Chap II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên,cậu bé ngốc ấy giờ đây trước mặt tôi em ngồi đó với sự xanh xao đến đau lòng.Tôi muốn chạy đến ôm em thật chặt , nhưng tôi không đủ can đảm.Tôi như một cái cây đầy gai cứ liên tục đâm vào em đau buốt .Có lẽ giờ đây với em,tôi chỉ là một thằng tồi ,một gã đàn ông kiêu ngạo,vô tình và nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của em.Vậy thì em hãy gạt bỏ tôi ra khỏi trí nhớ của em,em đừng tìm về những không gian tồn tại hình bóng của tôi nữa , được không em? Nhìn em lúc này,tôi không biết phải chạy đến ôm em hay phải chạy đi để tránh cho em những tổn thương nữa đây.
Cậu bé ngốc ...
__________
Trời bắt đầu lất phất những giọt mưa .Em đứng dậy,bước ra khỏi quán cà phê và lại bắt đầu đi .Cậu bé này đến bao giờ mới biết thương bản thân đây ?Em dừng lại nhìn lên trời ,đôi mắt có vẻ lo âu . Vương Nguyên,em đang nghĩ đến tôi phải không ?Có phải em đang lo,không biết tôi có nhớ mang theo áo mưa không đúng không?
Còn nhớ một buổi chiều mưa tầm tã,tôi thấy em đi ba tuyến xe buýt đến tận công ty tôi chỉ để đưa tôi chiếc áo mưa .
-Em đem áo mưa cho anh.Thấy trời chuyển mưa,biết anh quên mang áo mưa,mà anh thì chẳng bao giờ thấy mưa mà trú.Sợ anh lại ướt sũng về nhà rồi ốm như lần trước nên em mang đến cho anh đây.
Tôi nhìn em một lượt từ trên xuống dưới,chiếc áo sơ mi trắng thấm nước mỏng tan,quần bị nước mưa bắn lên ướt gần hết.Bắt gặp ánh nhìn của tôi,em cũng nhìn lại mình rồi xua tay cười xòa .
-Từ trạm tới công ty anh chỉ cách một khoảng thôi,nên em mắc chút xíu mưa à.
Tôi không nhìn em,chỉ ừ một tiếng rồi bảo em lên xe tôi đưa về .
Và đó là lần đầu tiên tôi biết tim mình lỗi nhịp ...
Tôi đã nhanh chóng phủ nhận điều đó,rằng tôi không yêu em...
__________
Tối sinh nhật em,em bảo không muốn tôi tặng quà gì cả ,chỉ cần đưa em đi chơi .Tôi chiều em,tôi đã bỏ mặc các cô gái của tôi để đưa em đi chơi .Đó cũng là lần đầu tiên tôi đối xử tốt với em.Tôi không đưa em đi bar như những cô gái ấy,vì em không thích .Em muốn đi xem phim ,đi ăn kem ,em muốn ăn những quán lề đường thay vì những nhà hàng sang trọng .Hôm ấy,em cười rất nhiều.Lần đầu tiên trong suốt thời gian bên cạnh tôi,tôi thấy ánh mắt em cười mà không hề tồn tại những giọt nước mắt em vẫn thường nói là có sẵn,em cười rất hạnh phúc . Tôi vẫn giữ với em một khoảng cách nhất định,vì ngày mai,mọi thứ lại trở về quỹ đạo và tôi không muốn em phải hụt hẫng.
-Tiểu Khải,anh hôn em được không?
Tôi nhìn Vương Nguyên ngạc nhiên,cậu bé nhút nhát rụt rè ngày nào sao hôm nay lại dám đề nghị như vậy .
-Xem như là quà sinh nhật cũng được.
Em cúi đầu không dám nhìn tôi,nói lí nhí trong miệng,dáng vẻ em khi ấy rất đáng yêu.Tôi bước nhẹ đến,đặt lên môi em một nụ hôn ,trong giây phút ấy ,tôi đã luôn dối lòng mình rằng ,tôi không yêu em...
Tôi đưa em về nhà như mọi hôm,đứng trước cổng nhà rất lâu em vẫn không chịu vào ,em nói :
-Em muốn về nhà anh.
-Tại sao?
-Em muốn ngủ với anh,giống như cách anh vẫn thường đưa những cô gái khác về nhà và lên giường với họ .Em muốn anh cũng như thế với em.
Tôi nhìn em đau xót ,tôi đã biến em thành người suy nghĩ nông cạn và dại dột như vậy sao?
-Anh không muốn.
-Vì em cũng là con trai như anh sao?Vì vậy mà anh mới...
-Vì anh không yêu em,nên anh sẽ không ngủ với em.
Đôi mắt buồn của em lại rơi Lệ.Tôi lại làm nước mắt của em có dịp trào tuôn .
-Tại sao?Sao anh lại không yêu em?
Em hỏi mà không nhìn tôi . Tôi chợt giật mình sau câu hỏi của em,bởi tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi của chính mình .Tại sao tôi lại không yêu em?Không,là tôi không dám yêu em.Bởi vì em là một người tốt .
-Anh yêu người khác,nhiều người khác và không còn chổ trống cho em.
-Ừ...vậy mai em lại đến dọn dẹp nhà giúp anh.
Tôi im lặng không lên tiếng ngăn em.Thế đấy,tôi luôn dày vò em bằng sự nhẫn tâm của mình,tôi dày vò một cậu bé tốt,người yêu tôi hơn sinh mệnh của bản thân.
__________
Mưa mỗi lúc một lớn và em cứ đứng đó.Tôi muốn chạy lại bên em,nhưng vẻ cô đơn đến quặn lòng của em lúc này làm tôi chỉ dám đứng ở một khoảng cách xa mà dõi theo.Cái vẻ cô đơn nhưng lộ rõ sự phòng vệ không cho ai đến gần,kể cả tôi...
Và rồi,em bắt đầu lê từng bước chậm rãi.Sao lúc này tôi lại thấy em mạnh mẽ đến thế , Vương Nguyên của tôi yếu đuối lắm kia mà .
Em đi tới một nơi vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Ở đây có rất nhiều mộ,em dừng lại trước một ngôi mộ còn khá mới.Tôi vẫn đứng thật xa chỉ đủ để nhìn thấy em,lúc này tôi mới thấy em khóc.Cậu bé thích nếm vị đắng của cà phê ,cậu bé có đôi mắt hạnh nhân thật đẹp ,cậu bé của tôi...và em đang khóc,mỗi lúc một lớn .Tiếng nấc nghẹn ngào chất chứa và giờ trào tuôn mãnh liệt.
Là ai?Là ai nằm đó mà khiến em đau lòng đến vậy?Là ai khiến em đau lòng con hơn cả con người tồi tệ như tôi ?Em đã khụy xuống và nghẹn ngào không thành tiếng.
Tôi không thể để em một mình như thế này được nữa.Tôi cố gắng chạy thật nhanh để đến bên em,để em tựa vào vai tôi mà khóc,để thú nhận với em rằng tôi yêu em,thật tâm rất yêu em...
Tôi chạy đến bên em và ngôi mộ .
Tôi sững sờ.
Ngôi mộ trước mặt em... khắc tên tôi .
~END CHAP II~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro