưa hiểu nỗi, mang về? Tôi á? Tự dưng người đàn ông bế tôi lên khiến tôi giật cả mình, nhanh chóng để tôi ngồi vào xe cạnh anh rồi cũng bắt đầu lái xe đi. Hành động của ông ta rất nhanh, mọi chuyện diễn ra chưa đầy 2'

- Tên gì? - anh lạnh lùng mở lời

- A ... V-Vương Nguyên ạ - quả là đáng sợ

- Tôi tên Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải - anh rút điện thoại ra, nói đầy hờ hững

- D-dạ...

Sau đó chiếc xe chìm trong im lặng, tôi thì không dám nói thêm lời nào.

Sau 30' chạy bon bon trên đường, chiếc xe dừng lại trước 1 ngôi biệt thự, à không, là lâu đài. Anh thong thả bước vào, còn tôi thì cứ ngẩn ngơ, đứng nhìn không chớp mắt lấy 1 lần, cứ như sợ nếu chớp mắt nó sẽ biến mất.

- Đi thôi - anh nắm lấy tay tôi, kéo vào, nhìn tay anh to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi, tự dưng tôi cứ cảm thấy lạ lạ trong người, cứ như là ... đang hạnh phúc vậy.

- Mời cậu - ông bác lúc nãy đặt 1 dĩa súp nóng trước mặt tôi

- Hả? Cho tôi? - tôi tròn mắt vì cứ hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác

- Chứ gì nữa, ăn đi - anh lạnh lùng giở bảo ra và nói - ngốc thế.

Tôi chỉ còn cách "dạ" 1 tiếng rồi ngồi im lặng mà ăn cho hết bát súp. Tôi đặc biệt thấy lạ, trong suốt thời gian tôi ăn, anh cứ chốc chốc lại nhìn tôi rồi mỉm cười, cũng nhờ vào đó mà tôi tìm thấy được đôi răng khểnh của anh, quả thực rất đáng yêu khi anh cười.

- No rồi chứ? Muốn ăn thêm không?- anh buông báo xuống, nhìn thẳng vào tôi

- Vâng, no rồi ạ, không cần nữa. Cảm ơn anh - tôi cười tươi, rối rít cảm ơn

- Này, Vương Nguyên.

- Dạ?

- Em có muốn được sống sung sướng, được ăn ngon, mặc đẹp không? - anh tiến tới gần tôi.

-Thật sao, rất muốn, rất muốn.

-Vậy thì em phải làm một chuyện cho tôi.

- V-việc gì ạ? - tại sao tự nhiên không khí lại căng thẳng thế này.

- Cậu - anh nâng cằm tôi lên - sẽ làm đồ chơi cho tôi

- HẢ!!!!???????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro