[THREESHOT] I Need You N.O.W [Chap 2], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shot 2 # Hug Me, Big Totoro






Không khí ở JeJu tuyệt quá!


Cậu thầm reo lên ngay khi đặt chân đến JeJu, quả là một cảm giác khác biệt so với Seoul. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi lại tiếp tục hít lấy hít để, cậu đang cố chứng minh rằng ngay cả không khí ở JeJu cũng trong lành hơn Seoul. 


Các fans đang đứng khắp nơi ở sân bay. Cậu trân trọng các fans của mình nhưng cũng không muốn mất quá nhiều thời gian để thoát ra khỏi vòng vây ngoài đó, chỉ còn 30 phút nữa thôi là bé lấp lánh của cậu sẽ trình diễn, cậu không muốn làm cô ấy thất vọng, có lẽ cậu cần phải nghĩ ra một cách gì đó để đến buổi diễn một cách tốc hành nhất có thể.


Đáng tiếc, cậu chẳng bao giờ có thể nghĩ ra được gì ra hồn cả. Và may mắn là unnie manager luôn hoàn thành đúng chức trách của mình, chính là làm vừa ý cậu.




JESSICA!!! CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!!!






Cậu đang mặc bộ đồ Totoro, cậu là Totoro Jessica, thật là một cách lẩn trốn gây tò mò, và chỉ có Chúa mới biết tại sao cậu lại có bên mình bộ đồ quái thú đó. Nhưng dù sao thì việc giả vờ là một con Totoro nằm trên xe đẩy cũng đã giúp cậu nhanh chóng thoát ra ngoài một cách ngoạn mục. Bù lại cho sự thất vọng của các fans khi chờ mãi không thấy cậu đâu, tất cả họ đều nhận được ảnh có chữ ký của cậu. Unnie manager quá đủ khôn ngoan khi luôn bắt cậu ký tên sẵn lên hàng trăm tấm ảnh, mặc dù cậu biết một ít trong đó chị ấy đem tặng bà con họ hàng, và một ít tích lũy làm hàng limited và đem bán trên Ebay!!!


Cậu quyết định mặc luôn bộ đồ này đến gặp Tiffany, theo cậu điều này sẽ làm cho cô ấy bất ngờ đến độ vật cậu ra luôn cho mà xem. Suy nghĩ thế là không được trong sáng đâu Jessica ham hố. 


Nhưng, cậu luôn là người chậm một bước so với Tiffany. Luôn luôn là thế!!!


Cô ấy đã biết về sự tồn tại của bé Totoro khổng lồ, dù không gặp được cậu nhưng fans cũng không dễ dàng buông tha một chú Totoro có chiều dài bằng cả một con người đấy. Hình ảnh của bé Totoro khổng lồ nhanh chóng được twit lên với tốc độ ánh sáng và Tiffany yêu dấu thì đang lướt internet trước giờ diễn như thường lệ. Fans nói rằng Totoro đã đến JeJu vì Tiffany, và cô ấy đang mỉm cười, đôi mắt cong lên thành hình vầng trăng khuyết. Tiffany đang rất hào hứng chờ đón bé Totoro khổng lồ… mà quên bén đi cậu!!!


Không gì có thể qua mắt được Tiffany Hwang, hãy nhớ lấy điều này! Tiffany Hwang biết tất cả mọi thứ. Tuy nhiên đôi lúc cũng có ngoại lệ...


Tiffany biết bé Tororo khổng lồ sẽ đến, nhưng cô ấy không nghĩ được đó là cậu – Ice Princess của SNSD – mà cũng chẳng ai nghĩ ra được là cậu, thật đáng buồn!!! Tiffany đang tưởng tượng khi bé Totoro khổng lồ xuất hiện, bản thân sẽ bất ngờ ra sao, và quên khuấy đi mất cả ngày nay không nhận được tin nhắn nào của cậu cả. Tiffany không còn bận tâm xem cậu có đến xem cô ấy diễn Twinkle kịp hay không, cô ấy đang lo khi chỉ còn 15 phút mà vẫn không thấy bóng dáng bé Totoro thân yêu của mình đâu cả.


Nếu cậu biết được sự thực này, dám cá là cậu sẽ nhảy ra khỏi cái thân xác Totoro đó ngay lập tức và không ngần ngại hủy thi diệt tích con vật tội nghiệp. Totoro thật sự đang quấy nhiễu tâm trí Tiffany, bình thường cậu cũng quan trọng như thế với cô ấy, nhưng hôm nay hãy chịu mất giá một chút, Totoro Jessica ạ!!!








******







Tae Yeon đang cảm thấy khổ sở, phải nói là vô cùng khổ sở. Cô đang ngẩng mặt nhìn... trần nhà và thầm cầu nguyện cho Jessica hãy mau chóng đến nơi và dỗ ngọt cô nàng nhõng nhẽo này dùm cô. Tae Yeon luôn làm tốt nhiệm vụ chăm sóc Tiffany mỗi khi đi riêng với cô ấy, nhưng điều ấy thật sự không phải dễ dàng gì. Trong mắt cô, Tiffany rất khó chiều, nắng mưa thất thường, và cô chẳng bao giờ biết được khi nào cô ấy lại đổi ý. Đôi khi Tiffany rất vui vẻ với cô, đôi khi cô ấy lại xem cô như vô hình. Tae Yeon nghĩ rằng cô chẳng làm gì sai để phải bị đối xử kỳ quặc như thế, nhưng dẫu sao Tiffany cũng là một trong những người bạn quan trọng của cô. Họ gắn bó với nhau và luôn luôn thân thiết, ừ thì thực ra không phải là luôn luôn, chỉ trừ mỗi khi Tiffany có trục trặc với Jessica, điều đó làm tính khí cô ấy khác thường, lúc ấy thì ngay cả maknae quyền lực cũng chả dám đụng tới cô ấy.


Nhưng hôm nay, Tae Yeon đã sai…


Tiffany đang không vui, nhưng không phải vì cậu. Cô ấy khiến cho không khí xung quanh lắng xuống một cách đáng sợ, tâm trạng cô ấy rối bời và đầy lo lắng!


Nếu mọi người từ bên ngoài nhìn vào, đều sẽ có cảm giác Tiffany lúc này chẳng khác gì cô dâu trước giờ cử hành hôn lễ, hồi hộp và nôn nao, đứng ngồi không yên chờ đợi chú rể của mình đến cho kịp lúc. Và nếu đúng thật là vậy, mọi người đang nghĩ, người đó chắc chắn không là ai khác ngoài cậu. Đáng buồn thay, cậu hiện giờ còn chẳng sánh bằng một con Totoro!


Mặc dù đã khoác trên người cả một cây hồng, nhưng niềm vui ấy đã nhanh chóng bị Tiffany gạt đi. Tiffany tự nhủ có lẽ bé Totoro đang núp đâu đó để làm cho cô bất ngờ chăng?! Nhưng khi chỉ còn 3 phút nữa là đến giờ Tiffany diễn mà vẫn chẳng có một dấu hiệu gì xảy ra cả, sự thất vọng đang dần hiện trên gương mặt cô ấy.


Trong lúc đấy, Yoona và Soo Young đã yên vị tại chỗ ngồi được sắp xếp sẵn của mình, một vị trí khá tốt để xem biểu diễn…


Ngay chính diện sân khấu, điều đó góp phần giúp cho cả hai nhanh chóng nhận ra đây là buổi diễn Twinkle có những cảm xúc khó coi nhất trong suốt hơn một tháng trình diễn của bộ ba kia. Seo Hyun mải mê nhìn Yoona, vô tình khi thực hiện vũ đạo, tay của Seo Hyun suýt đập vào mặt của Tae Yeon. Tae Yeon mặc dù đang căng thẳng nhưng vì cú đánh tay bất ngờ ập đến như chọc vào đúng dây thần kinh cười của cô, cô đã không thể nhịn được cười, trong đời cô có lẽ chưa bao giờ phải vất vả cùng cực để vượt qua được đoạn high note như lúc này đây.


Còn Tiffany của chúng ta,


Cảm xúc khó coi ngày hôm nay, giải nhất được trao cho cô ấy.


Tiffany rất buồn, rất chán nản, cô cảm thấy các fans như đang trêu chọc cô, rõ ràng là không hề có bé Totoro khổng lồ nào cả, rõ ràng là KHÔNG HỀ CÓ!!! 


TaeTiSeo trong sự cố gắng và chuyên nghiệp của bản thân, đã nhanh chóng hoàn thành tiết mục cuối cùng và lui vào trong hậu đài.


Soo Young và Yoona cũng đi theo ba người họ vào trong hậu đài. Chớp thời cơ, Soo Young liền đề nghị họ sẽ đi ăn tối để chúc mừng cho buổi biểu diễn và cũng vì TaeTiSeo đã chẳng có gì trong bụng ngoài kem mà Soo Young và Yoona mua về.


Tiffany muốn rớt nước mắt,





nhưng không phải vì cảm động.



Cô ấy thừ người ra, không trả lời, cũng chẳng buồn nhúc nhích. 


Tiffany thấy trong lòng bất an, cảm giác thức tỉnh này khiến cho con tim cô thắt lại. Cô cuối cùng cũng đã nhận ra… không phải Totoro khiến tâm trạng cô tuột dốc, mà nguyên nhân chính là cái con người kia mãi vẫn chưa thấy đặt chân đến JeJu, không tin nhắn, không điện thoại, không có lấy một chút nhắn gửi. Người đó chính là cậu – Jessica đáng ghét.


Lúc này buổi biểu diễn đã kết thúc, các cô gái vẫn nán lại đó để chờ khán giả về hết, xong họ sẽ đi xe riêng về khách sạn.


“Fany, Fany, Fany ahhhhhhhhhh,” oppa manager gọi réo vào phòng đợi, giọng anh nghe như con nghé sắp đứt hơi vậy.


Tiffany chẳng màng đến, cô ấy bây giờ như rơi vào trạng thái mất hồn.


“Anh thấy Totoro rất bự, bự lắm đang chạy ở ngoài sân kìa Fany –“, không để cho oppa manager nói hết câu, Fany đã bật dậy với tốc độ ánh sáng.


“Ở đâu?” Hai mắt Tiffany sáng rực như hai bóng đèn pha, sinh lực cô ấy bỗng dồi dào trở lại.


“Ng-ngoài sân,”


Không đợi gì thêm, Tiffany dùng hết hỏa lực bắn thẳng ra sân trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.


Tiffany trào dâng nước mắt, đúng là bé Totoro rồi, nhưng sao ngoài cái cảm giác vui sướng vì thấy Totoro, trong cô ấy còn tồn tại thêm một thứ cảm xúc lạ lắm…


Thật kỳ lạ, Totoro đang vác cái thân hình to bự chạy như con lật đật đến chỗ cô ấy. Cái cảm giác quen thuộc này, không đơn thuần là vì ‘linh vật’ yêu thích của cô ấy đang hiện hữu.


Tiffany chạy nhanh hơn nữa, cô ấy bắt đầu đuối sức, nhưng giống như có thỏi nam châm đang hút lấy cô ấy đi. Tiffany không ngừng lại được, ngày càng thấy khó thở…


Còn cậu, mang trên mình thân hình to béo của Totoro, cái nóng, cái ngộp, cái nặng bao phủ lên trên tấm thân mềm yếu và lười biếng của cậu. Cậu khổ sở lắm mới nhấc từng bước chân lên được… Thế mà nhìn thấy mỹ nhân từ xa tươi cười rạng rỡ, cậu lại có thêm động lực, cứ như chiếc xe vừa được đổ đầy nhiên liệu, cứ thế mà chạy.


Đúng rồi, đây chính là cảnh lãng mạn cậu hay thấy trong các bộ phim truyền hình mà Tiffany bắt cậu ngồi xem chung đây mà, chỉ có điều với tình cảnh hiện giờ cậu cảm giác bộ phim mà hai người đang đóng lại mang chút dáng dấp của Người đẹp và Quái vật.


Cậu chạy, cậu chạy, Tiffany cũng chạy, cả hai cùng chạy…… còn một chút nữa thôi,








OẠCH!




Cậu ngã một phát rõ đau, cả cái thân hình đổ ập xuống đất, nặng nề… Cậu nhấc người lên không nổi, cơ thể rã rời, chân cậu chắc bị bong gân mất thôi. Hình ảnh lãng mạn trong đầu cậu đã vỡ tan tành như bong bóng xà phòng ngay khi mặt cậu tiếp đất, may mắn thay cậu đã không tự tiếp đất bằng chính khuôn mặt xinh đẹp của mình. Đầu của Totoro đã cứu cậu một bàn thua trông thấy, mặc dù rõ ràng nó là nguyên nhân của toàn bộ tai nạn này.


JESSI!!! JESSI AHHHHHHHHHHHHHHHH!!!


Cậu nghe thấy tiếng Tiffany hét lớn, ngẩng đầu lên, cậu thấy cô ấy tựa như một thiên thần giáng thế. Nước mắt cô ấy tuôn rơi, trong gió, những giọt nước mắt vỡ ra như những viên ngọc, lấp lánh. 


“JESSI!!! Là cậu phải không?” Tiffany chạy đến bên cậu, đỡ người cậu lên, vẫn trong thân hình Totoro đầy nặng nề.


Tiffany gỡ chiếc đầu của Totoro ra, cô ấy ôm chầm lấy cậu, tiếng khóc nức nở của cô ấy làm cậu thấy buồn lòng, cậu đã để cô ấy phải chờ đợi và lo lắng cả ngày rồi.


“Sao cậu biết đó là mình?” Cậu nhanh chóng hỏi, cậu thật sự thấy tò mò vì sao cô ấy có thể vượt qua được hình ảnh bé Totoro khổng lồ để tìm ra được hình hài thật sự ẩn chứa bên trong là cậu. Cậu mỉm cười và xoa xoa đầu cô ấy như một đứa trẻ, “mình không sao mà.”


Tiffany gỡ tay cậu ra khỏi tóc cô ấy và lại tiếp tục siết chặt lấy cậu hơn, dù tư thế này có vẻ khó coi và không lấy làm gì dễ chịu, cậu vẫn rất hạnh phúc mỗi khi được cô ấy ôm chặt như thế. “Babo, mình cũng không biết, chỉ biết rằng ngay khi vừa nhìn thấy cậu đã có một thứ cảm giác rất kì lạ. Mình không chắc lắm nhưng mình không thể nghĩ được là ai khác…”


Ngập ngừng, Tiffany nức nở hơn, “cậu có biết mình nhớ cậu lắm không, và cả lo cho cậu nữa, đồ đáng ghét, Jessica đáng ghét!”


Đó có thể là phút giây lãng mạn nhất mà Tiffany cùng Totoro – à không, Tiffany cùng cậu có được. Cho dù thảm cảnh sau đó quả thật càng làm cho người ta thêm nhớ về thời khắc này nhiều hơn nữa.


“Hai người họ rất giống một đôi trong một bộ phim Nhật mà unnie đã từng xem đấy,” Yoona khoác tay mình lên vai Seohyun, nghiêng đầu và thì thầm, “em có cảm thấy rất lãng mạn không? Unnie cũng muốn mình được lãng mạn như thế!”.


Seohyun đang ăn khoai lang, cô ậm ừ đáp lại, với cô lãng mạn nhất là ở bên cạnh Yoona và ăn khoai lang. Cô không cần sự lãng mạn tốn hơi tốn sức và tổn hại bản thân như cậu và Tiffany, “em thấy giờ mình cũng đủ lãng mạn rồi Yoona unnie”. Seohyun ăn tiếp củ khoai lang dang dở, với Seo Hyun, cả đám con trai không bằng một củ khoai lang, nhưng Yoona thì khác, Yoona là ngoại lệ của cô.


“Chỉ cần có em thì chúng ta ở đâu unnie cũng thấy lãng mạn hết!!!” Yoona gói gọn bằng một câu nói ngọt ngào đầy sến súa theo đúng mô týp phim Hàn Quốc đúng nghĩa. Máu diễn viên của Yoona phát huy rất tốt, lời thoại nào hay ho khi đóng phim Yoona cũng ráng học thuộc về để nói cho Seohyun nghe. Yoona không chỉ đơn thuần dẻo mồm dẻo miệng mà quan trọng là phải có cái đầu!


.

.

.


Tae Yeon và Soo Young cùng một lúc được xem hai bộ phim tình cảm, một mô týp Nhật Bản, một mô týp Hàn Quốc. Cả hai thở dài ngán ngẩm, cảm thấy buồn tủi và nổi hết cả gai ốc vì sự sến súa ghê rợn của hai cặp đôi trên.


“Tae này, hai đứa mình bắt cặp đi,” Soo Young quàng lấy tay của Tae Yeon và kéo đi, “dẫu sao hai ta vẫn còn có nhau mà!”


“Cặp gì cơ chứ, tụi mình thì có mà cặp lẻ loi ấy,” Tae Yeon cười mếu máo, không còn ai để bắt cặp với cô hết sao.


Soo Young lôi Tae Yeon đi nhanh hơn, “Thì là một cặp đi ĂN cũng được!!!”. Soo Young cười ré lên, ý nghĩ đi ăn lóe sáng trong đầu, khung cảnh lãng mạn của hai cặp đôi kia mau chóng bị tiếng kêu réo rắt của bao tử Soo Young dập tắt. Tae Yeon bị lôi đi bởi sức mạnh phi thường của thực thần, cô không nói nên lời, cô không ăn khuya, cô muốn giảm cân, trời ơi!!!








JeJu những tháng ngày bình yên sắp kết thúc, nơi nào có bước chân của các cô gái, nơi đó có… BÃO!!!








“Đau lắm phải không?” trong đêm tối, một chất giọng thỏ thẻ cất lên..


“Một chút thôi,”


“Thật?” cái giọng thỏ thẻ ấy bỗng trở lên lém lỉnh hơn.


“Thật!”


“Thế này thì sao?” Tiffany đánh nhẹ vào chỗ chân bị sưng của cậu, cô ấy đang cố chứng minh rằng cậu không thể chịu được đau và cậu chỉ cố giả vờ như thế chỉ vì cậu quá xấu hổ.


Arhhhhhhhhhhhhhhh


Cậu nắm chặt lấy cổ tay Tiffany, dùng hết sức bình sinh vật cô gái đáng ghét này xuống giường, “cậu… muốn ám sát mình hả?!” và thì thầm bên tai cô ấy.


Hơi thở nóng ấm của cậu phả vào tai Tiffany, vành tai cô ấy khẽ run lên. Đôi môi Tiffany như cố gắng phát ra thứ âm thanh đầy quyến rũ đặc trưng của cô ấy, ôi đôi môi căng mọng với những vệt son bóng chết người, “Let’s me go, babe…” Tiffany thốt lên lời van này bằng tiếng Anh – thứ ngôn ngữ yêu thích của cậu, và điều đó làm cậu như phát điên lên được.


NO.


“Please!!!”


NO.


Cậu hôn lấy vành tai của Tiffany như cố để nói với cô ấy rằng cậu không thể ngừng lại, cậu càng không để cô ấy rời khỏi vòng tay cậu. Cậu đã chờ đợi cô ấy quá lâu… 


Mắt cười, đôi má đáng yêu, làn da trắng mịn, bộ đồ ngủ totoro dễ thương, mọi thứ của Tiffany lúc này làm cho cậu không thể suy nghĩ được gì hơn… cậu vô tình lãng quên đi cái chân đau đớn ngu ngốc của mình.



“JESSI!!!”



Tiffany cố phản ứng lại “not now!”, cô ấy không thể tin được mình lại bị cậu khóa chặt trong tư thế này.


Cậu ghì mặt sát vào chiếc cổ trắng ngần của Tiffany, để lại đó dấu ấn tình yêu ướt át mang tên cậu. Cậu nghe thấy tiếng Tiffany rên nhẹ bên tai, đó có phải là dấu hiệu đáp trả khi cô ấy đồng ý….



“JESSI!”



Cậu vẫn không dừng lại, cậu khéo léo luồn tay vào bên trong chiếc áo ngủ mỏng manh của cô ấy, vuốt ve... và rồi….















ARHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH












Tiếng thét cất lên trong đêm và chắc hẳn không ai ở xung quanh mà không nghe thấy. Là Tiffany đã nẩy chân lên và đá vào chỗ sưng trên chân cậu, cô ấy đã cố chịu đựng và nhường nhịn cậu từ nãy giờ rồi. Nhưng như thế vẫn là không đủ để ngăn con sói háu ăn như cậu bộc lộ ham muốn trước miếng mồi ngon như cô ấy. 


Cái chân đau điếng của cậu như muốn chết đi luôn vậy, đó là cái giá mà cậu phải trả khi không chịu lắng nghe cô ấy. Jessica ngốc nghếch!!!


Dường như cảm thấy mình đã quá mạnh tay, Tiffany lộ rõ sự ăn năn hối hận trên gương mặt. Cái vẻ mặt nũng nịu, hai má phồng ra và đôi mắt long lanh cún con đang được cô ấy tận dụng triệt để để xoa dịu cậu.


“Không được làm thế! Mình không chấp nhận đâu!” con sói ngớ ngẩn trong cậu đang tỏ vẻ giận dỗi vì ‘cô bé quàng khăn đỏ’ không chịu tự nguyện ‘dâng hiến’.


Nhưng Tiffany không dễ dàng bỏ cuộc như thế, cô ấy luôn biết cách duy trì trạng thái chiến đấu của mình đến bước cuối cùng và luôn giành chiến thắng, cô ấy hôn phớt lên má của cậu, buông một lời nhắn với chất giọng trầm khàn quen thuộc, “rồi sẽ đến, nhưng không phải lúc này, cưng ạ!”. Bộ mặt năn nỉ cún con lại hiện lên, điệu bộ đáng yêu ấy luôn luôn đánh gục cậu, lần này cũng không có ngoại lệ.


“Được, mình tha thứ cho cậu!!!”


Jessica ngốc nghếch!!! Luôn luôn đầu hàng trước Tiffany!!!


Đêm ấy, Tiffany lại như mọi khi vùi đầu vào ngực cậu, ngủ thật say sưa và yên bình như một đứa trẻ, cậu cũng nghiêng đầu kề bên cô ấy. Chỉ khi có Tiffany ở bên, cậu mới có thể có được một đêm thật sự ngon giấc, không choàng tỉnh lúc nửa đêm, mà cho dù có, thiên thần ấy cũng sẽ mau chóng dỗ cậu vào lại giấc ngủ. Cậu hay ví Tiffany như đứa trẻ mỗi khi ngủ trong vòng tay cậu nhưng kỳ thực cậu mới chính là đứa trẻ cần có thiên thần hằng đêm ở bên dỗ dành.


“Jessi, mua… áo… màu… hồng… cho mình!!!” Tiffany mớ ngủ, dụi dụi đầu vào vùng vịnh mềm mại trước mặt, cô ấy khẽ rên ư ử trong họng.Thề có Chúa, máu đang dồn hết lên đầu cậu và cả cái mặt cậu chẳng khác gì một quả gấc.


“Ngủ đi, cưng ạ… mình biết rồi, nhưng nếu mai thức dậy cậu không nhắc lại… thì thôi nhé, Fany ngốc ngốc!!!” Cậu mỉm cười, thì thầm bên tai cô ấy, cố nói thật khẽ, thật khẽ… nhỏ đến mức chỉ để mỗi bản thân cậu nghe thấy.


Jessica ranh ma cuối cùng cũng đã chịu ngủ!!!









To be continued.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro