Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải trở về Trung Quốc, trở về Trùng Khánh. Vốn dĩ anh suy nghĩ xem làm cách nào để tránh được Vương Nguyên, để hai người không đối mặt với nhau thì ngay khi về nước đã nghe được tin...Vương Nguyên rời khỏi giới showbiz. Rốt cuộc thì có chuyện gì với Vương Nguyên khiến cậu phải từ bỏ nghề ca hát này chứ. Anh tự hỏi, mà không tài nào tìm được câu trả lời. Hỏi Thiên Tỉ, cậu ấy nói không biết. Lịch trình tham gia các hoạt động của anh càng nhiều, anh không còn thời gian mà quan tâm đến vấn đề của Vương Nguyên nữa. Chính xác là anh muốn quên hết đi.


Hai tuần sau...


Buổi sáng hôm ấy, trời se lạnh. Mưa lớn. Vương Tuấn Khải không có ý định dậy sớm, nhưng tiếng chuông cửa khiến anh phải dậy. Mới sáng sớm mà còn là sáng chủ nhật, là ai dám phá giấc ngủ của lão Vương anh. Đang có ý định khi mở cửa sẽ mắng cho người ấy một trận , nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, Vương Tuấn Khải khựng lại, không nói nên lời. Vương Nguyên đang đứng trước mặt anh. Tóc tai, quần áo ướt sũng, ắt hẳn là đội mưa tới đây. Vương Tuấn Khải sửng sốt nhìn chằm chằm Vương Nguyên, rồi nhanh chóng kéo cậu vô nhà. Nếu còn để Vương Nguyên trong tình trạng này đứng dưới mưa, chắc chắn sẽ cảm lạnh mất.


Anh vào phòng ngủ lấy ra bộ quần áo, rồi nhanh chóng đi ra đưa cho Vương Nguyên, đẩy cậu vào phòng tắm.


-" Mau vào trong tắm rửa thay quần áo ngay, nếu không em sẽ cảm lạnh mất"


Vương Nguyên bị anh đẩy được vài bước thì tự động quay người lại ôm chầm lấy anh. Nước mắt cùng nước mưa làm ướt nhẹp cả khuôn mặt. Vương Tuấn Khải ngỡ ngàng, đang định đưa tay gỡ Vương Nguyên ra thì...


-"Em nhớ anh"


Cả người Tuấn Khải đơ cứng bởi câu nói của Vương Nguyên. Anh đưa tay lên ôm chặt cậu như sợ nếu buông ra sẽ vuột mất. Miệng thì thầm vào tai Nguyên Nguyên.


-"Anh cũng nhớ em"


Một lúc sau, anh bất đắc dĩ phải buông cậu ra. Cả người cậu ướt nhẹp như vậy, nếu còn không để cậu đi thay quần áo thì sẽ cảm mất. Trong lúc chờ cậu tắm xong anh đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao cậu lại tìm đến anh? Cậu không trốn tránh anh nữa sao? Sao lại rời khỏi giới showbiz? Bao câu hỏi được đặt ra chỉ chờ cậu trả lời. Vương Nguyên tắm xong đi ra, ánh mắt không dám đối diện với anh.


-" Nói cho anh biết, tại sao em đến đây?"


-"Để nói một câu tạm biệt với anh"


-"Em định đi đâu?"- Vương Tuấn Khải ngạc nhiên. Vương Nguyên muốn rời xa anh, nhưng đi đâu mới được chứ.


-" Lên thiên đường hoặc có thể là xuống địa ngục"- Nguyên Nguyên cắn môi, giọng nói cứ nhỏ dần.


-" Nguyên Nguyên, em vừa đi mưa chắc bị cảm nên nói năng xằng bậy rồi. Lần sau đừng có đùa anh như vậy"- Đôi mắt Vương Tuấn Khải đăm đăm nhìn Vương Nguyên. Cậu nói như vậy làm sao anh có thể chấp nhận được. Cậu có thể rời xa anh, nhưng không phải là rời xa mãi mãi như thế.


-" Em xin lỗi" - Vương Nguyên cúi đầu nói lí nhí, vẫn là muốn tránh ánh mắt của anh. Nước từ trên đầu vẫn nhỏ từng giọt xuống vai áo.


-" Này đồ ngốc, lại đây anh lau đầu cho, tắm xong không lau tóc thì sẽ cảm mất."- Tuấn Khải nhanh tay kéo Nguyên Nguyên ngồi xuống ghế, anh không muốn tình trạng ngột ngạt này kéo dài thêm nữa. Vương Nguyên ngồi im lặng để anh lau tóc, ngón tay thì cứ mân mê vạt áo. Sự im lặng kéo dài cho đến khi Tuấn Khải lên tiếng.


-" Chuyện lúc trước..."- Vương Tuấn Khải nói được 3 chữ thì bỗng im bặt, không nói tiếp được nữa. Lúc đang lau tóc cho Nguyên Nguyên anh đã suy nghĩ, suy nghĩ xem làm sao có thể để mối quan hệ giữa anh và cậu có thể quay lại như trước. Nhưng khi lời nói đã ra khỏi miệng thì lại không biết nói gì tiếp theo. Vương Nguyên nghe Tuấn Khải nói, nhanh chóng đáp lại, cũng là lời nói có 3 chữ.


-"Em quên rồi"


Vương Tuấn Khải ngạc nhiên...


-" Em có thể ở lại đây vài tuần được không?"- Cậu nói tiếp, đôi mắt nhìn thẳng anh. Đôi mắt này, đã bao lâu anh không nhìn thấy?


-" Dĩ nhiên là được, nhà anh luôn chào đón em mà"- Tuấn Khải cười híp mắt lộ cả răng khểnh. Anh đang thực sự vui. Dù mọi chuyện chưa được giải quyết nhưng ít ra anh và cậu vẫn có thể là bạn. Vì niềm vui này mà anh quên hỏi Vương Nguyên tại sao lại muốn đến sống cùng anh.


Vương Nguyên sống ở nhà Vương Tuấn Khải. Ngày ngày, anh đi làm, cậu thì ở nhà. Không hiểu sao mỗi khi ra khỏi nhà anh lại khóa cửa lại. Biết là Vương Nguyên đang sống cùng anh, nhưng lại lo sợ có ngày cậu biến mất, nên khóa cửa nhà lại vẫn tốt hơn. Vương Nguyên ngoan ngoãn ở nhà. Sáng ngủ dậy đã có sẵn đồ ăn sáng Tuấn Khải chuẩn bị. Rồi cả ngày dính lấy máy tính, ti vi, hay làm đủ trò con bò khác. Những điều này chỉ có Vương Nguyên làm...một mình...Vương Tuấn Khải dần phát hiện ra Nguyên Nguyên bây giờ rất giống một con mèo nhỏ. Mèo nhỏ rất đáng yêu, nhưng lại lười biếng, chỉ suốt ngày ngủ và ăn thôi. Nhưng anh lại yêu con mèo nhỏ này mất rồi.


Có một lần Vương Tuấn Khải về nhà muộn, gọi khắp nhà mà không thấy tiếng Vương Nguyên đáp lại, anh lo lắng tìm kiếm khắp nhà và phát hiện cậu đang đứng trên sân thượng, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm, không cố định nhìn vật gì hết.


-" Vương Nguyên nhi, em lên đây làm gì? Gió đêm lạnh lắm em biết không? Đi xuống với anh."- Tuấn Khải đưa tay kéo Nguyên Nguyên. Vương Nguyên quay đầu lại, mỉm cười với anh.


-" Em muốn ngắm cảnh thành phố lúc lên đèn, nó thật đẹp"


-" Em muốn ngắm thì ngày mai anh sẽ đưa em đi ngắm, không được ban đêm lại đứng sân thượng thế này. Gió đêm độc lắm."- Tuấn Khải kéo Nguyên Nguyên xuống nhà. Hình như anh không biết, đôi mắt cậu đang vô thức ngoảnh nhìn lại. Không biết đây có phải là lần cuối cùng được nhìn thành phố Trùng Khánh ban đêm hay không.

____to be continued______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan