Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2 

Người ta đã nói rằng nói được chưa chắc đã có thể làm được. Tôi không biết làm sao để bắt chuyện với Jessica trong khi cô ấy luôn trong trạng thái hoảng loạn bất kỳ lúc nào. Bác Park nói rằng bác ấy không muốn đưa Jessica vào viện tâm thần vì như thế rất tàn nhẫn cả với Jessica lẫn một người mẹ như bác. Nhưng Jessica không được bình thường, vì thế cô ấy có thể tự làm đau mình nên bác ấy buộc phải trói cô ấy lại dù cực kỳ đau lòng. Bác sĩ chữa trị cho cô ấy đã nói rằng những trường hợp như Jessica không thể chữa trị bằng thuốc. Chỉ có thể dùng tình yêu để đưa cô ấy trở lại như xưa. Chính vì thế bác Park đã nhiều lần nhờ đến sự giúp đỡ của những người bạn trước kia của Jessica nhưng đều vô ích. Phần lớn họ không muốn gặp Jessica trong tình trạng ấy, số còn lại thì luôn bỏ cuộc giữa chừng.

Bác chủ nhà phải đi làm và đến chiều tối bác ấy mới trở về. Lúc trước bác luôn tranh thủ giờ trưa chạy về lo bữa cơm cho Jessica rồi mới yên tâm quay trở lại làm việc. Cũng may chỗ làm cũng gần nhà. Chỉ mất 15 phút lái xe.

Ngày đầu tiên đối diện với Jessica, cô ấy nhìn tôi rồi đột nhiên lao vào tôi. Bất ngờ và sợ hãi, tôi đã bỏ chạy. Tôi rất muốn giúp Jessica nhưng nỗi sợ vẫn vô hình bám lấy tâm trí tôi. Nó không dễ như tôi nghĩ.

Những ngày đầu tiên trôi qua trong sự bất lực của tôi và nụ cười buồn kiểu “không sao cứ từ từ” của bác. Tôi không thể tiếp cận với Jessica. Không hiểu sao cứ nhìn thấy tôi là cô ấy lao vào, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy tôi. 

Một tuần lễ đã trôi qua kể từ khi tôi chấp nhận lời đề nghị của bác chủ nhà. Tôi vẫn tiếp tục với nhịp sinh hoạt thường ngày của mình. Sáng tôi dậy sớm chuẩn bị cho mình một cốc nước ma, làm bữa sáng cho mẹ con Jessica và cả tôi nữa. Không hiểu sao dù đã lên thành phố nhưng tôi vẫn không thể bỏ được thói quen uống nước ma vào mỗi buổi sáng của mình. Bác Park vẫn luôn cười tôi trông giống một người lớn tuổi khi uống cái thứ nước vốn chẳng có thanh niên nào uống vào thời buổi này. Nhưng tôi thích mà.

Không thể tiếp cận Jessica khi cô ấy thức vì vậy tôi vẫn hay lén lên phòng cô ấy vào buổi tối, chỉ để ngắm nhìn cô ấy. Trông dáng cô ấy ngủ thật bình yên. Jessica quả thực là một mỹ nhân. Cô ấy là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy. Tôi cũng không biết tại sao mình lại thích ngắm cô ấy ngủ như vậy nữa. 

Tôi ngồi xuống giường Jessica, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng tuyệt đẹp của cô ấy. Tôi giật mình khi cô ấy khẽ cựa mình, một giọt nước mắt còn vương trên khóe mi Jessica. Tôi ước mình có thể giúp Jessica. Mong ước đó luôn cháy bỏng trong lòng tôi.

Mặc dù bác Park đã dùng những miếng vải mềm để trói cô ấy, nhưng những khi xúc động quá mạnh và giẫy giụa, những vết máu ươm trên cánh tay Jessica vẫn xuất hiện. Đêm nay tôi đã làm một việc khá mạo hiểm khi cởi trói cho Jessica và bôi thuốc cho cô ấy. Nếu cô ấy bất ngờ thức dậy và phản kháng, tôi không chắc mình có khống chế được không. Nhưng tôi không muốn Jessica bị đau.

Và điều mà tôi không mong đợi nhất cũng đã xảy ra. Jessica thức giấc, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, nhưng đôi mắt không có nét giữ dội như mọi ngày. Tôi điếng người chưa biết xử trí ra sao thì đột nhiên cô ấy ôm tôi vào lòng.

-Yoona!

Gì thế này, tôi đứng hình vài giây trước cái ôm chặt cứng của Jessica. Trái tim tôi đang nhảy múa, nó đập liên hồi. Chuyện gì đang xảy ra với tôi? Ai nói cho tôi biết những cảm xúc này là sao? Nhưng cô ấy không có gọi tên tôi, Yoona là ai? 

-Sica nhớ Yoona.

Lại thế nữa. Jessica lại gọi tên ai đó. Phải chăng là người cô ấy yêu. Nhưng Yoona đó không phải tên của một cô gái? Tôi không nghĩ ai có thể đặt cho con trai mình một cái tên nữ tính như vậy. Jessica yêu một cô gái? Không, không thể nào. Có thể đó là một người con trai thì sao? Cũng có thể đó là một người bạn, một người em của cô ấy.

Tôi hoang mang với những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu mình cho tới khi Jessica 

buông tôi ra và chiếm lấy bờ môi mình. Cô ấy đang hôn tôi. Tôi thấy mình đang bay bổng, cảm giác hạnh phúc lan tỏa từng tế bào trong tôi, tôi vô thức đáp trả lại cô ấy. Cho đến khi lấy lại được lý trí của mình, tôi vội vàng đẩy cô ấy ra. Tôi đang làm cái gì thế này? Tôi đã cảm thấy vui sướng khi hôn Jessica, hôn… một cô gái? Tôi yêu Jessica ư? Một cô gái? Tôi yêu một người điên? 

Tôi điên mất rồi. Tôi lắc đầu nguầy nguậy cố xua đi những cảm xúc kỳ lạ đang có lúc này. Jessica mở to đôi mắt nhìn tôi. 

-Yoona không yêu Sica. Sica ghét Yoona.

Jessica đột ngột tấn công tôi. Dùng hai tay đấm mạnh vào người tôi. Tôi cố gắng giữ cô ấy bình tĩnh nhưng không có tác dụng. Tôi khẽ rên lên một tiếng khi cô ấy cúi xuống cắn vào tay tôi mạnh đến nỗi bật máu.

-Đau…Tôi nhăn mặt.

Nhìn thấy máu, Jessica đột ngột dịu lại. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt tội lỗi.

-Xin lỗi. Sica không cố ý. Yoona đừng bỏ đi. Đừng bỏ Sica lại mà.

Cô ấy bật khóc, mếu máo nắm lấy tay tôi. Nhìn thấy Jessica như thế, tôi xót xa lắm. Cảm giác như có hàng ngàn mũi dao đâm vào tim rướm máu.

-Đừng khóc. Tôi sẽ không bỏ đi đâu. Tôi sẽ luôn bên cạnh em.

Tôi lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt thiên thần của Jessica. Ước gì trong trái tim em có một góc nhỏ nào đó dành cho tôi. Tôi không biết Yoona là ai, nhưng nếu có thể ở bên cạnh em thế này thì tôi sẽ chấp nhận, tôi sẽ là Yoona của em. Tin tôi nhé, Jessica. Tôi không thể nào chối bỏ cảm giác của tôi với em được nữa. Jessica, tôi yêu em. Hãy để tôi xoa dịu những tổn thương mà em đã chịu.

Tôi ước em sẽ mãi bình yên ngon giấc trong vòng tay tôi như thế này.

Những ngày sau đó, bác Park đã rất vui khi thấy Jessica chịu mở lòng mình với tôi. Cô ấy chịu để yên cho tôi đút thức ăn, chịu uống thuốc mặc dù không thích nó chút nào. Tuy tôi rất vui khi ở bên cạnh Jessica nhưng vẫn chạnh lòng mỗi lúc cô ấy gọi tên một ai đó không phải mình. Jessica không thích tôi, cô ấy chỉ nhìn thấy hình ảnh của một người khác trong tôi. Vậy thôi, và tôi thì tò mò về người con gái bí ẩn ấy lắm rồi nên đã quyết định hỏi thẳng.

-Rốt cục, Yoona là ai vậy ạ?

Bác Park có vẻ không bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Bác bảo tôi ngồi xuống salon và bình thản trả lời.

-Yoona …là người con gái mà Jessica yêu.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời này nhưng tôi vẫn không dấu nổi vẻ ngạc nhiên.

-Yuri à, ta biết là không công bằng đối với cháu nhưng làm ơn hãy là Yoona khi bên cạnh Jessica nhé.

Tôi cúi gằm mặt không nói gì. Biết nói gì đây?

-Ta đã giấu cháu một số chuyện. Có lẽ bây giờ là lúc nói ra tất cả sự thật.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bác. Vẫn còn chuyện gì dấu tôi sao?

-Người chồng thứ 2 của ta không phải là nguyên nhân duy nhất khiến Jessica trở nên như thế này. Chính ta đã làm hại con gái mình.

Lần này thì tôi thực sự sốc. Bác ấy đã làm gì có lỗi với Jessica?

-Jessica không phải là một đứa trẻ bình thường. Nó không thích con trai. Ý ta là nó không thể yêu họ. Nó là ….(Mọi người tự hiểu ha).

Khi nó mang một cô gái về nhà và giới thiệu đó là bạn gái nó ta đã thực sự sốc. Cháu biết đấy, với một người thuộc thế hệ như ta thì không thể nào chấp nhận một chuyện như vậy. Ta đã nhốt nó ở nhà không cho nó tìm gặp cô gái kia nữa. Nhưng nó tìm cách trốn đi. Biết là không thể ngăn cản được Jessica. Ta tìm đến cô bé mà nó yêu để nói chuyện. Ta cầu xin cô ấy rời ra con gái ta và cô bé đã chấp nhận. Cô ấy đã nói lời chia tay với Jessica. Con bé không chịu nổi và bỏ chạy trong khi một chiếc xe tải đang lao tới. Cô bé ấy đã đẩy Jessica ra và hứng chịu cái tai nạn khủng khiếp ấy. Và đã không qua khỏi. Con gái ta suy sụp, nó đã tâm sự với ông ta vì tin tưởng. Hai người đã uống rất nhiều rượu và mọi chuyện xảy ra sau đó thì cháu biết rồi đó. Trái tim nhỏ bé của nó đã chịu những tổn thương quá lớn. 

-Vậy…cô bé ấy có phải là …Yoona.

Bác ấy gật đầu thay cho câu trả lời.

-Khi lần đầu tiên ta gặp cháu, ta đã rất ngạc nhiên. Cháu…rất giống Yoona.

Tai tôi ù đi khi nghe được điều đó. Vậy ra đó là lý do bác ấy muốn tôi tiếp xúc với Jessica? Là lý do mà những lần gặp lúc ban đầu Jessica trở nên kích động. Ra là thế. Tất cả là vì tôi giống Yoona, người mà Jessica đã rất yêu.

Trống rỗng.

Hụt hẫng.

Thất vọng.

Đó là những cảm xúc trong tôi lúc này. Tôi xin phép bác đứng dậy trở vào phòng. Jessica nhỏ bé của tôi đã phải đau đớn như thế sao? Em yêu người con gái tên Yoona nhiều đến vậy? Nhiều đến nỗi khi cô ấy mất đi, em trở nên mất kiểm soát?

Tôi đã từng muốn trở thành Yoona của em, nhưng giờ tôi không biết mình có đủ can đảm để tiếp tục là vật thế thân của người khác? Những tình cảm em dành cho tôi đều là của Yoona. Em có thể chấp nhận khi biết tôi không phải là Yoona yêu quý của em?

Tối đó, tôi đã khóc đến mệt lử trong tâm trạng hoảng loạn. Thật sự tôi không biết mình phải làm gì nữa. Tôi không thể xa Jessica, nhưng nếu ở bên em tôi có thể chịu nổi những tổn thương ? 

Không, tôi không thể ích kỷ như thế. Nếu có thể giúp em hạnh phúc, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì. Cho dù điều đó có khiến tôi tổn thương, chỉ cần em vui. Chỉ cần như thế, Jessica.

Hôm nay là chủ nhật và tôi muốn dẫn Jessica ra ngoài. Cô ấy đã ở trong nhà quá lâu. Bác ngần ngừ rồi cũng đồng ý. Chúng tôi chỉ đi dạo ở công viên gần nhà. Jessica có vẻ thích thú nhưng cô ấy cũng sợ không khí xung quanh. Bằng chứng là cô ấy nắm chặt tay và nép vào người tôi khi một người lạ mặt nào đó đi qua. Khi chúng tôi ngang qua một người bán xôi ở vỉa hè, tôi mua cho Jessica và mình là mỗi người một gói. Đã lâu rồi tôi không được ăn xôi, nó gợi cho tôi nhớ đến quê mình. Trông cô ấy có vẻ thích nó. Nhìn cách Jessica ăn gói xôi như một đứa trẻ lòng tôi bỗng ấm áp lạ.

-Jessica, em có thể gọi tôi là Yul không?

-Tại sao?Em thích gọi Yoona hơn.

Cô ấy nói mà không nhìn tôi, vẫn chăm chú với gói xôi trên tay mình.

Tôi đã mong đợi gì chứ? Tôi cúi xuống không để ý gói xôi có vẻ đang muốn rớt xuống đất.

-Miệng Yul dính xôi kìa.

Jessica vừa gọi tôi là Yul sao? Tôi có nghe lầm không? Tôi ngẩng lên nhìn Jessica nhưng chưa kịp nói gì đã cảm nhận vị ngọt đôi môi Jessica trên môi tôi. Cô ấy lại hôn tôi? Chỉ là thoáng qua nhưng nó làm tôi phát điên. Tôi muốn nhiều hơn nữa.

-Ngon quá.

Jessica liếm môi, cô ấy dùng môi mình để lấy hạt xôi dính trên môi tôi. Cách thức thật sự đặc biệt đó! Giờ thì tôi không thể ngăn mình kéo cô ấy lại gần và đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thực sự. Chúng tôi như hòa vào nhau. Jessica hé miêng để lưỡi tôi có thể tiến sâu vào bên trong. Cảm giác hạnh phúc đang chế ngự mọi cảm xúc của tôi. Cho đến khi không còn không khí để thở, tôi luyến tiếc buông cô ấy ra. 

Em luôn khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Jessica, tôi không biết em có phải là một người điên thật hay không nữa? Nhưng tôi biết mình đang phát điên vì em đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi