[Threeshot| ChanHun] Ta yêu ngươi, đồ đáng ghét! (Shot 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SHOT 1

__________

Ta là Ngô Thế Huân, 17 tuổi, học trường phổ thông Seoul. Gia cảnh bình thường, chỉ được cái học giỏi. Thế mà cũng có người để ý ta. Là tên cùng bàn, Phác Xán Liệt. Vài từ miêu tả về hắn ta sao? Đáng ghét, phiền phức và biến thái. Thực sự chỉ muốn trói hắn vào tên lửa rồi phóng lên Galaxy cho khuất mắt ta.

-Huân nhi a~~~

Cái giọng nhão nhẹt này chắc chắn là của hắn, ta quay mặt sang chỗ khác, mặc kệ hắn làm trò con bò gì đó (ở trong cái khổ, mị quen rồi =)) )

Phác Xán Liệt không thấy ta có động tĩnh gì, hắn liền ngồi xuống, đưa vật gì đó lành lạnh chạm vào mặt ta.

-Huân nhi, hyung có quà cho em.

Đấy, hắn tự xưng mình là hyung đấy. Hắn nghĩ sao vậy, ta sinh trước hắn gần 9 tháng đấy, đúng ra là ta lớn hơn hắn... À mà thôi, kệ thây hắn.

Bỗng có mùi gì đó ngon ngọt lọt vào khứu giác ta. Cái mùi quen quen...

- Trà sữa đấy!

Phác Xán Liệt nở nụ cười gian xảo, hắn cố tình gỡ nắp ra để mùi trà sữa bay đi. Nhìn ta giựt ly trà sữa mà bỗng chống cằm, miệng vẫn giữ nụ cười gian xảo.

- Mặt ta có dính gì à?

Ta không thèm ngước mặt lên, buông miệng hỏi bâng quơ. Hắn vội vàng lắc đầu, ánh mắt vẫn chằm chằm hướng về ta.

- Hyung chỉ thấy mặt em rất là đáng yêu, khi uống trà sữa đấy. Rất đáng yêu a~~~ Và....

Không để hắn nói tiếp, ta đã cuộn cuốn tập, đánh vào đầu hắn một cái rồi cầm ly nước ra ngoài hành lang, tránh giận quá làm càng đổ ụp ly trà sữa lên người hắn. Như vậy là rất hoang phí a.

"Cả lớp vừa thưởng thức màn bi (hài) kịch mà hầu như ngày nào cũng xảy ra. Quen với cảnh này rồi. Vì sao á? Vì cái cảnh này đã diễn ra kể từ đầu năm học, từ khi cô chủ nhiệm sắp Xán Liệt và Thế Huân cùng một bàn.

Bạn bè Phác Xán Liệt không ai biết gia cảnh nhà hắn nhưng lại cực kỳ hiểu hắn. Xán Liệt là người khá cứng đầu, ương bướng lại năng động, cá tính và rất chi là ba trấm =)). Hắn là trò ngoan của giáo viên nhưng là chủ tướng của bọn cá biệt trong lớp. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, hắn lại thích Ngô Thế Huân-con người ít nói và lạnh lùng nhất lớp. Thế mới có chuyện hay để xem" (đấy là bạn bè hắn nói ta không liên quan)

-Huân nhi~~~ Huân nhi a~~~

Cái tên này sao dai còn hơn đĩa thế, đã đến thư viện học bài mà hắn còn lẽo đẽo đi theo làm tất cả ánh mắt đều hướng về ta và hắn. Mặc kệ, ta chả quan tâm, cứ thế lấy sách ra học, lấy tập ra chép.

Mà vậy cũng không yên vì chốc chốc hắn lại làm phiền ta bằng mấy câu hỏi tào lao. Ví dụ:

- Huân nhi, ăn sáng chưa?

- Rồi (nói dối đấy)

5 phút sau...

_ Huân nhi, hyung đi mua trà sữa nhé?

- *gật gật*

5 phút sau...

- Huân nhi, hyung không hiểu bài này.

- *chỉ bài cho hắn*

5 phút sau...

- Huân nhi, hyung muốn đi WC, đi với hyung.

- Grừ, cái tên biến thái, tránh ra chỗ khác *nổi sùng*

Chết tiệt, bộ không làm phiền ta hơn 10 phút là hắn chết hay sao ấy. Hắn có biết như vậy chỉ làm ta ghét hắn hơn không? Gom sách vở lại, ta đứng lên, kệ hắn mè nheo đi sau. Cái cảm giác muốn đá hắn ra Galaxy lại sôi sục. Tức chết mà.

Có lẽ, ta sẽ ghét hắn mãi, cho đến ngày đó.

Một ngày đẹp trời, như bao ngày, ta thong thả đạp xe đến trường. Rời nhà xe, bỗng ta bị ai đó kéo áo.

- Này.

Cái giọng khàn đục, không phải giọng lảnh lót thường ngày của Phác Xán Liệt. Ta nhăn mặt quay lại nhìn cái tên phía sau. Bỗng rùng mình đến nổi cả da óc. Khẽ nuốt nước bọt. Là Kim Chung Nhân, đại ca của bọn cá biệt của trường, học cũng lớp với ta. Hơ hơ, ta đây hiền lành ít nói, cớ sao lại đắc tội với hắn?

- Có... Có chuyện gì sao, Chung Nhân?

Ta hơi run run đáp lại, không phải là ta sợ, ta chỉ muốn yên thân thôi a.

Nhếch mép một cái, Kim Chung Nhân nhanh nhẹn ép sát ta vào hàng rào, ánh mắt khinh bỉ nhìn ta.

- Ngô Thế Huân, tao nhịn mày lâu lắm rồi nhé. Cố tỏ ra vẻ ngầu sao, cool sao? Thế không lập luôn địa bàn đi ?

- Tôi... làm sao dám... Kim đại ca... Anh biết tôi không có gan mà .

Ta cố tỏ vẻ sợ hãi, mong hắn sẽ rộng lòng bỏ qua. Nhưng ta không ngờ, vẻ mặt này lại càng khiến hắn nổi nóng.

Bốp!

Kim Chung Nhân cho ta một cú vào bụng. Đau điếng. Chết tiệt, tại sao ta lại không đi học võ vậy?

- Kim đại ca... tha cho tôi...

- Tha? Tha cho mày sao?

Bốp!

Lại thêm một cú vào bụng khiến ta khuỵu xuống. Thể trạng ta vốn không tốt nên không chịu nổi chuyện này. Đầu óc đã choáng váng, đôi mắt mờ đi vì làn nước vương trên mi mắt. Ta cũng không biết đó là mồ hôi hay cái gì đó khác nữa.

Lúc Kim Chung Nhân cho ta thêm một cú, ý thức của ta dường như gần mất đi thì bỗng nghe cái giọng lảnh lót quen thuộc. Cũng thấy mờ mờ cái bóng dáng cao gầy thường ngày. Môi ta đột nhiên cong lên thành một nụ cười. Trái tim ta lúc nãy còn loạn nhịp vì sợ hãi giờ bỗng đập lại nhịp nhàng. Cái ta thấy trước khi ngất đi là giọng nói lo lắng, gương mặt thường ngày đáng ghét đang hốt hoảng nhìn ta, cảm nhận được vòng tay ấm áp choàng qua người ta.

Quái, sao tim ta lại đập loạn lên thế này?

----------

Kasamida_Agirato <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro