[THREESHOT] I Need You N.O.W [Chap 1], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ddil (aka me)

Editor: Doctor V

Rating: 9+ =]]

Disclaimer: They're not belong to me.

Couple: JeTi, YoonHyun

Note: Vì có một chút phỡn nên mình đã viết cái này và nó thì chẳng có dính dáng gì đến văn phong hay thói quen xưa giờ của mình  dĩ nhiên mình không phải loại xuất sắc hay thậm chí là loại khá trong cái thể loại khó ăn này, tuy nhiên thử sức mình một lần thì cũng không tệ. Bởi vì mình nghĩ sẽ khó để mình viết cái thể loại này thêm lần nữa :"< nó khó nhằn, còn mình thì quá khô khan nên diễn đạt không hay ho cho mấy. 

Thôi nói thế đủ rồi, dẫu sao thì cũng đã viết, và nó chỉ có 3shot, không dài nên đọc không quải đâu.

Have fun!!!

--------------------------------------------------

I Need You N.O.W

Shot 1 # Let's Go Kids

“Em nghĩ chúng ta nên đi Jeju. “ Giọng Seo Hyun nhẹ nhàng vang lên nhưng lại tựa như một thế lực siêu nhiên đã cuốn sạch mọi tiếng ồn ào bàn tán đang hiện hữu. 

Tiffany đang nằm dài trong phòng và gật gù tỏ vẻ đồng ý, mặc dù trong đầu cô ấy đang nghĩ đến Bali, nhưng thôi Jeju cũng được, cô ấy tự nhủ với bản thân thế. Tiffany chắc rằng dù là Bali hay Jeju thì cô ấy cũng sẽ lôi xác cậu đi, Tiffany sẽ chẳng để cho cô nàng tóc vàng của mình có cơ hội ở nhà quấn lấy cái giường thêm nữa, bao nhiêu say mê với nó thế là đủ rồi. Bây giờ là thời đại của cô ấy – Tiffany Fany Fany sáng lấp lánh hơn cả nấm – không, không phải nấm – đá quý, yes, phải thế chứ. 

Tiffany bật cười ha hả dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người trong phòng và riêng Tae Yeon thì rớt hàm không đỡ được giọng cười của Tiffany.

“Yuri unnie, Hyo Yeon unnie, Sunny unnie, bảo rằng họ sẽ không đi với chúng ta,” Seo Hyun nói sau khi gọi điện thoại cho những người đang vắng mặt trong phòng, “Họ nói nơi họ muốn đến lúc này nhất là Sở thú, vì thế chúng ta sẽ chia làm 2 đội: Đội sở thú và Đội biển xanh nắng vàng cát trắng vẫy gọi. Em sẽ chốt danh sách lại và đưa cho oppa manager. Mọi người thống nhất đi nhé.” 

“Chị đi s-sở…” Yoona vừa mở miệng thì ngay lập tức bị Seo Hyun dùng tay chặn họng, lôi ra khỏi phòng, xềnh xệch, “Yoona unnie sẽ đi biển và ở chung phòng với em. Hết!”

Soo Young miệng vẫn ngồm ngoàm ngậm cái bánh bao mà chỉ mới vừa nãy còn to hơn cả nắm tay của mình, đang cố vừa ăn vừa nói chuyện với Tae Yeon “Ình ĩ ở ú ẽ ẳng ó ì ể ăn (Mình nghĩ sở thú sẽ chẳng có gì để ăn),” nuốt xong cái bánh, may mắn làm sao không mắc nghẹn “mà mình thì không thích ăn thịt thú sống…”. 

WTH?! – Tae Yeon thầm hét lên trong bụng, cô cố gắng không phản ứng lại quá kịch liệt, cô đang rất cố gắng.

Seo Hyun đi một vòng trở về và rồi cô em út bé nhỏ nhưng quyền lực không hề nhỏ của nhóm đã thống nhất lại. “Jeju đồ ăn rất nhiều và ngon nên em nghĩ Soo Young unnie không nên bỏ lỡ, Tiffany unnie nằm cười nãy giờ nghĩa là ‘kết’ biển rồi, Jessica unnie sẽ theo lựa chọn của Tiffany unnie bởi vì em nghĩ chị ấy sẽ chẳng có lựa chọn nào khác. Tae Yeon unnie, chị cũng sẽ đi biển nhé!” Seo Hyun ngập ngừng đôi chút, mỉm cười một cách nhẹ nhàng nhưng đó chắc chắn không phải là cách mà một thiên thần nên cười, “Mà cho dù chúng ta có không đồng ý đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ phải đi biển. Oppa manager bảo 3 người kia đã lên máy bay đi vườn thú Canada rồi…”

Tae Yeon rớt hàm toàn tập, cô đã hết đường lựa với chọn.

“Chúa ơi, con không muốn ra biển chung với ‘bão’!!!” Tae Yeon rất muốn khóc nhưng lại chẳng ứa ra được một giọt nào trong vô vọng và đảo mắt hướng đến cô nàng đang nằm trườn ra trên chiếc ghế bành với một vẻ mặt hưng phấn, vui tươi không còn gì bằng. Bão sắp đến rồi…

Ở một nơi khác,

Cậu đang đứng chọn quần áo ở Coming Step Store, ồ một cái áo da báo xinh xắn, cậu vui sướng reo lên trước khi bắt đầu méo mặt khi đọc được tin nhắn trên con iPhone thân yêu với cái case mất cánh của mình, cậu nhăn nhó, Yoona đã cuỗm mất cái cánh màu xanh của cậu… để thay thế cho cái cánh màu hồng trước đó đã bị Tiffany lấy mất. Chuyện dông dài bởi lẽ trong chuyến du lịch gần nhất của cậu và cô ấy, cô nàng hậu đậu đã làm rớt mất cái cánh trên case BB của cô ấy, xin lặp lại là BB của cô ấy, nhưng đó là cái giá mà cậu phải trả, mất cái cánh trên case iPhone của cậu.

/Này cưng, chúng ta sẽ đi JeJu vào ngày mai đấy, mau chóng ra khỏi cái cửa hàng ấy trước khi mình còn thấy thêm một tấm hình nào được twit lên . Không ai đi mua quần áo mà lại có quá nhiều hình tuồn về như thế. Mình cần cậu về và cuốn gói hành lý cho cả cậu và mình gấp, I NEED YOU N.O.W!!!/

Jessia đành ngậm ngùi bỏ dở cuộc vui nửa chừng, không buồn tính tiền chiếc áo da báo trong sự tiếc nuối của cô bé bán hàng vốn đã định miễn phí cái áo chỉ để đổi lấy một tấm hình có chữ ký của cậu. Uổng quá trời ơi!!!

Đêm ấy cô nàng tóc vàng đã phải mếu máo thu xếp hành lý đến tận nửa đêm trong khi cô gái tóc đen ban nãy còn hứa sẽ ráng thức đợi thì chỉ vỏn vẹn 3 giây sau đó đã lăn quay ra ngủ ngon lành. Cậu chắc chắn sẽ rất vui nếu như cậu biết được thứ quỉ quái gì đã hút cạn hết sinh lực của cô ấy đến mức cô ấy bỏ mặc cậu đang thu xếp quần áo để ngủ trước. Hình ảnh ở Coming Step Store của cậu quá nhiều, tôi còn mệt nữa huống chi là Tiffany!!!

SUỴT! Im lặng nào Jessica, cậu chắc là không muốn đánh thức Tiffany lúc này đâu.

Bóng hồng từ đằng xa trên giường đang ngọ nguậy, dụi dụi tay vào mắt, thở dài…

Jessica, cầu Chúa phù hộ cho cậu qua khỏi đêm nay. Bão chưa đến và cậu không thể chết vì giông được!!!

******

“Sica sẽ không đi với chúng ta sáng nay được,” Oppa manager vừa nói vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi lấm tấm trên trán, anh thật sự không hi vọng có thêm một cơ hội nào phải đối mặt với Tiffany – cô nàng mắt cười thiên thần của nhóm - nữa. Anh cố gắng tiếp tục trước khi bị nhấn chìm bởi ánh nhìn và sát khí tỏa ra từ đôi mắt ấy, “Sica sẽ phải đến Coming Step Store thứ 2 theo dự kiến, và anh không thể tự tiện thay đổi lịch trình được, Sica sẽ đi trực thăng riêng để đến JeJu sau mấy đứa.”

Tiffany giận tím cả mặt, cô dự tính cùng Jessica bàn về mọi thứ sẽ làm trên đảo khi họ ngồi trên máy bay, và giờ thì chỉ còn mỗi cô ấy sẽ làm việc đó… một mình. Tiffany tức tối bước vào phòng, đóng sập cửa trước sự đông cứng của tất cả mọi người, Tae Yeon tự nhủ liệu có vì chuyện này mà họ sẽ đến JeJu muộn, hoặc, không đến kịp trong hôm nay?!

Riêng cậu vẫn ẩn náu an toàn trong phòng nãy giờ, cậu đã sớm được thông báo việc này từ lúc nửa đêm nhưng cậu đã tốt bụng nhường cái vinh dự thông báo tin ấy cho oppa manager. Tuy nhiên lúc này cậu thấy khá phiền lòng vì gương mặt Tiffany đang tối sầm lại, cô ấy nhảy ào lên giường, và cho dù cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến đâu thì cũng có chút giật thót tim vì cảnh tượng bất ngờ đó, cầu Chúa phù hộ cho 'người tình' bé nhỏ đáng thương của con. Tiffany đang lăn lộn trên giường, và cậu không thể đếm được là bao nhiêu lần từ nãy giờ, cậu tự thấy chóng mặt vì điều đó, nhưng hỡi ôi, cô ấy lại không cảm thấy thế, cơn giận khiến cô ấy trở nên thần kỳ. Nhưng dù sao cậu cũng tự tán thưởng cho sự thông minh của mình! Thay vì là người bị cô ấy mắng té tát, cậu chuyển sang làm nạn nhân 'bất đắc dĩ' đồng thời hoàn thành vai trò anh hùng ‘dỗ ngọt’ mỹ nhân, nhiệm vụ này dù sao vẫn tốt hơn là bị cô ấy mắng mỏ và giận dỗi mặc dù trong chuyện này tự cậu biết cậu chẳng có lỗi lầm gì.

Cậu nằm lên giường, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tiffany, cậu siết chặt tay cô ấy và hôn nhẹ lên trán cô ấy. Sự dữ dội và sức mạnh dư thừa từ nãy giờ trong cô ấy dường như mất hút. Cậu thật tuyệt, tôi nghĩ vậy và cô ấy cũng thế. Sự dịu dàng trong cậu cùng cái đầu thông minh vốn có tuy đôi lúc hơi chậm tiêu, nhưng không sao, nó vẫn luôn hoạt động tốt vào đúng thời điểm. Bằng chứng là Tiffany đã trở nên ngoan ngoãn, nguôi ngoai, không cau có và nhăn nhó nữa. Cô ấy xinh đẹp hơn khi ở bên cạnh cậu, không, cô ấy thật sự rạng rỡ hơn rất nhiều mỗi khi có cậu ở bên. Nhưng nói cho cùng đó là vì cô ấy vốn dĩ đã xinh đẹp sẵn, cậu cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cái vẻ đẹp tạo hóa có một không hai của cô ấy. 

******

Tiffany dặn dò cậu không chút ngừng nghỉ trước khi chuẩn bị kéo hành lý ra khỏi phòng. Cô ấy nói với cậu như kiểu cậu là một đứa nhóc to đầu hay chểnh mảng và cậu không thể sống ổn nếu không có cô ấy bên cạnh vậy. “Okay, mình sẽ đi trước, và nhớ trước khi đi phải nhắn tin cho mình, ngay khi đến phải gọi cho mình, và… blah blah blah…” Tiffany thật sự quá đáng yêu khi nhắc nhở cậu đủ điều, đôi môi căng mọng hồng hào ấy cứ mấp máy trước mặt cậu. Cậu tất nhiên không cưỡng lại được và cô ấy đã nhanh chóng bị cậu nhấn chìm trong một nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt, nóng bỏng, đê mê… ôi thôi, dừng được rồi đấy, trước khi chuyện 18+ xảy ra và cả đám người chờ đợi bên ngoài sẽ khóc thét mất.

Cậu phụ giúp cô ấy đem hành lý ra ngoài, chúng bao gồm 2 cái vali quần áo của cô ấy, túi xách, Ipad và một túi vật dụng linh tinh của cô ấy, và chúng toàn màu hồng, dĩ nhiên. Tiffany không ở đó quá lâu, nhưng sự cẩn trọng khi chuẩn bị hành trang của cô ấy là không thể xem thường được.

Ô, coi nào!!! Đi nhanh dùm cái đi mà Tiffany – Những con người đang đứng bên ngoài dường như phát điên khi đợi chờ và chỉ muốn thốt lên thế.

Nhưng thực tế thì,

Soo Young nhanh chóng lao vào giật lấy mấy túi đồ lỉnh kỉnh của Tiffany và mang nó lên xe, Seo Hyun và Tae Yeon cũng ngoan ngoãn kéo 2 chiếc vali đi, và oppa manager lãnh phần thừa còn lại. Không một ai trong bọn họ thốt lên điều gì, im lặng và nhanh nhảu là thứ tốt nhất mà họ có thể nghĩ ra trong lúc này. Tiffany là nữ hoàng của mọi người, luôn luôn là như thế!!!

Bịn rịn mãi cậu cuối cùng cũng để cho cô ấy lên xe, cậu không rõ tâm trạng mình lúc này thế nào. Cậu thấy ‘đuối sức’ khi ở bên cạnh cô ấy nhưng lại luôn nhớ cô ấy dù rằng xe chỉ mới nhích bánh và khuôn mặt cô ấy đang dán chặt ở kính sau nhìn cậu. Cậu là thế đó, không lúc nào không nhớ, không lúc nào không lo lắng cho Tiffany dù miệng cứ phàn nàn than vãn không dứt.

******

Tiffany đang im lặng nghe nhạc trên máy bay trong khi Yoona và Seohyun đang rì rầm nói chuyện với nhau. Cả hai đứa nhóc ắt hẳn đã rất nhớ nhau vì cả khoảng thời gian dài quảng bá riêng không gặp mặt nhau được nhiều. Yoona lấy ra một tấm chăn và cả hai cùng đắp trong khi miệng vẫn không ngừng huyên thuyên. Điều đó quả là lãng mạn làm sao, nhưng hình ảnh này đang quấy nhiễu đôi mắt của Tiffany, lũ nhóc chỉ biết chọc vào nỗi đau của cô ấy mà thôi. Tiffany quay mặt sang hướng khác, cố gắng nhắm chặt mắt lại, dù không thể ngủ cũng phải ráng không nhìn… cô ấy đang cảm thấy nhớ cậu lắm!!!

Tae Yeon không ngủ được,

Tiếng nhóp nhép đang lởn vởn bên tai Tae Yeon… và nó phát ra từ miệng của Soo Young. Tae Yeon nghĩ rằng sai lầm lớn nhất của cô ấy là đi chung với hai couple phiền phức kia và bất đắc dĩ phải thành cặp với thực thần Soo Young.

“Soo này, mình cảm thấy chuyến đi này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Ắt hẳn nó còn một cái gì đó ẩn chứa đằng sau. Thật lạ khi mình luôn có những linh cảm như thế!!!” Tae Yeon vỗ vào đùi Soo Young để gây chú ý khi mở đầu câu chuyện.

“Ò, ò, nghe cũng thú vị đấy. Dù sao mình cũng rất vui vì lời tiên đoán của cậu. Nó báo hiệu điều tốt lành đây!!!”

Soo Young cảm thấy tốt vì điều Tae Yeon vừa nói, và ắt hẳn những người khác khi nghe cũng sẽ cảm thấy vậy. Tae Yeon nổi tiếng là nhà tiên tri đại tài của nhóm, mọi người luôn mong chờ vào những dự cảm bất chợt của cô ấy. 

Các dự đoán của cô ấy thường theo chiều xướng xấu, và tuyệt vời làm sao khi mà chuyện xảy ra luôn theo hướng tốt đẹp ngược lại. Hiếm khi Tae Yeon nói về những điều lạc quan và mọi người luôn thầm cảm ơn vì điều đó.

Tae Yeon đã từng nói rằng cô không cảm thấy yên tâm khi đi xem phim lúc sớm vì cả đám có thể bị nhận ra và cô cho rằng đi trễ sẽ an toàn hơn. Nghe theo lời Tae Yeon, các cô gái lủi đi xem phim suất chiếu lúc nửa đêm, và kết quả là cả đám đã bị hốt, những cô gái đáng yêu của chúng ta phải mất một thời gian khá dài mới hết bị cấm túc và được cho phép đi xem phim trở lại.

Và ngược lại khi Tae Yeon nói rằng Gee không phải là một ca khúc hay, Tae Yeon không thích nó, cô không tin nó sẽ thành công thì kết quả nó mang lại quả là phi thường. Đúng, không thể nói là Gee thành công được, mà phải nói là… Gee quá quá quá quá quá xá thành công!!! Quả là ghê gớm, từ hôm ấy lời tiên đoán của Tae Yeon rất được thầy Lee Soo Man coi trọng. Ông cho rằng đó là chính dấu hiệu quyết định sự thành bại của mỗi lần come back. Cũng từ hôm ấy mà nhà nhà tin vào dự đoán của Tae Yeon, người người trông mong vào những dự cảm bất chợt của cô, SNSD ngưỡng mộ cô và SONES tán dương cô vì sự tuyệt vời trên cả mong đợi này.

******

Quay lại Coming Step Store - nơi có người bị chiếc máy bay bỏ xa vạn dặm,

Unnie manager đưa điện thoại cho cậu xem, tin nhắn đến từ Tiffany yêu dấu của cậu.

/Em đã xem fancam, chắc chị cũng biết em sắp nói đến điều gì. Hãy nói Jessi mua cho em chiếc áo màu hồng mà cậu ấy đã ướm lên người hôm qua. Nếu cậu ấy bảo ‘không' vì cái áo ấy ‘quá hồng’ theo quan điểm của cậu ấy như cái cách cậu ấy đã từng làm với em, thì chị hãy bảo rằng cái áo khi cậu ấy mặc đi show Taxi nó cũng ‘quá hồng’ đấy. Tối nay, nếu em không thấy chiếc áo màu hồng đến kèm với Jessi, em không thể nói trước được chuyện gì xảy ra với hai người đâu nhé. Love yah!!!/

Đúng là nó quá hồng thật mà!!!

Cậu bĩu môi, nhưng rồi nhanh chóng vui tươi trở lại. Tác phong làm việc của cậu vẫn là nhất dù ngày xưa không ai buồn công nhận. Cậu tiếp tục tạo dáng để chụp ảnh, tiếng máy chụp hình lách tách vang lên không ngừng nghỉ, và cậu chợt nhớ Tiffany đã từng nói rằng âm thanh quỉ quái đó là thứ luôn làm cô ấy đau đầu, cô ấy luôn yêu thích các fancam được lồng nhạc hơn là để nguyên tiếng gốc.

Nhanh chóng kết thúc công việc của ngày thứ hai, cậu cùng chiếc áo sẽ sớm đoàn tụ với mỹ nhân sau cả ngày mong nhớ, dĩ nhiên cậu không hề biết rằng Tiffany còn trông ngóng cậu hơn cả thế. 

Điềm báo của Tae Yeon quả không sai, ngay khi các cô gái đặt chân đến khách sạn, oppa manager đã nói với họ rằng “sẵn dịp lên JeJu, anh nhận cho mấy em một show, chúng ta chỉ cần hát một bài trong chương trình và mọi chi phí ăn ở đi lại sẽ được tài trợ hết.”. Oppa manager đá mắt với TaeTiSeo, ngoại trừ Tiffany thấy vui vì lý do gì đấy không biết và Seo Hyun cảm thấy ổn vì có thể diễn Twinkle cho Yoona của em ấy xem thì chỉ có mỗi Tae Yeon là cảm thấy không hài lòng nhất.

“Em biết là chẳng tốt lành gì mà!!!” Tae Yeon vẫn luôn miệng than vãn và trách móc nhưng chẳng ai thèm để tâm, hai trong số TaeTiSeo đã vui vẻ đồng ý và dĩ nhiên mảnh còn lại không có lựa chọn nào khác ngoài việc phàn nàn bằng miệng chứ không thể đưa ra được bất cứ điều gì phản kháng thiết thực hơn.

******

Yoona và Soo Young đang đi dạo một vòng quanh đảo trong lúc TaeTiSeo chuẩn bị mọi thứ để diễn tập ở sân khấu. Hai người họ cuối cùng đã quyết định ghé vào một nhà hàng khá nổi tiếng ở JeJu để tận hưởng niềm vui lớn nhất trong cuộc đời họ, ĂN.

Yoona đang ăn đến quên cả đất trời thì bỗng ngưng lại, cô tự dưng thấy rợn sóng lưng, cảm giác như có ai đang vuốt lấy vuốt để cái phần lưng nhạy cảm của cô vậy. Da gà da vịt gì cũng nổi hết cả lên, và điều đó làm Soo Young chú ý.

“Này nhóc, em bị gì à?” Soo Young nuốt ừng ực thức ăn vào miệng rồi mới hỏi, cô nàng chẳng bao giờ muốn cho thức ăn phải chờ phải đợi cả. Còn gì hạnh phúc hơn khi chúng được vào bụng của thực thần, đó chẳng phải là mơ ước của hầu hết thức ăn trên thế giới hay sao?!

“Em nổi da gà,” Yoona suy nghĩ một lúc, cầm lấy lon Coca hút cái rột, cạn lon, không quên ợ ra một phát tỏ vẻ hài lòng về bữa ăn, "Chắc bé Khoai đang nhắc về em, hầu như lần nào em bị nổi da gà cũng dính dáng tới bé Khoai.”

“Giỡn hoài, Hyunie có ở gần chúng ta đâu mà đổ thừa.”

“Không, nhất định là thế, em dám cá là em ấy đang nhắc em. Thế unnie chẳng bao giờ bị cảm giác này à, Sunny unnie không nhắc đến unnie bao giờ sao?”

Soo Young cảm thấy Yoona có một chút hoang tưởng và nếu vậy thì, suy ngẫm một lúc, thật đáng tiếc, cả một lần hoang tưởng cô cũng không có, “Con người ấy đang vui vẻ bên đám thú nuôi trong công viên ở Canada rồi, nhớ gì mà nhớ.” Nhưng ngay sau đó, Soo Yong nhanh chóng khỏa lấp nỗi buồn của mình bằng việc gọi tiếp mấy dĩa bánh gạo, niềm vui ở đời là đây.

Ăn no căng cả bụng, hai người quyết định mua kem về cho TaeTiSeo coi như bù đắp cho sự lén lút đi ăn 'hai mình' của họ.

Bỗng,

Soo Young khẽ rùng mình, sững người lại một lúc, cái cảm giác hiếm hoi này là sao?!

“Có phải unnie vừa mới rùng mình, Sunny unnie nhớ unnie rồi chăng???” Yoona phá lên cười, cái miệng cá sấu quen thuộc lại xuất hiện, hình tượng đã không còn gì để mất.

Ngập ngừng, Soo Young buông một tiếng thở dài, rồi lại hít vào thở ra trước ánh mắt ngây ngô tò mò của Yoona. Cái cách thể hiện cảm xúc của cô thật khiến người ta thắc mắc, càng thắc mắc càng dễ bị hố…

“Ồ, không. Chỉ là… gió mới thổi qua nên… rùng mình.” Không khí lặng xuống sau câu nói của Soo Young và nhanh chóng bùng phát ngay sau đó, chẳng có thứ gì lãng mạn còn tồn tại vào lúc này nữa, chỉ có hai con người đi bên nhau cười ra nước mắt.

Soo Young không biết mơ mộng. Soo Young không hiểu lãng mạn theo kiểu tưởng tượng là gì, với cô mọi thứ đều phải thực tế hay thậm chí là thực dụng. Cũng như, thức ăn là thật, và cô yêu cái thật của nó vô bờ bến. Sunny cũng là thật, nhưng cái thật của Sunny thì Soo Young không ăn được, đôi khi điều đó làm cô thấy thức ăn và Sunny thật mâu thuẫn với nhau. Dẫu sao, khi đã no xôi chán chè , cô bỗng cảm thấy nhớ Sunny!!!

To be continued.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro