Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Auther : Socolayul

Couple: Yulsic

Rating: K

Lại ham hố rồi ^^.

Chap 1 

Tôi thu dọn đồ đạc vác balo lên Seoul bắt đầu cuộc đời sinh viên đại học của mình. Ngày tôi trúng tuyển đại học, ba mẹ đã mở tiệc to đãi mọi người trong làng dù gia đình tôi cũng chẳng thuộc dạng khá giả gì. Họ tự hào vì tôi là người duy nhất đậu đại học ở cái làng chài nhỏ bé này. Ngày tôi đi con bé Sooyoung cứ rấm rức khóc. Con bé này cũng ngộ. Nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi. Bình thường thì chị em tôi suốt ngày cãi nhau không vì cái này cũng vì cái nọ. Không hiểu sao hôm nay lại mít ướt như thế nữa. Nó ôm chặt tôi và không có vẻ gì muốn buông ra.

-Thôi nào, Shinkin. Hai chỉ lên Seoul học thôi mà. Rồi hai sẽ về thăm ba mẹ với Shinkin nữa. Hai đâu có đi luôn đâu mà khóc.

-Huhu..Hai đen đi rồi lấy ai giành đồ ăn với em, lấy ai đuổi theo mỗi lần em đọc trộm nhật ký, lấy ai dẫn móm đi ăn trộm xoài nhà ông Lee hàng xóm nữa…

Trời, hóa ra tôi là người chị xấu như thế này sao? Đi giành ăn với em gái, dụ dỗ nó ăn trộm nhà hàng xóm. Thế mà nó vẫn luôn yêu quý tôi.

Tôi ôm nó vào lòng dỗ dành không biết nói gì hơn. Ba mẹ tôi cũng khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc. Có lẽ vì lần này tôi sẽ xa nhà khá lâu, không còn sự bảo bọc của ba mẹ, tôi sẽ phải tự mình bươn chải, ba sợ tôi rơi vào những cám dỗ xấu xa ở Seoul.

Tôi lên tàu vẫy tay chào ba mẹ và đứa em gái bé nhỏ, chào tạm biệt mảnh đất đã nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay. Bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi đã cố gắng kiềm nén nó nhưng giờ thì tôi để mặc. Tôi cho phép mình yếu đuối một lần trước khi trở nên mạnh mẽ để bước vào dòng đời xô bồ với bao điều thị phi phía trước.

Một con bé quê mùa chân ướt chân ráo lên thành phố nên với tôi mọi thứ đều lạ lẫm. Đầu tiên tôi phải tìm cho mình một một chỗ để ở. Quả thật rất khó khăn khi tôi không có lấy một người thân ở đây. Sau một ngày tìm kiếm vất vả mà chưa tìm được nhà trọ nào ưng ý, tôi ngồi nghỉ chân ở một trạm xe buýt. Có lẽ vì thấy vẻ ngơ ngác của tôi nên một phụ nữ đứng tuổi ngồi gần chỗ tôi lên tiếng hỏi.

-Cháu ở quê lên đây học phải không?

-Dạ. 

-Tên cháu là gì?

-Kwon Yuri ạ.

-Thế cháu đã tìm được nhà trọ chưa?

-Vẫn chưa ạ.

Không hiểu sao tôi lại thật thà trả lời câu hỏi của bà ấy nữa. Nhưng nhìn bà ấy không có vẻ gì là người xấu cả.

-Cháu có muốn đến chỗ ta không?

Thấy tôi có vẻ ngập ngừng, bà ấy nói thêm.

-Bác sẽ không lấy tiền trọ đâu.

Tôi ngạc nhiên nhìn bà trầm ngâm. Bà ấy không định lừa tôi rồi bán vào một đường dây buôn người nào đó chứ? 

-Cháu vẫn chưa tin ta phải không?

Tôi chỉ cúi đầu không nói gì. Ba mẹ tôi có nói phải luôn đề phòng những người lạ. Ở thành phố Seoul này tôi đã nghe về những vụ lừa đảo hay những thứ tương tự như thế rất nhiều rồi.

Chiếc xe buýt đã tới, người phụ nữ lạ mặt ấy đứng dậy dúi vào tay tôi một mảnh giấy rồi vội vàng bước lên xe.

-Nếu đổi ý cháu có thể đến địa chỉ này. Nhà ta ở đó.

Tôi ngẩn người nhìn theo bóng bà ấy khuất dần theo chiếc xe buýt.

Ở miễn phí ư? Bây giờ vẫn còn những người tốt như thế?

Thôi mặc kệ, trên đời này không có gì là miễn phí đâu. Chắc chắn là bà ấy lừa mình thôi. Tôi tự nói với mình rồi tiếp tục cuộc hành trình tìm nhà trọ của mình trước khi trời tối.

Tôi nản chí khi đến ngôi nhà thứ 10. Họ đòi giá cao quá, lại còn đòi đặt cọc trước một tháng. Với số tiền ba mẹ gửi tôi hằng tháng thì tôi không thể mạo hiểm. Không lẽ tối nay tôi phải ngủ công viên sao?

Đói quá, phải mua gì đó ăn thôi. Cái dạ dày của tôi đang biểu tình dữ dội. Tôi vào một tiệm thức ăn nhanh và mua một cái hamburger to tướng. Khi tôi định quay đi thì cô thu ngân ở đó kêu tôi lại.

-Cô gì ơi, cô làm rơi đồ kìa.

Tôi nhặt tờ giấy nhỏ đang nằm dưới đất lên. Có lẽ lúc nãy móc tiền ra trả tôi đã làm rơi nó. Trên đó là địa chỉ nhà mà người phụ nữ ở trạm xe buýt đã đưa cho tôi.

……………

Tôi đứng trước cửa căn nhà hai tầng đi tơi đi lui mà không dám bấm chuông. Liệu tôi có quá mạo hiểm khi tin vào một người lạ mặt mới gặp lần đầu? Nhưng trời đã bắt đầu tối và tôi biết sẽ rất nguy hiểm nếu tôi cứ đứng đây như thế này. Tôi quyết định bấm chuông. Bà ấy ra mở cửa.

-Ta biết cháu sẽ tới mà. Cháu vào nhà đi.

Tôi nối gót theo bà ấy vào trong nhà. Căn nhà được trang hoàng rất đẹp. Một chiếc ti vi to đặt giữa phòng khách. Nhưng chỉ có một mình bà ấy ở đây ư?

-Cháu ngồi đi.

Bà ấy mời tôi ngồi trong khi đang rót trà vào ly cho cả 2 người.

-Tên ta là Park Min Young.

-Dạ.

-Chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé. Ta không thích vòng vo.

-Vâng. Tôi ngoan ngoãn đáp lại.

-Như đã nói trước đó. Ta sẽ cho cháu ở miễn phí. Thậm chí ta sẽ lo hết mọi chi phí sinh hoạt khi cháu học ở đây …với một điều kiện.

Tôi biết mà, làm gì có chuyện khi không bà ấy cho tôi ở đây như thế chứ.

-Cháu hãy làm bạn với con gái ta nhé.

Chỉ đơn giản thế thôi ư? Làm bạn với con gái bà ấy? Cô ta có vẫn đề gì đặc biệt không?

Hàng đống câu hỏi dồn dập trong đầu tôi lúc này. 

-Cháu có thể trả lời ta vào ngày mai. Đêm nay cháu cứ ngủ lại đây. Cũng đã khuya rồi.

-Cháu có thể gặp con gái bác được không ạ?

Bà ấy ngần ngừ rồi cũng gật đầu.

Bà dẫn tôi lên lầu và mở cửa căn phòng ở cuối hành lang. Đó là một căn phòng màu hồng rất đẹp. Nhưng ngoài chiếc giường thì trong phòng không có bất kỳ một đồ vật gì khác. Trên chiếc giường cũng màu hồng ấy, tôi thấy một người con gái cũng trạc tuổi mình đang ngủ. Cô ấy có một mái tóc vàng đặc biệt, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng khoan…tôi có nhìn nhầm không? Cô ấy bị trói cả hai tay, tôi không thấy người cô ấy vì nó đã được đắp chăn nhưng tôi đoán hẳn chân cô cũng bị trói như thế. Chuyện này là sao? Bà ta bắt cóc cô ấy?

Bỗng nhiên cô gái tóc vàng tỉnh giấc, cô ấy lập tức giẫy giụa, nước mắt tuôn tràn, ánh mắt cô ấy trông có vẻ giận dữ và hoảng loạn. Tôi đứng chôn chân tại chỗ không biết làm gì. Bà Park lập tức chạy vào ôm lấy cô ấy. 

-Ngoan nào, ổn rồi Jessi. Không có gì đáng sợ nữa đâu.

Bà ấy bỏ vào miệng cô gái tóc vàng một viên thuốc và cô ấy lập tức dịu lại rồi chìm vào giấc ngủ.

Chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra khiến tôi không khỏi bàng hoàng.

Đặt cô gái trẻ xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ấy rồi bà ấy ra hiệu cho tôi ra khỏi căn phòng.

Chúng tôi quay trở lại phòng khách.

-Tên nó Jessica Jung. Nó là con gái duy nhất của ta.

Bà Park nhấp một ngụm trà, mắt nhìn xa xăm.

-Năm nó lên 10 thì chồng ta qua đời vì tai nạn giao thông. Một mình ta bương chải để nuôi nó lớn khôn. Vì nó thiếu thốn tình yêu của một người cha nên ta tìm mọi cách để bù đắp. Ta lao vào làm việc với ý nghĩ rằng như thế ta có thể chu cấp cho Jessica bất kỳ thứ gì nó muốn. Nhưng ta quên mất rằng tình cảm gia đình mới là thứ con bé cần nhất. Khi ta nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Hai mẹ con ta trở nên xa cách. Nó không còn tâm sự với ta như trước nữa. Thay vào đó, nó tụ tập đi chơi với đám bạn cho tới tận khuya. Ta đã tìm mọi cách nhốt nó ở nhà nhưng được vài bữa là nó lại trốn đi.

Bà Park nhìn tôi rồi tiếp tục.

-Năm nó 18 tuổi. Nó phát hiện ra ta đang quen với một người đàn ông làm cùng công ty. Một lần nữa, ta cảm thấy bất lực. Nó rất ghét ông ta, nó nói rằng nếu ta cưới ông ấy nó sẽ bỏ nhà đi không bao giờ trở về nữa. Nhưng người ta yêu là một người rất nhẫn nại hay ít nhất ông ta cũng tỏ ra như thế. Ông ta tìm mọi cách để lấy lòng con bé. Ông bỏ qua tất cả những lỗi lầm mà nó gây ra cho ông. Có lần nó đã nhờ bạn bè tiếp cận đánh ông ấy một trận nhừ tử. Ông ấy biết nhưng không báo cảnh sát cũng chẳng nói với ta về chuyện đó. Sau này ta mới được bạn bè con bé cho biết.

-Cô ấy có chấp nhận ông ấy không?

Tôi tò mò vì tôi nghĩ người đàn ông này quả thực không đơn giản.

-Một lần trên đường đi chơi về buổi khuya, nó bị một đám người chặn đánh. Ông ấy bắt gặp và đã cứu nó. Nhưng bản thân ông ấy lại bị đâm một nhát. Lúc đó con bé đã rất sợ hãi. Lần đầu tiên sau nhiều năm ta thấy nó khóc. Vết đâm không sâu nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả. Sau chuyện đó nó đã chấp nhận ông ta. Khỏi phải nói, ta đã vui đến phát khóc khi nghĩ đến cảnh một gia đình hạnh phúc như xưa và Jessica lại nhận được tình thương của một người cha. Nhưng hạnh phúc rất đỗi mong manh và khi những người mình tin tưởng nhất phản bội lại lòng tin của mình thì đó là một cú sốc rất lớn.

Tôi nhìn vào gương mặt của bà lúc này. Khóe mắt dường như đọng lại một vài giọt nước mắt. Bà ấy khóc?

-Đó là vào một buổi tối khi ta còn bận việc ở công ty không thể về sớm được. Jessica đang ở nhà cùng ông ấy. Con bé đang uống nước thì bất ngờ ông ấy…ông ta tấn công nó. Ông ta đã uống rất nhiều rượu. Trong một chốc, nó bất ngờ vì hành động của ông ta rồi vùng vẫy rất quyết liệt. Nhưng với sức của một đứa con gái thì làm sao có thể chống cự nổi với một người đàn ông. Ông ta lao vào nó như một con thú, bắt đầu xé toạt chiếc áo nó đang mặc. Ông ta… ông ta …đã làm chuyện đồi bại đó với đứa con gái tội nghiệp của ta.

Bà ấy khóc nấc lên, dường như không còn giữ được bình tĩnh. Tôi cầm chặt đôi tay đang run rẩy của bà. Lúc này tôi biết bà cần được an ủi.

-Lúc ta trở về nhà, ta bàng hoàng khi thấy Jessica trong tình trạng hoảng loạn, ánh mắt vô hồn, trên người không một mảnh vải che thân. Xung quanh là những mảnh vụn quần áo. Còn người đàn ông mà ta gọi là chồng nằm đó bên một vũng máu lớn. Jessica đã đâm ông ta. Ta dường như hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. Chính tay ta đã gây ra vết thương không thể nào chữa khỏi cho con bé. Ông ta đã phải trả giá cho những tội lỗi của mình trong ngục tù. Nhưng Jessica của ta. Con bé không thể vượt qua cú sốc khủng khiếp ấy. Ông ta đã gieo vào lòng nó một tình thân rồi giẫm đạp lên nó. Tâm thần của nó không còn như một người bình thường nữa. Người ta nói rằng nó bị điên.

Người phụ nữ trung niên tội nghiệp lau đi những giọt nước mắt cứ liên tục rơi trên gương mặt đã đứng tuổi nhưng vẫn còn giữ được những nét rất đẹp của mình. Từ lúc nào khuôn mặt tôi cũng thấm đẫm nước mắt.

Tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được. Hình ảnh người con gái tóc vàng với đôi mắt ẩn chứa sự cô đơn và nỗi sỡ hãi cứ hằn sâu trong tâm trí tôi. Nếu tôi đồng ý ở lại đây tôi sẽ tiết kiệm được một khoản tiền mà ba mẹ phải vất vả lắm mới kiếm được và còn một lý do nữa, tôi muốn làm bạn với cô gái tóc vàng đó. Ngày hôm sau, tôi đã có một quyết định làm thay đổi cuộc sống của mình mãi mãi.

-Cháu đồng ý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi