[Threeshot| ChanHun] Ta yêu ngươi, đồ đáng ghét! (Shot 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SHOT 2

-----------

Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mặt ta. Mệt mỏi day day thái dương, ta cũng không biết mình đã nằm ở phòng y tế bao lâu. Quái, ta đang ở phòng y tế sao? Cố lục lại trí nhớ, ta sững sờ nhìn cái người đang nắm tay ta quỳ bên giường. Là Phác Xán Liệt.

Mắt ta mờ đi khi thấy vết bầm tím trên mặt hắn, cả quần áo cũng xộc xệch như vừa mới đánh nhau. Này này, đừng bảo hắn đánh nhau với Kim Chung Nhân nhé? Không phải, nhất định không phải. Ta tự nhủ. Hắn chỉ té ở đâu đó mới như vậy, thấy ta bị đánh đến ngất đi tiện tay đem ta lên đây, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đúng vậy, chắc chắn cốt truyện là như thế.

Sau khi tự hài lòng với suy nghĩ của mình, ta mới từ từ cúi xuống định đánh thức Phác Xán Liệt, nhưng có gì đó ngăn ta lại. Cái khuôn mặt đáng ghét luôn lẽo đẽo theo ta thường ngày, sao bây giờ ta lại thấy nó xinh đẹp đến thế. Làn da trắng nõn chẳng thua gì con gái, đôi môi mỏng màu đào đôi lúc lại bĩu ra một cách đáng yêu. Thực ta muốn nếm thử xem nó ngọt đến dường nào.

Quái, ta đang nghĩ gì thế kia? Bị đánh đến loạn trí rồi hả Ngô Thế Huân?

Thôi thì coi như ta có lòng tốt, trả ơn hắn đã mang ta đến đây mà đem hắn lại ghế sofa .

Chết tiệt, hắn là người hay heo mà nặng khiếp vậy. Vất vả cõng hắn rồi thả bịch trên ghế, tiện tay đắp cho hắn cái chăn trên giường, cũng tiện tay vớ lấy tấm ghi chú mà hí hoáy viết, xong lại dính trên ly nước đã rót sẵn. Ta viết, ờ, đại loại là:

"Đồ đáng ghét, cám ơn"

Nhìn đồng hồ trên tường, ta đã ngủ hết một buổi sáng và giờ này là tiết 1 ban chiều. Xin phép giáo viên cho hắn nằm nghỉ trên phòng y tế, ta ngồi vào chỗ, lục tập sách ra học. Nhưng không biết tại sao chữ vào đầu ta cứ trôi đi mất, đầu ta chỉ chập chờn hình bóng của Phác Xán Liệt lúc đó. Chết tiệt, ta bị hắn ám ảnh luôn rồi.

Tiết 2, hắn vẫn chưa lên lớp. Ta cũng thấy lo lo, không lẽ hắn lại ngủ lâu đến vậy. Chuông vừa reo ra chơi, ta đã chạy ù xuống phòng y tế. Chẳng hiểu tại sao ta lại lo cho cái tên đáng ghét đó nữa?

- Phác Xán Liệt!

Vừa càm ràm mở cửa vừa hậm hực đi vào, ta ngớ cả người khi gặp hắn ngồi vắt vẻo bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài. Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen hỏi rối của hắn. Tại sao ta lại vô thức nhìn hắn lâu như vậy?

- Huân nhi, em đến tìm hyung à?

Xán Liệt đột nhiên lên tiếng làm ta có chút giật mình, dùng toàn bộ sự minh mẫn còn lại mà lắp bắp trả lời, biện đại một lí do:

- Ta... Ta... cứ tưởng hyung bị gì nên mới đi tìm.

Nói xong, để đầu óc tiêu hóa hết được câu nói, ta giật mình cúi mặt xuống che đi vệt đỏ ửng trên má. Ta vừa gọi hắn là hyung sao? Chết tiệt.

Nhưng có lẽ hắn không để ý lắm, hình như không nghe thấy. Phác Xán Liệt quay lại, môi cong lên thành một nụ cười rồi nhảy xuống, nắm lấy tay ta.

- Đi uống trà sữa nhé?

- Sắp vào tiết- Ta lạnh lùng trả lời.

- Cúp luôn.

Hắn nở nụ cười ranh mãnh làm tóc gáy ta dựng lên hết cả lên. Bằng các động tác chết tiệt nào đó, hắn vòng tay qua người ta rồi bế ta lên mặc cho sự phản kháng yếu ớt từ ta.

- Đi thôi ^^

Một lần nữa, ta lại muốn trói hắn vào tên lửa rồi phóng lên Galaxy. Tên đáng ghét, thế mà ta đã nghĩ là hắn đáng yêu đấy.

Ủa, cơ mà ta khen hắn lúc nào thế nhở?

Phác Xán Liệt hiên ngang bế ta ra cổng chính, ta cũng không thấy bất kỳ phản kháng nào của bảo vệ. Điều này làm ta cảm thấy hơi kì lạ, nhưng đầu óc cũng chẳng để ý lâu, chỉ lo nghĩ cách trốn khỏi hắn.

Thở dài não nề khi hắn thắt dây an toàn trên ghế, coi như kế hoạch A tan tành. Mà ta cũng chả có kế hoạch B. Thôi thì thuận theo chiều gió, ngoan ngoãn theo hắn là được.

Nhìn cảnh vật lướt qua nhanh đến chóng mặt, ta chỉ còn cách nhắm mắt lại cho đỡ buồn nôn. Ta sợ nhất là đi xe có tốc độ cả trăm km/h kiểu này. Thật sự rất đáng sợ a.

Lại lén liếc sang hắn. Sao hôm nay ta lại không thấy có chút đáng ghét nào hiện lên, chỉ thấy sự quyến rũ chết người theo góc nhìn nghiêng và thoang thoảng mùi hương nam tính còn lưu lại trên áo lúc hắn bế ta đi.

Kì lạ, trái tim ta lại đập loạn xạ rồi.

Bước xuống xe, cái ấn tượng đầu tiên khi ta nhìn thấy bảng hiệu là như thế này này: OAO. Đấy không phải là tiệm trà sữa nổi tiếng nhất Seoul sao? Cơ mà hắn dẫn ta đến đây chi vậy? (Au: Hunnie đang giả ngu đấy =)) )

- Ngồi đi.

Phác Xán Liệt đẩy ghế cho ta ngồi trước rồi mới về chỗ. Ta hắc tuyến nhìn quanh, toàn con gái. Mà bọn chúng cứ nhìn ta và hắn chằm chằm như thể sinh vật lạ. Lại còn khung cảnh hường phấn toàn màu hồng tim bay tá lả. Đúng là làm người ta sợ đến chết a.

Hắn đứng lên gọi đồ uống, trong khi chờ ta ngồi thảnh thơi uống trà. Liếc nhìn đồng hồ, đã hết giờ ra chơi trong trường, ta thở dài ngao ngán. Bỏ ngày học hôm nay đúng là hoang phí. Lại ngó Phác Xán Liệt, tại sao hắn có thể cười đùa trước nổi đau của ta thế này?

- Huân nhi, lúc nãy bị Kim Chung Nhân đánh đúng là rất đau a.

Phác Xán Liệt giả vờ chán nản nằm dài trên bàn, ta cũng không thèm ngó đến, chỉ lạnh lùng buông một câu:

- Kệ ngươi, ta không liên quan. Cái bản mặt đáng ghét đó đáng bị như thế này.

- Oa, Huân nhi đúng là độc ác a~~~

Nhìn hắn mè nheo đúng là không nỡ, ta đành rót cho hắn ly nước rồi cắm đầu vào ly trà sữa. Vị ngọt mê li đến tận đầu lưỡi khiến ta cứ mãi đắm chìm trong làn trà sữa sánh mịn, không để ý tới nụ cười gian gian của người ngồi đối diện.

Quên đi cái sự đáng ghét của Xán Liệt, ta ngước mặt lên, cười tươi nhìn hắn:

- Trà thữa ngon lắm !

- Thữa?

Hắn trố mắt nhìn ta rồi bỗng dưng phá lăn ra cười. Ta giật mình nhận ra đã nói cái gì, đỏ mặt dán mắt vào ly trà sữa, tiếp tục uống mặc cho hắn cười muốn rớt quai hàm. Hôm nay lỡ lời quá nhiều rồi.

- Huân nhi, em đúng là dễ thương chết đi được a~~~

- Kệ... Kệ ta... ngươi... đáng ghét...

- Câu dẫn, đấy là câu dẫn hyung a~

Đồ đáng ghét, ta sẽ ghi hận hôm nay.

Nhưng nhìn hắn thích thú đùa nghịch viên trân châu trong ly nước, tim ta lại có cảm giác kì lạ lúc nãy. Lạy Chúa, không lẽ ta bị bệnh tim rồi sao?

Mấy ngày nay, chính ta cũng chẳng thể hiểu nổi. Phác Xán Liệt vẫn bám theo ta, vẫn dụ dỗ ta bằng trà sữa, vẫn nhoi nhoi mè nheo với ta, chỉ khác là bây giờ hắn không gọi ta là "Huân nhi" nữa, mà "Trà Thữa".

Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, cái đồ đáng ghét a.

Tới tận hôm nay, ta cũng không biết ta với hắn có mối quan hệ như thế nào nữa.

Bạn bè, không thân tới mức đó.

Kẻ thù, cũng không hẳn.

Nhưng ta linh cảm, ta sắp biết được điều đó rồi.

--------------

Kasamida_Agirato <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro