Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ăn ít dần. Mỗi bữa chỉ khua bát cơm, bỏ vào miệng được vài miếng là buông đũa ngay. Cậu ấy nói không muốn ăn. Tuấn Khải thì suy nghĩ, trả lẽ những món ăn anh làm cậu chán rồi sao? Nguyên Nguyên cũng thường xuyên đau đầu. Tuấn Khải muốn đưa cậu đi khám nhưng cậu từ chối. Cậu nói chỉ là do không nghỉ ngơi nhiều nên mới như vậy, uống thuốc giảm đau là được. Những lúc đó anh lại tin, tin những lời cậu nói là thật.



Vương Tuấn Khải quay như chong chóng với lịch làm việc kín mít. Những thời gian dành cho Vương Nguyên cứ bị ít dần đi. Nhưng thỉnh thoảng hễ có thời gian anh lại gọi điện cho cậu, anh lo cho cậu lỡ lại bỏ ăn rồi đau dạ dày thì làm sao? Hay lại đau đầu? Thời gian anh sống với Vương Nguyên đến giờ cũng được 3 tuần rồi, cũng đã quen dần lúc nào cũng nhìn thấy cậu khi về nhà, lo cho cậu cũng là bổn phận anh tự chuốc lấy.


 Hôm nay anh phải đi Bắc Kinh quay phim, là vai phụ xuất hiện vài tập đầu nên cũng chỉ đi có 2 tuần. Vương Nguyên nói anh cứ việc đi, cậu sẽ ở nhà, cứ yên tâm là cậu sẽ không bỏ trốn anh đâu. Anh cười cười nhưng trong lòng thì vẫn có một lỗi lo. Rốt cuộc vì công việc mà vẫn phải rời xa cậu. Chỉ 2 tuần thôi mà. Nhưng đến khi ra sân bay anh vẫn cảm thấy lo lắng, nhắc đi nhắc lại lời anh dặn dò với cậu.


-" Này Nguyên Nhi, em nhớ kĩ đây. Buổi tối không được lên sân thượng, trúng gió là không được đâu. Đi ngủ phải khóa cửa cho kĩ, cả cửa sổ lẫn cửa chính. Ngày phải ăn cơm ba bữa. Anh cấm em bỏ ăn, biết chưa? Còn nữa, tắm xong phải lau khô tóc, để ướt dễ cảm lạnh..."- Vương Tuấn Khải nói với Nguyên Nguyên khá nhiều thứ. Vương Nguyên chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.


-"Em biết rồi, biết rồi mà."


-" Em mà quên, khi anh về em biết tay anh đấy."- Tuấn Khải răn đe cậu, mục đích cũng chỉ mong cậu nghe lời anh, để anh khỏi lo lắng. Vương Nguyên cười, không đáp lại. Chẳng biết cậu còn có thể chờ đến lúc anh cho cậu biết tay nữa hay không.


Cho đến khi anh sắp sửa kéo vali đi, cậu vội vã ghé sát tai anh thì thầm điều gì đó khiến anh bất giác đỏ mặt.


-" Em thích anh"


Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười, đáp lại:


-"Anh cũng vậy"


Anh biết cậu thích anh theo tình anh em, còn anh lại thích cậu theo nghĩa khác. Dù sao nghe được câu này anh cũng rất vui. Anh nhanh chóng kéo vali đi, Vương Nguyên đứng nhìn theo bóng anh khuất dần, khẽ thở dài. Đây là lần cuối cùng em nhìn thấy anh. Vĩnh biệt, Tiểu Khải.


Những ngày đầu Vương Tuấn Khải thường xuyên gọi điện về. Hai người tám chuyện với nhau rất lâu, chủ yếu đều là anh nói nhiều hơn. Mỗi lần kết thúc cuộc nói chuyện anh đều nhắc cậu giữ gìn sức khỏe, nhắc cậu đủ thứ. Cậu thì vẫn cứ vâng dạ. Sang tuần thứ 2, anh gọi điện cho cậu, nhưng cậu không bắt máy. Mới đầu anh còn nghĩ cậu đang bận nên không biết anh gọi điện cho cậu. Cho đến ngày thứ 3 cậu không bắt máy, anh đã lo lắng đến tột độ. Tuấn Khải gọi điện cho Thiên Tỉ, bên kia cũng không bắt máy. Anh tìm cách liên lạc với người thân xung quanh cậu đều không biết được thêm một thông tin gì. Vương Nguyên dường như biến mất.


Hết tuần lễ, anh nhanh chóng mua vé máy bay trở lại Trùng Khánh. Anh về nhà, tìm khắp nhà, không thấy Vương Nguyên đâu, ngay cả đồ đạc của cậu cũng đã biến mất. Anh lại gọi điện cho cậu, mong rằng sẽ có ai đó nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người phụ nữ, giọng bà khản đặc.


-" Cho con gặp Vương Nguyên"- Vương Tuấn Khải vội vàng nói, như sợ bên kia sẽ tắt máy.


-" Cậu là ai?"- Tiếng người phụ nữ nói nhỏ nhẹ, kèm theo tiếng nấc sau mỗi lời nói.


-" Con là Vương Tuấn Khải, cho con nói chuyện với em ấy, quan trọng lắm"


-" Nó mất rồi"- Đầu dây bên kia khóc nấc lên. Ngay khi nghe xong câu này, điện thoại từ tay anh cũng rơi xuống đất. Anh sốc. Chuyện gì thế này? Sau 2 tuần sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Vương Nguyên mất rồi? Đây là trò đùa hay sao. Tuấn Khải quì rụp xuống đất, đôi mắt đã đỏ ngầu cả lên. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Thiên Tỉ. Không thấy anh mở cửa cậu tự động đi vào. Nhìn thấy anh, cậu khẽ lên tiếng.


-" Anh biết chuyện rồi?"


-" Tại sao cậu không nói cho anh biết? Cậu nói đi tại sao Nguyên Nguyên mất? Đây là trò đùa phải không?"- Anh đứng bật dậy kéo cổ áo Thiên Tỉ mà lôi. Thiên Tỉ kéo tay anh ra, hét lớn.


-" Nguyên Nguyên không cho em nói. Cậu ấy bảo nếu em nói cho anh biết thì cậu ấy sẽ hận em suốt đời. Anh bình tĩnh đi có được không?"


-" Cậu nói xem anh phải bình tĩnh như thế nào đây. Vương Nguyên mất rồi. Người anh yêu mất rồi."- Tuấn Khải gào lên, buông cổ áo Thiên Tỉ ra, ngồi bệt xuống đất. Anh đau.


-" Nguyên Nguyên muốn em đưa cái này cho anh"- Thiên Tỉ nói, tay đưa một lá thư đã bị vò đến nhàu nát cho Tuấn Khải. Đó là thư Vương Nguyên viết cho anh, trước khi lên thiên đường. Vương Tuấn Khải đón lấy lá thư, mở ra...


" Ngày...tháng...năm...

 

Tiểu Khải,

 

Khi anh đọc được bức thư này thì em đã không còn nữa. Em không có đủ can đảm đứng trước mặt anh nói hết những tâm sự này, nên em chỉ có thể viết một lá thư gửi đến anh. Suốt 1 tháng ở cùng anh em cảm thấy rất vui. Những điều anh làm cho em, em sẽ ghi nhớ, không bao giờ quên.Tiểu Khải ,anh là người em thích nhất bởi vì anh tốt nhất. Anh luôn ôn nhu, quan tâm em mặc dù em chẳng làm được gì cho anh. Dù chỉ là một tháng, nhưng sống cùng với anh em không bao giờ hối tiếc. Chỉ là hối tiếc vì em không thể bên cạnh anh lâu hơn. Tiểu Khải, đã lâu như vậy rồi anh còn yêu em hay không? Còn em thì vẫn muốn nói với anh một câu thôi: Em xin lỗi và...em yêu anh!

                                                                

                                                                          Vương Nguyên

 

-         "Chuyện 3 tháng trước, lúc anh tỏ tình với Nguyên Nguyên, cậu ấy không đồng ý là vì lý do này. Nguyên Nguyên bị ung thư, không thể sống được nữa. Cậu ấy không muốn anh vui mừng rồi sẽ bị tổn thương nặng hơn." - Ngừng một lát, Thiên Tỉ lại nói như độc thoại một mình.


-         "Cậu ấy chỉ muốn ở bên cạnh anh...trước khi không còn cơ hội bên anh nữa."- Thiên Tỉ nói, giọng như nghẹn lại.

 

-         " Nguyên Nguyên giờ ở đâu?"- Vương Tuấn Khải đọc xong bức thư, bình tĩnh mà đứng dậy.


-         " Em và mẹ Nguyên Nguyên đưa  cậu ấy ra biển"


Anh nghe Thiên Tỉ nói xong chạy vụt đi. Lá thư cầm trên tay bị anh nắm chặt. Anh muốn đến biển, vì Vương Nguyên đang ở đó. Mặc dù cậu không còn nữa, nhưng cậu đang xuất hiện ở biển, theo một cách khác.


-" Vương Nguyên Nhi, em đâu rồi?- Tiếng Vương Tuấn Khải vang vọng. Không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng sóng vỗ thê lương.


Trời đổ mưa. Lạnh. Dường như tiếng mưa không thể át đi tiếng gọi của anh.

Từ nay anh vẫn sẽ sống, nhưng không còn em bên cạnh. Nhưng anh vẫn sẽ chờ, chờ một ngày em quay về.

Không thể...

                                THE END 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan