[THREESHOT] Past Or Present [Chap 3-4], Jeti, TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3 – Part 4 

Theme song - Lost in love - Taeyeon & Tiffany

Tối hôm đó, Jessica đến đón Tiffany như mọi lần. Jessica nhận thấy được sự im lặng của Tiffany, tuy nhiên cô quyết định không hỏi. Tiffany luôn là người sẽ nói những gì cần nói, nếu không muốn nói thì cho dù người khác có hỏi Tiffany cũng sẽ không hé răng một lời. Xe chạy được một đoạn thì Tiffany lên tiếng

“Tớ muốn đi dạo một lát, cậu lái xe ra sông Hàn được không Jessie” 

“Chân cậu ổn chứ” – Jessica lo lắng hỏi

“Không sao đâu, trời cũng đỡ lạnh hơn rồi” – Tiffany mỉm cười để Jessica không phải lo lắng.

“OK”

Jessica quay đầu xe và đến sông Hàn. Hai người đi dạo dọc bờ sông, Jessica một mực bắt Tiffany mang găng tay và choàng khăn mới chịu để cho cô đi dạo. 

“Jessie à” – Tiffany lên tiếng nhưng vẫn không nhìn Jessica, mắt cô nhìn xuống phía dưới những bước chân đang di chuyển của mình.

“Huh”

“Cậu gặp mình chỉ trong một thời gian ngắn, cậu thật sự yêu mình nhiều đến thế sao” – Tiffany dừng lại và nhìn vào mắt Jessica.

Jessica nở nụ cười nhẹ, cô nắm lấy tay Tiffany tiến lại chiếc ghế đá gần đó. Sau khi ngồi xuống một lúc Jessica quay sang nói với Tiffany.

“Tớ nghĩ thời gian không quan trọng, có những người yêu nhau đến mười năm nhưng đến cuối cùng họ cũng không thể ở bên nhau nhưng cũng có những người họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên và họ sống với nhau đến trọn đời. Nếu chúng ta là định mệnh của nhau thì chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau không cần biết thời gian là dài hay ngắn. Và tớ tin rằng định mệnh đã cho tớ gặp cậu”

“Một câu nói trên phim tớ đã từng nghe Jessie, định mệnh đem chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta mới có thể khiến cho định mệnh đó trở thành sự thật. Nếu tớ là lý do khiến cho định mệnh của cậu không thành thì sao Jessie”

“Tớ không biết sao cậu lại suy nghĩ theo lối đó. Tuy nhiên tớ vẫn có niềm tin về tình yêu của cậu và tớ, và nó rất lớn. Cậu nói những lời này có phải là vì Taeyeon.” 

Tiffany im lặng một lúc, cô không biết phải bắt đầu như thế nào. 

“Taeyeon nói rằng cậu ấy vẫn yêu tớ, lý do duy nhất cậu ấy trở về đây là vì tớ”

“Tớ biết” – Jessica mỉm cười chua chát

“Cậu biết ?” – Tiffany ngạc nhiên

“Tớ từng dõi theo cậu trong một khoảng thời gian Fany, vì vậy tớ biết ánh mắt Taeyeon nhìn cậu có ý nghĩa gì” 

“Vậy cậu cảm thấy như thế nào” 

“Vấn đề ở đây là cậu cảm thấy như thế nào Fany, chứ không phải tớ” – Jessica nắm lấy tay Tiffany – “Khi tớ quen cậu tớ luôn biết Taeyeon luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim cậu và tớ chưa bao giờ muốn thay thế nó. Tớ biết cậu nghĩ gì, cậu không biết tình yêu cậu dành cho tớ chỉ là tình cảm nhất thời hay Taeyeon mới chính là người cậu yêu thật sự, phải không” 

“Khi tớ nói rằng tớ yêu cậu, tớ thật sự yêu cậu Jessie” 

“Tớ biết, luôn luôn biết điều đó” – Jessica ôm lấy Tiffany khi thấy nước mắt rơi trên khuôn mặt của cô

“Tớ thật tệ, Jessie, tớ khiến cả hai cậu đều phải đau lòng” 

“Không phải cậu mới là người đau lòng nhất sao. Nghe tớ này, dù cậu có quyết định như thế nào, hãy chắc chắn rằng đó là mong muốn của chính cậu chứ không phải là vì người khác. Nếu cậu quuyết định chỉ vì nghĩ đến tớ hay Taeyeon đều sẽ khiến cả ba đau khổ thôi, được chứ” – Jessica buống Tiffany ra và nắm lấy hai vai của Tiffany.

“Câu cuối cậu nói thật giống Taeyeon” – Tiffany bật cười

“Vậy chứng tỏ lời tớ và cậu ấy nói là đúng.”- “Jessica cũng bật cưòi - “Về thôi, chúng ta ở ngoài này cũng lâu rồi, đây không phải chuyện giải quyết trong một buổi tối được đâu” 

.

.

.

.

Tối hôm sau Jessica ghé quán muộn hơn mọi lần, cô nhìn thấy Sooyoung và Taeyeon đang ngồi nói chuyện với nhau. Jessica cảm thấy mình không thể nào ghét Taeyeon được, tiếp xúc không lâu nhưng Jessica biết Taeyeon là một người rất tốt, luôn hết mình vì bạn bè và rất vui tính. Jessica nghĩ nếu cả hai không ở trong tình thế như thế này thì cô và Taeyeon sẽ là bạn thân của nhau.

“Hi Jessica” – Sooyoung vẫy Jessica ngồi vào bàn của cả hai.

“Chào hai cậu, xin lỗi vì hôm qua không xem cậu diễn được Taeyeon” – Jessica nhì Taeyeon

“Không sao, tớ cũng có diễn mấy đâu” – Taeyeon cười

“Là sao ?” – Jessica thắc mắc

“Tay tớ đâu nên không chơi đươc nhiều, để mấy nhóc này chơi là đủ ghiền rồi” – Taeyeon chỉ vào Sooyoung và nói.

Jessica gật đầu – “Fany đâu Sooyoung ?”

“Cậu ấy bảo sẽ đến trễ, công ty có việc gì đó” – Sooyoung trả lời – “Tớ vào bếp với Hyoyeon một lát, hai cậu cứ nói chuyện đi nhé”

Nói rồi Sooyoung rời khỏi bàn đề lại hai con người chỉ biết nhìn nhau và lâu lâu đưa tách cà phê lên miệng chứ chẳng biết gì hơn.

“Buồn cười thật, ai nhìn vào chắc tưởng tớ với cậu đang tìm hiểu nhau để hẹn hò đấy” – Taeyeon lên tiếng, câu nói của cô khiến Jessica bật cười.

“Có vẻ như đây là lần đầu tiên tớ và cậu nói chuyện riêng nhỉ” – Jessica tiếp tục

“Cậu làm gì Jessica” – Taeyeon hỏi, và như thế mọi chuyện trở nên thoải mái hơn. Cả hai ngồi trò chuyện với nhau một lúc thì Sooyoung bước ra với khuôn mặt khó chịu.

“Chuyện gì vậy Sooyoung” – Jessica cất tiếng hỏi

“Là Fany, chân cậu ấy lại bị đau, tớ đến chỗ cậu ấy đây” – Sooyoung vớ lấy chiếc áo khoác của mình.

“Tớ đi cùng cậu” – Jessica và Taeyeon đồng thanh

Sooyoung gật đầu và cả ba leo lên xe Sooyoung. Sooyoung bảo đó là công viên, chỗ lúc trước Jessica gặp Tiffany lúc chân cô ấy bị đau. Sooyoung đỗ xe ngay bên lề đường khi thấy Tiffany đang ngồi trên chiếc ghế đá gần đó nhưng lại đang bị năm tên nào đó vây quanh. Cả ba nhanh chóng chạy đến chỗ Tiffany.

“Mấy người là ai ?” 

“Muốn vui vẻ với em gái này chút thôi, bọn nhãi ranh này từ đâu ra vậy” – Một tên trong đám lên tiếng.

Sooyoung nghe hắn nói những lời khó chịu đó với Tiffany khiên cô muốn đấm cho hắn một phát, nắm tay Sooyoung vừa nắm lại thì thấy tên vừa nói đã ngã lăn ra đất vì cú đấm của Jessica.

“Tên khốn này thật là” – Jessica rít lên

“Wow wow, lần đầu tiên thấy Jessica Jung nổi giận đấy” – Sooyoung vỗ vai Jessica – “Không xong rồi lùn ơi, cậu còn nhớ cách đánh nhau không vậy, bỏ lâu quá rồi” 

“Lâu lâu dợt lại cũng được mà, đánh được lắm Jessica, cho tụi nó một trận đi, dám đụng vào Tiffany của bọn này hả” – Taeyeon xoa xoa nắm tay của mình

Bốn tên còn lại thấy bạn mình bị đánh liền bao vây lấy ba cô gái. Tên đang nằm dưới đất cũng lồm cồm bò dậy và hét lên.

“Cho mấy đứa nhãi này một trận đi” 

Cả đám lao vào, nói về đánh nhau thì Taeyeon và Sooyoung thì không phải bàn, họ thường hay bảo vệ cho mấy cô gái của họ nên họ đánh nhau không hề tệ. Jessica cũng đã từng học boxing nên cô cũng không hề ngán gì mấy tên này. Tuy nhiên, tay Taeyeon bị thương và chỉ có ba người chống lại năm tên khiến cả ba khó xoay sở. Vừa đá cho một tên trước mặt mình một cái vào bụng, Jessica quay sang thì thấy một tên khác đang định đánh lén Taeyeon, không cản kịp nên Jessica đưa lưng vào đỡ cho Taeyeon khỏi cú đá của hắn.

Cả ba không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa thì bỗng có hai người từ đâu chạy đến bịt kín mặt mũi từ đầu dến chân, trời tối còn đeo kiếng đen, nếu không phải vì bận đánh nhau với mấy tên này chắc cả ba đã lăn ra đất mà cười với hình dạng của hai con người đó. Cả hai người đó lao vào và bắt đầu đánh nhau với mấy tên côn đồ. Vì năm chọi năm nên sau một hồi mấy tên kia cũng đã bỏ chạy. 

Năm người bệt xuống đất để thở. Sực nhớ đến Tiffany, cả ba định chạy đến thì thấy Hyoyeon đã ở đó từ lúc nào. Hyoyeon đỡ Tiffany đến chỗ họ đang ngồi.

“Các cậu không sao chứ, các cậu làm tớ sợ quá” – Tiffany lo lắng hỏi.

“Có phải cậu chưa thấy bọn tớ đánh nhau đâu, sao cậu lại ở đây vậy Hyoyeon, và hai cậu này là ai” – Sooyoung cười và quay sang hỏi Hyoyeon.

“Tướng em mà unnnie cũng không nhận ra hả, chị thật là” – Một trong hai người kéo khăn choàng đang che trên miệng ra và nói

“Yooo…..hhmmmm” – Yoona đưa tay bịt miệng Sooyung lại 

“Unnieeee, bộ chị muốn ngày mai báo giật tin diễn viên Im Yoona xinh đẹp đánh lộn ngoài đường hả” 

“Cái tên đó chỉ biết ăn thôi” – Yuri nới lỏng khăn quàng cổ của mình ra một chút

“Yurrrrr……hmmmmm” – Yoona lại đưa tay lên bịt miệng Sooyoung lại lần nữa

“Sao ba người lại ở đây đúng lúc vậy” – Taeyeon hỏi

“Sooyoung unnie vừa đi thì bọn em tới, em muốn nhờ Hyoyeon unnie một tí chuyện nên đi với chị ây, được một lúc thì Fany unnỉ gọi bảo là ba người đang đánh nhau, tụi em ở gần nên chạy sang đây ngay” – Yoona trả lời

“Ba cái tên này xấu quá, đánh nhau mà không rủ gì hết, còn Hyoyeon cậu giả bộ hiền hả, thấy bạn gái bị quánh mà cũng không xông vô” – Yuri phàn nàn

“Xông vô rồi ai để ý Fany hả, còn tên shikshin này thì có bị đánh vài cái mới chạm được dây thần kinh bớt ăn của cậu ta được” 

Cả nhóm bật cười. 

“Em phải đi đây, ở đây một hồi nữa chắc ngày mai lên báo thật quá” – Nói rồi Yoona và Yuri hành động như ninja khi trở lại xe khiến cả bọn ngồi lại bật cười. Hyoyeon cũng đi theo Yoona và Yuri.

“Chúng ta về thôi” – Sooyoung đứng dậy nói.

“Tớ sẽ cõng cậu Fany” – Jessica quay sang Tiffany

“Tớ đi được mà Jessie” 

“Đừng để tớ ép cậu, leo lên nhanh lên” – Jessica khom lưng xuống trước mặt Tiffany

“Cậu lên đi, chân tớ bị trặc rồi, tay Taeyeon thì bị đau, cậu không đi được đâu, lúc nãy tớ thấy Hyoyeon đỡ cậu khá là khó mà”

Taeyeon cũng vỗ vào vai Tiffany. Tiffany leo lên lưng Jessica và cả ba đi lại chiếc xe Sooyoung đang đậu

“Tớ nặng lắm đấy Jessie” 

“Đương nhiên là cậu nặng rồi, nói thừa” – Jessica bĩu môi

“Yah, vậy thả tớ xuống, ai kêu cậu cõng đâu chứ” 

“Ngồi yên xem nào, cõng cả thế giới trên lưng làm sao không nặng” – Jessica ngước lên nhìn Tiffany và mỉm cười – “Cậu là cả thế giới với tớ đấy” 

“Dạo này cậu miệng lưỡi quá ha” – Tiffany bật cười xoa lấy đầu Jessica

Sooyoung đi phía sau với Taeyeon mà không biết phải như thế nào, rõ ràng cô nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người bạn mình nhưng lại không thể nói một lời an ủi nào. Đến xe, Jessica đỡ Tiffany ngồi vào phía sau. Điện thoại Taeyeon đổ chuông

“Các cậu đưa Fany và Jessica về trước đi, tớ có việc một lát” – Taeyeon lắc lắc chiếc điện thoại trước mặt Sooyoung và nói.

“Khi nào xong gọi tớ, tớ sẽ đến đón cậu” – Sooyoung nói

“Không cần đâu, tớ không biết khi nào mới xong, tớ sẽ đón taxi về, tớ đi đây” - Taeyeon quay lưng đi và bắt điện thoại

“Alô” 

[Taegoo, cậu vẫn ổn chứ]

“Tất cả đều không ổn nhưng túm lại vẫn chưa chết haha” 

[Cái tên lùn này, có chuyện gì hả ?]

“Em vẫn cao hơn chị đấy unnie, khi nào gặp em sẽ kể”

[Sớm thôi, tôi sắp về Hàn rồi]

“Thật chứ, bao giờ ?” 

[Khoảng vài ngày nữa, nghĩ phép nên về thăm gia đình sẵn kiểm tra cho cậu luôn]

“Đã bảo em khỏe rồi mà”

[Tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ]

“Rồi rồi, khi nào tới goi em, em sẽ ra đón”

[Không cần đâu, em tôi sẽ ra đón nên khi nào về tôi sẽ gọi cho cậu, vậy nhé, tốn tiền điện thoại quá, cúp máy đây]

“Ok, bye ” 

[Taengoo, đừng suy nghĩ nhiều quá, được chứ. Bye cậu]

Cất chiếc điện thoại vào túi, Taeyeon bắt taxi đi đến ngọn đồi phía sau trường trung học. Ở đó có một đoạn tường thành không cao lắm, Taeyeon vẫn có thể leo lên được với chiều cao khiêm tốn của mình. Ở đây có thể nhìn được toàn cảnh đêm ở khu phố nơi Taeyeon ở, đây là nơi cô thường đến mỗi khi cần suy nghĩ.

Flashback

Taeyeon chớp chớp đôi mắt của mình, hình ảnh mờ dần dần trở nên rõ ràng hơn, cô thấy trần nhà màu trắng hiện ra trước mắt mình, rồi đưa mắt xung quanh Taeyeon nhận ra cô đang ở bệnh viện. Cô muốn di chuyển nhưng cả tay và chân đều không theo ý muốn của cô. Bỗng tiếng kêu bíp bíp vang lên, một lúc sau đó Taeyeon thấy một vài người mặc áo blouse trắng bước vào.

“Chào cô, Taeyeon. Tôi là Lee Sunny bác sĩ của cô, chúc mừng cô đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài”

Cô gái có mái tóc ngắn nhuộm 3D màu vàng đen mỉm cười nhìn cô sau khi rọi đèn bin vào mắt Taeyeon để kiểm tra.

------------------------

Taeyeon đang ngồi trên chiếc xe lăn ở khuôn viên bệnh viện, cô muốn tận hưởng cơn gió thu, mùa mà cô luôn thích.

“Cậu đã nói chuyện được bình thường rồi đấy, chỉ cần tập vật lý trị liệu nữa là cậu sẽ lại đi đứng lại như bình thường” – Sunny ở phía sau Taeyeon lên tiếng

“Sunny unnie” – Taeyeon gọi Sunny với một giọng trầm 

“Huh”

“Từ lúc em hôn mê tới giờ có ai đến thăm em không” – Taeyeon hỏi mà không quay lưng nhìn Sunny

“Ngoại trừ ba em thì không có ai” – Sunny ngập ngừng trả lời.

“Không có bất cứ cô gái nào trông rất cao, một người nhỏ con tóc vàng, một người đen đen, và….một người có đôi mắt cười đến sao unnie”

“Chị không thấy, hoặc có thể họ đến vào lúc không phải ca trực của chị” – Sunny cố vớt vát.

Taeyeon im lặng và không nói gì thêm. Đứng nhìn cái dáng nhỏ bé trên chiếc xe lăn đó, Sunny cảm thấy nó sao cô độc quá, cô bước lại vỗ nhẹ lên vai Taeyeon

“Vào thôi, gió thổi cậu bay đi mất” 

“Sunny unnie, em muốn ngồi một lát nữa” – Taeyeon lắc đầu

“Tôi có lớn tuổi hơn cậu nhưng làm ơn đùng có lúc nào cũng lôi cái chữ unnie đó ra, đây không phải là Hàn Quốc và tôi cũng không muốn mình bị xem là già so với cái khuôn mặt trẻ con của cậu đâu, và cậu chưa khoẻ hẳn đâu, vào phòng thôi” – Vừa nói Sunny vừa đẩy Taeyeon trở vào bệnh viện

--------------------

“Unnie ở đây có đàn guitar chứ” – Taeyeon đang xem TV thì bật dậy hỏi Sunny

“Tôi sẽ mượn cho cậu” – Nói rồi Sunny ra khỏi phòng, một lát sau cô quay lại và đưa cho Taeyeon cây đàn.

“Unnie giỏi thật, wa, lâu rồi mới gặp lại mày” 

“Cậu biết chơi à” 

“Nghe xong unnie đừng có thành fan của em đấy” – Taeyeon hí hửng nói rồi đưa tay dạo vài nốt nhạc 

“Ui” – Taeyeon nhăn nhó

“Chuyện gì vậy Taengoo” 

“Unnie, tay em sao không có cảm giác gì hết, nó đau quá” – Taeyeon bỏ cây đàn sang một bên và ôm lấy cánh tay trái của mình.

“Tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho cậu”

---------------

Tối hôm nay là phiên trực của Sunny, cô muốn sang kiểm tra Taeyeon một lát. Taeyeon luôn là bệnh nhân ưu tiên của cô. Sunny luôn cảm thấy có một cái gì đó ở Taeyeon khiến cô luôn muốn quan tâm. Tuy Sunny lớn hơn Taeyeon 4 tuổi nhưng hai người gần như là bạn của nhau, hai người trở nên thân thiết hơn qua những cuộc nói chuyện và Taeyeon đã tâm sự mọi chuyện với Sunny.

Đẩy cửa vào phòng nhưng Sunny không thấy người bạn bé nhỏ của mình đâu, cô tiếp tục đi về phía phòng tập nhưng căn phòng không sáng đèn. Sunny bước ngang qua thì nghe thấy tiếng một vật gì đó bị ném vào tường. Mở cửa bước vào, khi mắt đã dần quen được với bóng tối trong căn phòng, Sunny thấy một cô gái nhỏ con đang ngồi bó gối ở góc phòng, cô ngay lập tức chạy lại đó.

“Taeyeon, em sao vậy” – Sunny lo lắng hỏi

“Em không đi được” – Giọng Taeyeon run run

“Lúc đầu luôn luôn khó khăn Taeyeon, em không phải bị liệt, là do chân em quá lâu không cử động cộng với chấn thương nên mới như vậy, em sẽ đi được nếu cố gắng luyện tập” 

“Cố gắng làm gì unnie, tay em không còn chơi đàn được, bạn bè em, người em yêu, những người em xem là gia đình thậm chí còn không đến thăm em lấy một lần” – Giọng Taeyeon vỡ ra, cô nắm lấy vạt áo của Sunny - “Em cố gắng là vì cái gì unnie”

Taeyeon hét lên và bật khóc, cô chịu đựng đủ rồi, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn của nó. Cô luôn tỏ ra mình ổn nhưng đến lúc này cô cảm thấy thật sự mệt mỏi, cô muốn buông xuôi tất cả. Sunny chỉ biết ôm lấy Taeyeon và để cô ấy khóc trên vai mình.

“Em phải cố gắng vì bản thân em, ngay từ khi tiếp nhận bệnh án của em lúc em còn hôn mê, chị biết chắc chắn em sẽ tỉnh lại vì em là một người mạnh mẽ. Và gia đình sẽ không bao giờ bỏ mặc nhau, chắc chắn họ có một lý do nào đó, em phải cố gắng để khỏe lại và tìm hiểu lý do đó là gì” 

Taeyeon tiếp tục khóc mà không nói lời nào, Sunny cứ vỗ vai Taeyeon cho đến khi cô gái nhỏ tuổi hơn thiếp đi trên vai cô. 

Đặt Taeyeon xuống giường, Sunny không khỏi cảm thấy xót xa. Cô thấy đôi vai này thật bé nhỏ nhưng lại chịu đựng quá nhiều. Sunny luôn cảm thấy lạ vì không có bất cứ ai đến thăm hay liên lạc với Taeyeon, cô hỏi ông Kim thì ông ấy gạt phăng và bảo rằng đó không phải là việc của cô. Khẽ lắc đầu, Sunny quay lưng bước ra ngoài nhường lại căn phòng yên tĩnh cho người đang nằm trên chiếc giường kia.

-------------------------

Taeyeon đang đứng chờ ba cô ở văn phòng làm việc của ông ấy.

“Con đến rồi à, có việc gì mà con đến tận đây, đã suy nghĩ về lời đề nghị làm việc của ta rồi chứ” – Ông Kim mỉm cười khi bước vào phòng, ông ra hiệu cho Taeyeon ngồi xuống

“Con muốn về Hàn” 

“Con muốn về đó làm gì” – Ông Kim nghiêm giọng

“Con muốn gặp lại các bạn con” – Taeyeon nhìn ông Kim với ánh mắt kiên quyết

“Lại muốn gặp cái con bé đó” 

“Là Tiffany thưa bố, và những người bạn thân của con nữa”

“Tay con đã phế rồi, cũng không chơi được guitar nữa thì về làm gì, ở lại lại việc cho công ty của ta sẽ tốt hơn cho con.” – Ông Kim nhẹ giọng khi thấy thái độ của Taeyeon

“Tay con không phế, con vẫn có thể chơi đàn được. Con biết việc gì tốt hơn cho con, con thật sự không hợp với công việc kinh doanh của bố, con muốn về Hàn một chuyến” – Taeyeon tiếp tục nói

“Con đã chết rồi thì về làm cái quái gì” – Ông Kim nói với giọng mỉa mai

“Ý bố là gì ạ” – Taeyeon thắc mắc.

“Không thắc mắc khi không thấy mấy đứa đó tới thăm con sao, với chúng nó, con đã chết từ cái ngày xảy ra cái tai nạn đó.”

“Bố đã làm gì” 

“Ta bảo với chúng rằng con đã chết sau khi ta chuyển con sang đây”

Nước mắt rơi trên khuôn mặt Taeyeon. 

“Sao bố có thể làm như vậy, bố là bố của con mà” 

“Ta làm tất cả vì lợi ích của con, bên cạnh chúng con sẽ chẳng bao giờ có tương lai” – Ông Kim đập mạnh tay xuống bàn

“Sao bố lại cho rằng con không có tương lai, bố đã bao giờ ủng hộ con khi con làm bất cứ điều gì chưa kể từ lúc con sinh ra cho đến bây giờ. Có khi nào bố ở bên con lúc con cần chưa, bố luôn luôn bận rộn với công việc của bố. Họ thì luôn luôn ở bên con, họ khiến con cảm thấy hạn phúc….điều mà bố chưa bao giờ mang lại cho con” – Taeyeon chậm rãi đứng lên và ra khỏi văn phòng.

Taeyeon đi dạo bên dòng sông Seine với đôi mắt đỏ hoe, mùa đông năm nay dường như lạnh hơn rất nhiều. Lấy chiếc điện thoại trong túi, Taeyeon bấm số.

“Unnie, em cần chị giúp” 

End Flashback

Sooyoung đứng đó nhìn người bạn của mình, cô biết, mỗi khi buồn hay có bất cứ chuyện gì không vui, Taeyeon đều đến đây. Sooyoung đã đứng đây đủ lâu để thấy đôi vai khẽ run lên của bạn mình, người bạn với vóc dáng nhỏ bé đó luôn tỏ ra hài hước và mạnh mẽ nhưng trong tâm lại là người yếu đuối nhất. Sooyoung cũng biết không nên làm phiền Taeyeon vào lúc này, đợi một lúc lâu, khi chắc chắn Taeyeon đã ổn, cô bước đến leo lên tường thành và đặt xuống cạnh Taeyeon một lon bia.

“Lại trốn ra đây một mình à” – Sooyoung ngồi xuống bên cạnh Taeyeon

“Cậu luôn luôn biết minhd ở đâu nhỉ, Fany đâu ?” – Taeyeon cầm lấy lon bia và mở nó ra

“Đã đưa về nhà, để Jessica chăm sóc một lúc cũng được mà, chườm nước nóng là sẽ không sao. Với lại tớ thích uống bia với tên lùn này hơn” – Sooyoung đưa lon bia của mình ra và Taeyeon cụng lấy nó.

“Lâu lắm rồi mới trở lại đây nhỉ” – Taeyeon nói sau khi hớp một ngụm.

.

.

.

.

“Tối qua cậu và Sooyoung về nhà trễ thế ?” - Tiffany hỏi Taeyeon khi cả nhóm đang ngồi ở quán cà phê

“Bọn tớ có uống một chút, bọn tớ về thì Jessica đã về rồi” – Sooyoung trả lời – “À, mà quán gần đóng cửa rồi mà không thấy Jessica đâu nhỉ”

“Tớ không gọi được cho cậu ấy từ chiều đến giờ” –Tiffany lo lắng nói

“Lúc mới đến em tưởng Jessica unnie ở đây chứ, xe chị ấy ở trong bãi xe mà” – Yoona thắc mắc.

“Hôm qua cả đám về bằng xe chị, em với Yuri cũng liều quá hen, lên báo một cái là xong phim rồi” – Sooyoung kí đầu Yoona

“Em không nhào vô thì giờ này chị ở trong bệnh viện rồi” – Yoona bĩu môi – “Ôi, nhớ thời xưa quá” 

Cả nhóm tiếp tục ngồi tám chuyện ngày hôm qua thì điện thoại Tiffany đổ chuông.

“Alô” 

[….]

“Àh, là em hả, có chuyện gì vậy Krystal”

[…..]

“Được rồi, chị sẽ đi xe với Sooyoung, nhưng sao điện thoại Jessica lại không nghe máy”

[….]

“Thật chứ, cậu ấy đang ở nhà” ……”Ok chị biết rồi, thank em”

“Jessica có chuyện gì à” – Sooyoung hỏi sau khi Tiffany cúp máy

“Cậu ấy bị ốm nên nhờ Krystal gọi cho mình, bảo không đến đón mình được” – Tiffany trầm ngâm một lúc rồi cầm lấy giỏ xách của mình. – “Tớ đến nhà cậu ấy đây, tớ đi trước nhé” 

Krystal mở cửa sau hai tiếng chuông

“Tiffany unnie, sao chị lại đến đây” - Krystal ngạc nhiên – “Chị vào nhà đi” 

“Jessica sao rồi, sao cậu ấy lại ốm ?” – Tiffany hỏi khi bước theo Krystal vào nhà

“Em cũng không biết, hồi chiều khi vào văn phòng thì em thấy chị ấy gục lên bàn rồi, nên em đưa chị ấy về nhà luôn, chị ấy nhờ em gọi cho chị mà em quên mất, lúc nãy mới nhớ ra, xin lỗi unnie” 

“Không sao, cậu ấy khá hơn chút nào chưa” 

“Vẫn chưa, chị ấy ít khi bị nhưng một khi đã bệnh thì lại nặng hơn người khác nhiều, em đoán chị ấy bị cảm lạnh”

“Vậy chị với em đưa cậu ấy đi bệnh viện” – Tiffany đề nghị

“Chị ấy ghét bệnh viện mà unnie, có bệnh gần chết chị ấy cũng không chịu đến bệnh viện đâu, em đã cho chị ấy uống thuốc rồi” – Krystal mỉm cười – “Mà unnie đến lúc này thật hay quá, em có việc bận nên không ở đây tối nay được, chị chăm sóc Jessica unnie giùm em nhé, em sợ để chị ấy một mình ở nhà thì không ổn”

Nói rồi Krystal không kịp để Tiffany trả lời mà chạy vòng quanh căn nhà để vơ lấy giỏ xách, điện thoại và giày của mình rồi phóng biến ra cửa, để lại Tiffany ngơ ngác giữa nhà.

“Hai chị em nhà này giống nhau thật, chẳng bao giờ để người khác nói hết câu hay trả lời trả vốn gì cả” – Tiffany bật cười

Nhưng Tiffany đâu thấy được nụ cười gian tà của Krystal khi cô ấy chạy ra khỏi cửa. Giờ này thì Krystal làm gì có việc bận chứ, cô chỉ muốn cho chị của cô có không gian riêng với Tiffany mà thôi.

Tiffany mở cửa bước vào phòng Jessica, đi về phía giường nơi Jessica đang lằm, cô thấy Jessica có vể đang rất lạnh khi cứ nắm lấy mép chăn nhưng lại đổ khá nhiều mò hôi. Tiffany xuống bếp lấy một thau nước ấm và vắt khăn đắp lên trán Jessica. Lúc này Jessica mới nhìn kỹ khuôn mặt của Jessica, khi ngủ cô ấy rất đáng yêu. Nhưng nét mặt Jessica nhìn rất xanh xao, Tiffany lại nghĩ mình có vẻ vô tâm quá, luôn để Jessica lo lắng cho mình trong khi cô lại không để ý rằng dạo này Jessica có vẻ ốm hơn hẳn. 

“Grừ….Grừ…” - Jessica rên lên, và lại túm lấy chăn.

Tiffany đưa bàn tay mình áp lên má Jessica, có vẻ như Jessica thấy ấm nên cứ dụi mặt vào tay Tiffany. Nhìn khuôn mặt đang nhíu lại vì lạnh khiến Tiffany bật cười, Jessica thật sự rất dễ thương, nhìn giống như con mèo nhỏ vậy. Tiffany quyết định leo lên giường nằm với Jessica để giữ cho cô ấy ấm hơn, còn Jessica vừa cảm nhận được hơi ấm thì ngay lập tức vòng tay ôm lấy người Tiffany thật chặt không buông khiến tim Tiffany lại đánh trống liên hồi. Đưa tay vuốt vài lọn tóc trên khuôn mặt Jessica, Tiffany cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ánh sáng chiếu vào làm Jessica giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy và cảm thấy đầu mình vẫn còn khá đau. Jessica khát nước, cô loạng choạng bước xuống cầu thang định đi về phía nhà bếp nhưng lại mệt nên vừa thấy ghế Sofa ở phòng khách là ngay lập tức nhào lên và nằm bẹp ở đó. Jessica nằm dài trên ghế sofa với đôi mắt nhắm nghiền, hai tay xoa thái dương để đỡ đau đầu hơn nhưng nó vô tác dụng, cô nghe thấy vài tiếng động phát ra từ phía nhà bếp.

“Krys, lấy cho unnie ly nước, unnie đau đầu quá” – Jessica nói vọng vào trong bếp.

Khi nghe tiếng bước chân lại gần mình, Jessica đưa tay ra đón lấy ly nước với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Uống một hơi hết ly nước, Jessica lại đưa cái ly trả lại. Jessica bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên trán mình. 

“Cậu đau lắm hả” – Tiffany hỏi

Jessica giật mình đứng bật dậy và vì cái đầu đang quay mòng mòng nên hậu quả là cô lại té ngược xuống ghế sofa.

“Tớ có phải ma đâu mà cậu lại giật mình dữ vậy” – Tiffany bật cười.và đỡ Jessica ngồi dậy 

“Fa…Fany, sao cậu lại ở đây, tớ cứ tưởng Krystal”

“Krystal bảo cậu bệnh, nên tớ đến đây, không được sao” – Tiffany nheo mắt nhìn Jessica

“Tớ sợ tớ lây bệnh cho cậu thôi” – Jessica mỉm cười

“Tớ làm đồ ăn sáng rồi, cậu ăn một ít rồi uống thuốc sẽ đỡ đau đầu hơn” – Nói rồi Tiffany đứng dậy định đi vào bếp thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cô giật mạnh lại khiến cô ngồi lại trên ghế, ngay lập túc Jessica vòng tay ôm lấy eo cô. Jessica tựa cằm mình lên vai Tiffany. (Back hug )

“Cứ thế này là hết đau đầu rồi”

“Vừa mới nói sợ lây bệnh cho tớ mà giờ lại ôm tớ thế này” – Tiffany bĩu môi và ngả người dựa vào vai Jessica.

“Ai bảo Jessica Jung lại có bạn gái dễ thương thế này cơ chứ” – Jessica bật cười

“Tối hôm qua cậu ôm tớ cả đêm còn chưa đủ sao giờ lại con đòi ôm”

“Hả, cậu đến từ tối hôm qua” – Jessica buông Tiffany ra và hỏi 

“Ừh, và vị cậu lạnh nên ôm mình cứng ngắc, tay tớ giờ vẫn còn tê đây” – Tiffany khoanh tay lại 

“Ôi” – Jessica đưa tay vỗ trán mình – “Phải bệnh thêm nhiều lần nữa mới được”

“Yah, Jessica Jung, cậu muốn chết hả” – Nói rồi Tiffany quơ lấy cái gối gần đó và nện cho Jessica vài cái. 

Jessica tay thì đỡ miệng thì kêu đau nhưng lại cứ ngoác miệng mà cười, cô cảm thấy cơn đau đầu của mình cũng không còn nữa. tiếng cười cứ vang vọng trong nhà với cái tính trẻ con của Jessica.

.

.

.Vài ngày sau

.

.

Sau khi đóng cửa tiệm, cả nhóm quyết định đi bộ tới một quán ăn ở gần đó. Trong khi Jessica, Tiffany và Taeyeon đi phía trước trong im lặng thì cặp đôi Hyoyeon và Sooyoung lại nhặng xị ở phía sau, ho đang cãi nhau về việc ăn món gì trong buổi tối hôm nay. Bỗng một tiếng rồ ga lớn vang lên làm cả nhóm giật mình đứng lại, một chiếc mô tô phân khối lớn đi ngược chiều bỗng nhiên leo lên lề và lao nhanh về phía khi Jessica, Tiffany và Taeyeon. 

Jessica đang định vòng tay qua ôm lấy Tiffany thì cảm thấy một cánh tay đẩy mình về phía bức tường bên trong, cánh tay cô va mạnh vào tường. Ttrước khi nhận thức được điều gì đã xảy ra khi mình bị đẩy vào trong, Jessica thấy Tiffany và Taeyeon ngã lăn trên mặt đường. Jessica chết lặng khi thấy Tiffany đang ôm lấy Taeyeon. Sooyoung và Hyoyeon hét lên lao đến đến bên Tiffany và Taeyeon.

Tại bệnh viện

“Tớ đã bảo là bọn tớ không sao mà Sooyoung, cậu cứ nằng nặc bắt bọn tớ vào bệnh viện để kiểm tra, cậu biết tớ ghét bệnh viện thế nào mà” – Taeyeon cằn nhằn với Sooyoung, trong khi Tiffany cười với Hyoyeon.

“Tay và chân hai cậu đầy vết xước và chúng đang chảy máu khi hai cậu nằm ôm nhau tình cảm dưới mặt đường, và tiện thể nhắc luôn cho hai cậu nhớ, xương cốt của hai người chẳng có ai lành lặn cả đâu, hai người đều phải nắn lại xương trong vụ tai nạn kỳ trước,. Và vì chúa Taeyeon, nếu cậu không thôi càm ràm về cái việc sợ bệnh viện của cậu và để yên cho bác sĩ băng bó thì tớ sẽ lấy băng keo dán miệng cậu lại, Choi Sooyoung này đã nói là làm đấy” – Sooyoung nghiến răng và nói. Hyoyeon và Tiffany chỉ biết cười trước cuộc đấu khẩu của họ.

“Tớ và Sooyoung qua xem Jessica ở phòng bên cạnh đây, hai cậu ở đây băng bó vết thương chờ tụi tớ nhé” – Hyoyeon khoác tay Sooyoung rồi nói và nhận được cái gật đầu của Tiffany. Tiffany khá lo lắng vì tay Jessica bị đau và cô ấy khá yên lặng trên đường đến bệnh viện.

Bên phía Jessica

“Cậu ổn chứ Jessica” – Sooyoung hỏi khi bước vào cùng Hyoyeon. 

“Tớ ổn, bác sĩ bảo tay tớ bị trật khớp khi va vào tường thôi, băng cố định vài ngày sẽ khỏi” – Jessica nhìn Sooyoung và nói. 

“Cậu thật sự không sao chứ, tớ thấy cậu im lặng trong suốt quãng đường đến bệnh viện”

“Tớ ổn thật mà, do tay tớ đau thôi, cậu cũng biết tớ là người sợ đau mà” – Jessica mỉm cười với hai người họ.

Sooyoung gật đầu, cô và Hyoyeon nhìn nhau, cả hai người biết Jessica đang nói dối. Họ biết Jessica đang suy nghĩ về sự việc xảy ra lúc nãy. Sooyoung và Hyoyeon đi phía sau nên nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra trong tích tắc đó. Chiếc xe đang lao về phía ba người phía trước, gần như ngay lập tức Tiffany đã đẩy Jessica về phía bên trong, sau đó ôm lấy Taeyeon. May mắn cho hai người họ là chiếc mô tô đó kịp né sang một bên, chỉ va quẹt vào cánh tay của hai người khiến họ mất thăng bằng và ngã xuống đất. Khi chạy đến đỡ hai người họ, Sooyoung ngước lên nhìn Jessica đang đứng phía bên trong và thấy đôi mắt của Jessica nhìn vô định vào một khoảng không nào đó.

“Tớ mà bắt được cái tên đó thì tớ sẽ nện hắn một trận ra trò, phước ba đời nhà hắn khi chiếc mô tô của hắn không bị ngã” – Sooyoung quyết định phá vỡ im lặng.

“Tớ và Sooyoung đi mua một ít nước uống, cậu xong rồi qua phía hai người bọn họ nhé” – Hyoyeon đề nghị

“Ôi, lần đầu tiên trong cuộc đời, tớ quên mất cơn đói của mình đây” – Sooyoung ngửa cổ lên và nói khiến Jessica và Hyoyeon bật cười.

“Đi thôi”

Hai người họ ra khỏi phòng được một lúc thì bác sĩ cũng băng bó xong cho Jessica. Cô vội cảm ơn bác sĩ rồi bước vội về nơi Tiffany đang băng bó. Jessica đang rất lo lắng vì khi nãy cô thấy Tiffany bị trầy xước khá nhiều. Đến cửa phòng , Jessica nhìn vào thì thấy họ đã băng bó xong, bác sĩ cũng không còn ở đó nữa. Đưa tay đẩy cửa định bước vào thì Jessica nghe thấy tiếng họ đang nói chuyện.

“Nhưng cậu thật sự không phải làm như vậy” – Jessica thấy Taeyeon nắm lấy tay Tiffany – “Cậu thật sự làm tớ rất sợ đấy, Fany àh”

“ Tớ cũng sợ mà Taeyeon, tớ sợ mất cậu một lần nữa, nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa tớ sợ mình không chịu đựng nổi đâu, 3 năm qua là quá đủ rồi, và đời người không có nhiều cái 3 năm để thử thách bản thân mình đâu” – Tiffany mỉm cười, đung đưa bàn tay đang nắm lấy Taeyeon.

“Tớ yêu cậu, Fany àh” – Taeyeon nói và vòng tay ôm lấy Tiffany

“Cậu luôn ở trong trái tim tớ” 

Jessica đưa tay ngăn tiếng nấc của mình, Jessica cảm tưởng như mình có thể nghe được tiếng trái tim mình tan vỡ. Cô cảm thấy đau, bàn tay Jessica rời khỏi chốt cửa, cô quay lưng bước nhanh về cầu thang, Jessica muốn rời khỏi đây ngay lập tức, càng nhanh càng tốt. Vừa ra khỏi hành lang thì Jessica va vào Sooyoung và Hyoyeon.

“Cậu đi đâu mà vội vàng vậy Jessica” 

“Tớ có việc, tớ phải về trước” – Jessica nói lớn mà không quay lưng lại.

Sooyoung và Hyoyeon lo lắng bước nhanh vào phòng của hai người bạn mình. Họ thấy hai người đang cười và trò chuyện với nhau

“Có chuyện gì với Jessica vậy” – Sooyoung lo lắng nhìn hai người họ và hỏi.

“Jessica ? Tớ đang đợi cậu ấy qua đây mà, tớ thắc mắc sao lâu quá mà cậu ấy vẫn chưa qua đây” – Tiffany nhíu mày nhìn Sooyoung.

“Lúc nãy bọn tớ qua thì cậu ấy băng bó sắp xong rồi mà, với lại tớ thấy cậu ấy vừa chạy ra khỏi hành lang này mà” – Sooyoung ngưng lại một chút – “Mà Hyo này, hình như lúc cậu ấy trả lời bọn mình, giọng cậu ấy lạ lắm phải không” 

“Đúng rồi, nghe như bị nghẹn ấy” – Hyoyeon trả lời rồi cả bốn người bọn họ trố mắt nhìn nhau

“Cậu ấy đã nghe tớ và Taeyeon nói chuyện ư, không thể nào” – Tiffany lắc đầu mình liên tục.

“Tớ đoán là cậu ấy đã vô tình nghe được, Sooyoung, Hyoyeon, chúng ta mau đuổi theo Jessica, hai cậu còn khỏe, hai cậu chạy trước đi, chắc cậu ấy không chạy nhanh lắm đâu, mới đây thôi mà” – Taeyeon lên tiếng

Taeyeon vừa dứt lời, cả hai chạy nhanh ra phía cổng bệnh viện, Taeyeon dìu Tiffany chạy theo phía sau. Nhưng khi ra đến cổng bệnh thì chẳng thấy bóng dáng Jessica đâu. Tiffany lấy điện thoại và gọi vào số của Jessica thì máy báo không liên lạc được. Họ bắt taxi về căn hộ của Jessica, nhưng thấy nó vẫn khóa cửa, rõ ràng là Jessica đã không trở về đây.

3 Ngày sau 

“Em sẽ chở chị ra sân bay, unnie” – Krystal nhìn chị mình và nói.

“Không cần Krys, chị sẽ đi bàng taxi, đưa ra sân bay rồi lại tạm biệt lâu la lâu lắc, chị đã chào mẹ rồi, ba sẽ đón chị ở Mỹ, không sao đâu”

“Chị chắc là chị muốn vẫn muốn sang Mỹ làm việc với ba chứ” – Krystal nài nỉ

“Lần thứ một trăm lẻ một để trả lời cho câu hỏi của em, là chị sẽ đi” – Jessica nhìn em mình và mỉm cười.

“Taxi đến rồi, chị đi đây, bye em” – Jessica nói rồi bước vội lên chiếc taxi, đứng một lát nữa không khéo cô lại phải nghe con bé Krystal giảng đạo lý mất. Jessica thở dài quay lại nhìn căn nhà của mình lần cuối.

‎"...Không thể mang lại cho cậu tương lai, tớ trả lại cậu hiện tại

Lặng lẽ rời xa cũng là một kết thúc đẹp

Khi nước mắt rơi xuống, đau thương đã quá nhiều

Xa nhau cũng là một cách hiểu khác

Tớ dành cho cậu sự yêu thương cuối cùng đó là để cậu ra đi

Đừng nằm trên cùng một chiếc giường đôi mà như cách xa cả một bờ biển.

Vết nhơ của tình cảm sẽ từ từ được thời gian xoá nhoà

Đem tình yêu ôm trọn vào lồng ngực nơi trái tim đang thổn thức

Tình yêu cuối cùng đó là để cậu ra đi."

[Buông tay - Lý Thánh Kiệt ]

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro