Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Vương Tuấn Khải, này Vương Tuấn Khải, cậu sao vậy?" -Giám sát thu âm nói vào mic với giọng khó chịu


Vương Nguyên khẽ liếc sang nhìn Vương Tuấn Khải với bộ mặt khó hiểu. Hôm nay anh sao vậy, tại sao lại không thể tập trung thế?


-"Tôi xin lỗi. Cho phát lại nhạc đi, tôi sẽ tập trung hơn" - Vương Tuấn Khải bối rối nói lời xin lỗi với ông giám sát, vẻ mặt anh cũng đang khó chịu. Có lẽ không thể tập trung hát được nữa. Ông giám sát lại một lần nữa nói vào mic, giọng nói có phần dịu lại


-" Thôi được rồi, chúng ta sẽ thu âm bài hát này vào ngày mai. Tạm thời 2 cậu- Vương Nguyên, Tuấn Khải về nhà nghỉ ngơi đi, dù gì cũng muộn rồi"


Chỉ nghe được có vậy, Tuấn Khải nhanh chân đi ra ngoài, cầm vội áo khoác mà bước ra khỏi phòng, bỏ mặc Vương Nguyên đang chôn chân tại chỗ. Nếu như mấy hôm trước anh thường hay đợi cậu, cùng cậu về nhà thì hôm nay lại thay đổi toàn bộ. Ngay từ lúc gặp nhau ngoài phòng thu âm anh đã không nói với cậu một lời nào, cho đến bây giờ lại bỏ cậu ở lại mà đi về một mình. Rốt cuộc Vương Tuấn Khải đang có chuyện gì sao?


Tuấn Khải về đến nhà, mệt mỏi quăng áo khoác lên giường, vào phòng tắm. Anh đang rất bối rối. Mấy hôm nay anh tránh Vương Nguyên cũng là có lí do, từ lúc anh cảm nhận được tình cảm của mình đối với cậu không phải tình anh em, anh đã thực sự sợ hãi. Sợ là ngày ngày chạm mặt với cậu sẽ khiến anh không kiềm chế được mà thổ lộ hết ra, sợ là tình bạn của hai người vì thế mà vụn vỡ.


Vương Tuấn Khải sau một hồi để nước xả vào mặt, cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Lúc này Thiên Tỉ đang ngồi ở phòng khách nhâm nhi tách cà phê vừa pha, thấy anh ra, Thiên Tỉ không nhìn mà tự nói


-" Mộc tỷ nói hôm nay anh không tập trung thu âm"


Tuấn Khải không trả lời mà vờ làm ngơ lời Thiên Tỉ vừa nói cũng như một câu hỏi ngầm tại sao anh lại không tập trung như vậy. Thiên Tỉ dường như không cần câu trả lời ở anh, mà vẫn ung dung nói tiếp:


-" Nguyên Nguyên nói anh đang tỏ ra chán ghét cậu ấy."


1s....2s.... Thiên Tỉ đếm thầm trong bụng từng giây chờ 1 câu nói của Vương Tuấn Khải....3s.....


-" Nguyên Nguyên nói như vậy thật sao?"- Tuấn Khải lên tiếng, anh đang suy nghĩ liệu Nguyên Nguyên có đang cảm thấy như vậy thật hay không.


Thiên Tỉ đặt tách cà phê xuống, quay đầu lại nhìn Vương Tuấn Khải. Nguyên Nguyên không nói như vậy, nhưng Thiên Tỉ đây chính là muốn thử Tuấn Khải. Nếu việc ngày hôm nay là có liên quan đến Vương Nguyên, ắt hẳn cậu là người muốn biết đầu tiên.


-" Anh không tập trung vào việc thu âm có liên quan đến Nguyên Nguyên phải không?"


Vương Tuấn Khải im lặng...


-" Nếu anh còn coi em là bạn thì hãy nói đi"- Giọng nói của Thiên Tỉ càng lớn dần, cậu ấy đang khó chịu.


-" Liệu anh nói với cậu thì có giải quyết được vấn đề gì không? Cậu không thể giúp gì được cho anh đâu."- Vương Tuấn Khải gằn giọng, toan định bước vào phòng ngủ...Trốn tránh...


-" Sao lại không thể? Chúng ta thân nhau cũng đã 7 năm rồi, anh không tin tưởng em sao?"


-" Dịch Dương Thiên Tỉ, vậy thì cậu nghe cho rõ đây. ANH THÍCH VƯƠNG NGUYÊN RỒI. Cậu nói đi, anh phải làm sao bây giờ." - Tuấn Khải quay lại mặt đối mặt với Thiên Tỉ mà hét lớn.


...IM LẶNG....

Tuấn Khải và Thiên Tỉ đứng lặng trong phòng khách. Một lúc lâu sau, Vương Tuấn Khải mới quay người đi vào phòng ngủ. Thiên Tỉ nhẹ nhàng nói ở phía sau, âm thanh nhỏ, nhưng vẫn đủ để người ở phía trước nghe rõ.


-" Vậy thì thổ lộ đi"


Người phía trước vẫn bước đi. Trên khuôn mặt thì đang có một tia hi vọng. Thổ lộ? Liệu có được hay không?


Vương Tuấn Khải quyết định thổ lộ với Vương Nguyên, nhưng không thành. Vương Nguyên chính là đã từ chối. Và bây giờ không phải một mình Tuấn Khải trốn tránh Vương Nguyên, mà ngay cả cậu cũng cố trốn tránh anh. Hai người bọn họ...không muốn nhìn thấy nhau nữa.


Dịch Dương Thiên Tỉ ngày ngày theo dõi từng hành động của bọn họ mà bất giác cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhiều lúc muốn nói rõ với hai người họ mà không biết phải mở lời như thế nào. Rốt cuộc là im lặng. Cậu đang suy nghĩ xem liệu có phải tại cậu, tại cậu khuyên Tuấn Khải thổ lộ với Nguyên Nguyên mà mọi chuyện trở nên như thế này hay không.



Chuyện của Tuấn Khải và Vương Nguyên kéo dài được một tuần. Mọi chuyện chấm dứt là khi anh quyết định sang Mỹ. Hãng phim bên Mỹ đang có ý muốn Vương Tuấn Khải sang đó đóng một vai trong phim của họ và anh nhận lời. Anh muốn rời xa Nguyên Nguyên. Không biết có thể trốn tránh cậu ấy được bao lâu, nhưng Vương Tuấn Khải chính là không muốn đối mặt với hiện tại nữa. Việc này Nguyên Nguyên biết, nhưng cậu vờ không quan tâm. Thiên Tỉ thì không có ý định ngăn cản anh nữa.


Ba tháng sau...

 —Để được tiếp tục —-







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan