Chap 3-2 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3-2

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Jessica nhập viện, cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Một tháng nay tôi cũng không rời bệnh viện nửa bước nếu không phải làm những việc mà một người bình thường phải làm. Tôi vệ sinh cá nhân, ăn uống, ngủ nghỉ ngay trong phòng bệnh của Jessica. Bác Park lúc đầu đã rất giận dữ khi chứng kiến cái cách tôi khướt từ tình cảm của con gái bà nhưng nhìn cách tôi kiên trì bám trụ ở đây đã khiến bác mềm lòng không nói gì. Khi bác mở lòng hơn với tôi, bác kể cho tôi nghe mọi chuyện của Jessica khi tôi trở về quê. Cô ấy đã không chịu ăn uống bất kỳ thứ gì, thuốc cũng không chịu uống, cứ liên tục gọi tên tôi dù bác đã tìm đủ mọi cách thuyết phục dỗ ngọt. Một ngày, Jessica đã lén trốn ra khỏi phòng để đi tìm tôi nhưng không may bị ngã ở cầu thang bất tỉnh, đó là lý do cô ấy phải băng bó trên đầu lúc đến nhà tôi. Bác sợ Jessica xảy ra chuyện gì không hay nữa nên đã đưa cô ấy về quê để gặp tôi. Thế mà tôi nhẫn tâm gạt tay cô ấy ra, nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm đã có với cô ấy. Tôi hận bản thân mình ghê gớm, chính tôi đã khiến Jessica ra nông nỗi này, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Suốt đời!

Lúc nhìn thấy gương mặt đầy máu của Jessica, tôi chợt nhận ra rằng nếu cô ấy có mệnh hệ gì, chắc chắn tôi cũng sẽ không thể sống nổi. Tôi đã yêu cô ấy đến mù quáng rồi.

Sau sự việc xảy ra ở nhà tôi, ba tôi không nói gì thêm nhưng cả xóm đều biết ông từ không nhận cha con với tôi vì tôi bị …,tôi yêu một đứa con gái bị điên. Mọi người trong xóm đều bàn tán về chuyện của tôi, ngay cả Sooyoung cũng bị liên lụy, một vài đứa bạn bắt đầu tẩy chay nó. Tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi với gia đình ghê gớm, vì tôi mà họ bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh thường. Nhưng tôi biết phải làm sao đây? Đâu phải tôi muốn thế? Tôi sinh ra đã như thế, cũng giống như mọi người con gái bình thường khác, chỉ có điều tôi yêu con gái, còn họ yêu con trai, thế thôi. Sao mọi người không chịu hiểu ngoài điều đó ra tôi đều không khác họ, tôi vẫn là một người dân lao động sống và làm việc theo pháp luật. Sao họ nhìn tôi cứ như tôi là một thứ sinh vật gì đó xấu xa, bẩn thỉu dữ lắm và cần được tránh xa? Cứ nghĩ đến điều đó là trái tim tôi lại đau nhói, xã hôi này còn nhiều thứ phải cải thiện lắm, chỉ không biết là lúc nào, ai có thể đứng lên tìm tiếng nói cho những người như chúng tôi mà thôi.

Tôi thấy Sooyoung lấp ló ngoài cửa bệnh viện, ngoắt tay để nó đi vào trong, nó lấm lét nhìn xung quanh xem có ai không rồi mới dám bước vào.

-Hai đen.

Nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt còn búng ra sữa của nó. Nó ôm ghì lấy tôi bật khóc nức nở.

-Hai xin lỗi. Chắc em giận hai lắm.

Tôi ôm nó và lấy tay xoa xoa mái tóc màu đen óng mượt của nó vỗ về.

-Không. Em chỉ thấy thương hai. Mọi người thật đáng ghét, họ không có quyền nói về hai đen của em như thế.

-Không sao. Hai chỉ buồn vì ba mẹ. Bọn họ có nói hai như thế nào cũng không quan trọng. Em đã ấm ức nhiều lắm phải không?

-Em không có dễ bắt nạt! Đứa nào dám nói xấu hai đều bị em đánh cho bầm dập hết rồi, hai yên tâm, em mạnh mẽ lắm.

Nó nói, đôi mắt trong veo ngẩng lên nhìn tôi. Đứa em khờ khạo của tôi. 

-Ba mẹ thế nào rồi?

-Vẫn vậy. Mẹ khóc suốt ngày, có hôm không dám vác mặt ra đồng làm, còn ba tuy im lặng nhưng em biết ba thương hai đen nhiều lắm. Lời nói từ hai chỉ là trong lúc tức giận.

-Hai biết mà. Em thay hai chăm sóc cho ba mẹ nhé. Nói với họ hai có lỗi với họ nhiều lắm.

Nó gật đầu rồi buông tôi ra tiến lại gần giường của Jessica.

-Chị ấy đẹp giống như một thiên thần vậy. Rồi chị ấy sẽ tỉnh lại thôi, hai đừng lo nhiều nhé!

Tôi cười buồn nhìn đó, đứa em gái nhỏ của tôi giờ đã trưởng thành thật rồi. Ước gì ai cũng có thể nghĩ như nó nhỉ? Tôi chua xót với suy nghĩ đó của mình. Sẽ không bao giờ xảy ra, thật nực cười!

Buổi tối, Bác Park ra ngoài mua một ít thức ăn đêm, bác nói dạo này tôi ốm quá, không ăn nhiều sao có sức mà chăm Jessica được. Tôi đang ngủ trên chiếc giường nhỏ cạnh Jessica thì chợt thấy ai đó khẽ đăp chăn cho mình, nghĩ là bác ấy về nên tôi cứ để mặc không thèm cựa quậy, hôm nay tôi hơi mệt. Nhưng người đó lại xoa đầu tôi, cử chỉ mà trước giờ chỉ có ba tôi mới làm như thế, đúng vậy, chỉ ba tôi mà thôi! Tôi không dám cựa mình, sợ ba biết mình thức sẽ bỏ đi, tôi tiếp tục giả vờ ngủ. Tôi nghe thấy ông thở dài.

-Đứa con ngốc nghếch! Ba xin lỗi!

Ba nói xin lỗi với tôi sao? Ba à, ba không làm gì có lỗi với con hết, chỉ có con đã bất hiếu với ba mẹ thôi. Bát giác nước mắt rơi lúc nào không hay trên gương mặt tôi, cũng may là đèn mờ nên chắc ba không thấy. Nhưng tôi đã lầm, ông đã nhận ra. Tôi mở mắt nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt ba.

-Con thật sự yêu cô gái này đến thế sao?

Ông buồn bã nhìn tôi, tôi cảm giác cái nhìn ấy có thể xoáy vào tâm can tôi. Tôi rụt rè gật đầu.

-Con xin lỗi!

-Ba thua rồi!

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông sợ rằng những gì mình nghe thấy không phải là sự thật.

-Ba…Tôi chỉ thốt lên được từ đó.

-Con sẽ hạnh phúc nếu ở bên cô gái này chứ?

-Vâng! Tôi mạnh dạn trả lời, tôi biết điều đó là sự thật. Bởi vì tôi yêu Jessica!

-Ba sẽ tôn trọng quyết định của con!

Tôi tưởng mình đang nghe nhầm, ba ủng hộ tôi ư? Có phải tôi đang mơ?

-Ba nói thật chứ? Tôi ngờ nghệch hỏi lại.

-Thật! Từ giờ cô bé này sẽ là con dâu của ba. Ông nói và chỉ về phía cô gái tóc vàng đang nằm bất động.

-Nhưng…sao…?

-Con muốn biết tại sao ta lại đổi ý phải không?

Tôi gật đầu thừa nhận.

-Hai ngày trước mẹ Jessica đã đến tìm ta, bà ấy kể cho ta lý do nó trở nên mất ổn định tinh thần như thế. Ta đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Nếu ta cũng kỳ thị con thì làm sao trách được người ngoài. Chắc con đã cảm thấy cô đơn và sợ hãi lắm phải không? Thứ gì cũng có thể ép buộc con người được chỉ trừ tình yêu. Ta biết dù mình có cấm đoán con thì trái tim con cũng sẽ phản kháng lại mà thôi. Ta không muốn mình lại đi theo vết xe đổ của mẹ Jessica. Ta không muốn khiến con đau khổ, Yuri à.

Tôi nhìn ba không hiểu sao lại tự nhiên khóc to lên như một đứa trẻ, ông mỉm cười hiền vòng tay ôm tôi. Ấm quá, lòng tôi bỗng dưng vui sướng không kiềm được, thế là tôi đã được sự thấu hiểu ủng hộ của người thân, như thế tôi chẳng còn sợ miệng lưỡi thế gian nữa. Chỉ cần ba mẹ và nhóc Shinkin, thế là đủ.

-Cảm ơn ba.

Tôi nói và ôm chặt ông hơn trong vòng tay mình. Phía trước tôi bầu trời đang mịt mù mây đen chợt gợn một ít trong xanh.

Đã thêm một tuần trôi qua kể từ khi tôi nhận được sự ủng hộ của gia đình, Jessica vẫn vậy. Tôi phải làm gì thì em mới tỉnh dậy đây, Sica. Em nằm đây nhưng lại không thể cười nói với tôi. Trái tim tôi đã bao lần thắt lại khi nghĩ đến tình trạng của em.

-Ba mẹ Yul đã chấp nhận em. Em phải tỉnh lại để ra mắt họ nữa chứ. 

Tôi nói và nắm chặt bàn tay Sica, nó gầy quá. Bác Park vỗ vai tôi an ủi dù tôi biết bác cũng đau đớn không kém gì tôi. Bác bàn giao lại tất cả chuyện ở công ty cho một người quen rồi ở đây chăm sóc Jessica, với bác giờ không còn gì quan trọng hơn đứa con gái nhỏ của mình nữa rồi.

Bất chợt, tôi cảm nhận một chút cử động tay rất nhỏ của Sica, tưởng mình bị ảo giác nhưng nó lại tiếp tục động đậy. Rồi cô ấy từ từ mở mắt. Giây phút ấy tôi vui đến không còn lời nào có thể diễn tả được. Vội vàng ôm chặt lấy Jessica vào lòng như sợ cô ấy sẽ biến mất khỏi tôi một lần nữa vậy nhưng cô ấy đẩy tôi ra một cách đột ngột.

-Sica… Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy khó hiểu.

-Cô là ai mà dám ôm tôi? Mẹ, cô ta là ai vậy? Đây là đâu?

Jessica nhìn bác Park một lượt rồi khó chịu quét khắp người tôi săm soi.

-Con không nhớ gì sao, Jessi?

-Con có quên gì đâu mà phải nhớ? Mà sao con ở đây vậy? 

-Con đập đầu vô cổng nên giờ mới ở bệnh viện, còn đây là Yuri, bạn gái con, con không nhớ sao?

-Eh, cô gái đen thui này mà là bạn gái con, mẹ có lộn không vậy? Đừng đùa nữa. Mặc dù con thích con gái thật nhưng cô ta không thể là bạn gái con. Con ghét những người da đen!

Tôi như người mất hồn ngồi lắng nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con họ. Cô ấy đã quên mất tôi! Nhưng hình như đầu óc cô ấy bình thường rồi thì phải. Cách nói chuyện này đâu phải của một người điên.

-Con bao nhiêu tuổi, Jessi!

-Đương nhiên là 17, mẹ hỏi gì kỳ vậy?

Ặc, Sica bây giờ đã 20, 17 là sao?

-Bác sĩ, con gái tôi sao vậy ạ?

Bác Park vừa mừng vừa lo trước tình hình của cô con gái.

-Đầu cô ấy bị chấn động mạnh, có lẽ là đã quên mất một số chuyện trong quá khứ. May mắn là dường như va chạm lần này đã ổn định tinh thần cô ấy. Người nhà cứ cố gắng gợi chuyện, có lẽ cô ấy sẽ nhớ lại mà cũng không chắc chắn.

Tôi muốn đạp ông bác sĩ này một cái quá, bác sĩ gì mà đến tình hình bệnh nhân cũng không chắc chắn thế này, phải làm sao để Sica nhớ đến tôi chứ. Bác Park nhìn tôi, tôi cười méo miệng.

Mà thôi, như thế cũng tốt. Jessica không còn nhớ đến những chuyện sau 18 tuổi, những chuyện đã khiến cô ấy cực kỳ tổn thương. Cô ấy cũng không nhớ đến Yoona. Lòng tôi có chút ích kỷ khi nghĩ rằng thật tốt nếu cô ấy mãi không bao giờ nhớ đến Yoona. Đối với tôi việc Jessica tỉnh lại khỏe mạnh như thế này là may mắn lắm rồi. Tôi không còn mong ước gì hơn. Cô ấy có nhớ lại cũng được, không nhớ cũng không sao vì tôi nhất định sẽ luôn ở bên Jessica bất kể chuyện gì xảy ra. Nghĩ như thế bất giác lòng cảm thấy vui. Tôi cười ngố rồi chạy lại ôm ghì cô ấy vào lòng. Jessica đánh tay tôi.

-Yah, tôi không cho phép cô ôm tôi như thế này. Yah, bà cô đen thui, cô có nghe không hả. Mặc kệ lời Sica, mặc kệ cô ấy cố gắng đẩy tôi ra tôi vẫn ôm cô ấy rất chặt. 

-Em là của Yul biết chưa hả? Em không thể thoát khỏi tay Yul đâu.

Tôi nói rồi lén hôn vào môi Jessica một cái xong lật đật bỏ chạy. Mặt Jessica đỏ bừng vì ngượng, cô ấy hét toáng lên phía sau.

-Ai là của cô? Giỏi thì đừng quay lại đây! Không cô chết chắc! Đồ dê xồm!

Tôi cười lè lưỡi trêu cô ấy, khuôn mặt ngượng ngùng của Jessica khiến tôi muốn ngéo một cái ghê.

Tôi nhất định sẽ làm em yêu tôi một lần nữa, chờ đấy, Jessica. Em mãi mãi chỉ là của một mình Kwon Yuri này mà thôi!

End .

@all :thanks tất cả các bạn đã com và theo dõi fic của mình nhé. Không biết cái end này có làm các bạn hài lòng? Đối với mình nó là HE. Hy vọng sẽ thích chap cuối này nhé.^^. Một lần nữa cảm ơn các bạn. Mong các bạn sẽ theo dõi những fic đã đang và sắp viết của mình. ^^

P/s: các bạn có thích bonus chap ko? Mình muốn lập cái để tham khảo ý kiến mọi ng nhưng không biết làm, nếu các bạn thích mình sẽ viết và post thêm một chap. Com cho mình xin ý kiến nha. Yêu mọi người nhiều.^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi