Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: cứ gọi tại hạ là " Mều "

Rating: G

Category: General

Couples: Yulsic

Note: Đây là lần đầu tiên tại hạ phóng bút, có gì sai sót hay không vừa ý thì mọi người cứ chém đẹp tại hạ ( càng mạnh càng tốt ). Tại hạ xin chân thành cảm ơn =^^=. Enjoy fic nhék ~~~

TƯƠNG NGỘ

CHAP 1

Hữu duyên thiên lý ……….

………….năng tương ngộ 

Thiên Duyên quốc _ năm 1791

Cơn mưa tầm tã trút xuống, ta chạy vội vào mái hiên bên đường, vô tình bờ vai ta chạm nhẹ vào người nàng. Quay đầu sang tạ lỗi với nàng, mắt ta chạm mắt nàng, ánh mắt đẹp đẽ kia thôi thúc ta muốn làm quen với mỹ nhân trước mặt. Ta thu hết can đảm, mạo muội hỏi tên nàng. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào cất lên : “Ta tên Trịnh Tú Nghiên” . “ Tiểu thư có phải là nhi nữ của Trịnh Vương gia không ?” ta hỏi nàng. Nàng nhìn ta ngạc nhiên: “Ân! Nhưng tại sao ngươi biết, ta nghĩ chúng ta không quen nhau ?”. “ Phụ thân ta là bằng hữu kinh doanh với vương gia, người đã từng nhắc đến tiểu thư.” Nàng thắc mắc nhìn ta: “ Phụ thân của ngươi là ai? Xin lỗi trí nhớ ta thực kém.” Ta cười cười với nàng: “ Phụ thân ta chính là thương nhân giàu có nhất kinh thành còn ta là Quyền Du Lợi nhi nhữ của ông ấy.” Nàng như chợt nhớ ra điều gì, đôi mắt lấp lánh nàng cười tươi với ta: “ Thì ra là Quyền lão gia ta cũng từng nghe ngài ấy nói về ngươi.” Nàng vừa mới cười với ta sao??? Ta thấy mắt mình như mờ đi vì nụ cười đó, nụ cười đẹp nhất mà ta từng thấy. Trong khi ta vẫn còn đang si ngốc ngắm nhìn thì nha hoàn của nàng đã mang dù tới đưa nàng đi, tâm thức còn nhớ như in nụ cười và lời từ biệt của nàng. Đó là lần đầu tiên ta gặp nàng.Lần thứ hai, ta gặp nàng trong tửu lâu của gia đình ta, nàng mỉm cười chào ta, ta lại lạc đi trong nụ cười đó đến khi tỉnh mộng thì nàng đã li khai. Ta tiếc nuối thầm trách mình ngốc, tự hỏi đến bao giờ mới gặp lại nàng. 

Lễ Thất Tịch năm nay thực nhộn nhịp a~~~~ nhưng ta lại không thích những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy, không phải vì phụ thân và ca ca cứ lải nhải bên tai về việc ta cứ mãi cô đơn lẻ bóng thì ta cũng chẳng muốn ra ngoài. Cầm trên tay chiếc lồng đèn được phát khi vào hội hoa đăng ta thẫn thờ bước đi, vô tình ta va phải một cô nương đi ngược lại. “A~~~ thực xin lỗi, ta vô ý quá!” Ngẩng đầu lên ta thấy tim mình như ngừng đập, trước mắt ta là người mà ta ngày đêm mong nhớ, là Trịnh tiểu thư của lòng ta. Ôi!!! Phải làm sao đây? Trong lòng vô cùng khẩn trương, ta đang định chào nàng thì nàng đã mỉm cười chào ta trước, ánh mắt trong veo khả ái của nàng lại tiếp tục làm ta nghẹt thở. “Chào Quyền tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên a~~~” nàng tinh nghịch nói với ta. Ta kéo kéo khoé miệng bối rối cười với nàng: “Ân! Đúng là có duyên a~~~ Xem này chúng ta còn cầm lồng đèn giống nhau nữa.” Thầm khen mình thông minh ta cười tươi đưa chiếc đèn lên trước mặt. Nàng mỉm cười đề nghị cùng ta đi dạo, ta vô thức gật gật đầu vì hồn ta đã không còn ở lại trần gian nữa rồi. Chúng ta đi bên cạnh nhau, trò chuyện thực vui vẻ. Ta nghĩ trái tim ta đã không còn đập vì sự sống của chủ nhân nó nữa rồi, nó đã thuộc về nàng, nó đập vì nàng Tú Nghiên à~~~.

Từ sau đêm Thất Tịch, Quyền Du Lợi đã trở thành bằng hữu với Trịnh tiểu thư của nàng. Du Lợi tiểu thư luôn tìm lý do để được gặp mặt người kia, dần dà hai người trở nên thân thiết như tỉ muội, càng thân nhau càng hiểu nhau Du Lợi càng yêu Trịnh Tú Nghiên, tình cảm đã có thể nói là “tình sâu ý đậm”. Những cử chỉ quan tâm chăm sóc Tú Nghiên, Du Lợi đã không muốn giấu diếm nhưng không quá lộ liễu. Tiếc rằng “ hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình” Tú Nghiên tiểu thư vẫn không nhận ra hành động yêu thương đặc biệt của người kia dành cho mình. Quyền Du Lợi rất muốn nói ra tình cảm này nhưng nàng sợ sau khi bày tỏ người kia sẽ không muốn làm bằng hữu với nàng nữa chứ đừng nói là yêu nàng. 

Thời gian trôi thật nhanh, hôm nay lại là đêm Thất Tịch, tức là tròn một năm hai người kết giao bằng hữu, cũng là một năm tình cảm của Quyền tiểu thư. Đêm nay Quyền Du Lợi quyết định sẽ một lần vì mình mà ích kỷ, nàng sẽ nói hết tâm tư suốt một năm trời của mình cho người kia biết, cho dù người kia có từ chối hay xa lánh nàng thì nàng vẫn cam lòng. Như năm trước, hai người cùng nhau đi dạo, được một lúc Quyền Du Lợi liền phân phó cho nha hoàn của mình cùng nha hoàn của người kia ly khai nơi khác. Dưới ánh trăng mờ ảo đêm Thất Tịch bên dòng sông đầy hoa đăng lấp lánh trôi, Quyền Du Lợi nhẹ nhàng nắm lấy tay Trịnh Tú Nghiên. Trịnh tiểu thư ngỡ ngàng vì hành động cùng biểu hiện của người kia nhưng vẫn không nói gì, một lúc sau Quyền Du Lợi mới chậm rãi cất tiếng nói: “ Nghiên nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Chưa hết bàng hoàng vì hành động của Quyền Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên lại ngạc nhiên khi nghe người kia thay đổi cách xưng hô, dự cảm có gì đó sắp xảy ra khiến nàng nói không nên lời, chỉ e dè gật gật đầu. Du Lợi thấy phản hồi của người nọ liền nói tiếp: “ Ta biết nói ra điều này thực rất hoang đường, có lẽ sẽ khiến nàng hoảng sợ nhưng ta đã quyết định rồi không thể không nói ra.” Nói đến đây bỗng Quyền Du Lợi ngưng lại khiến Trịnh Tú Nghiên hồi hộp không thôi: “ Vậy đó là gì?” Chỉ thấy Quyền Du Lợi nhìn Trịnh tiểu thư thật dịu dàng, tay vẫn nắm chặt tay người đó, từ tốn mở miệng nói: “ Ta yêu nàng!” Trịnh tiểu thư hai mắt tròn xoe mở to nhìn Quyền Du Lợi, khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng, định quay người bỏ đi thì nàng đã bị người kia kéo vào lòng thì thầm bên tai: “ Ta biết loại tình cảm này nhất thời nàng rất khó chấp nhận, có thể nàng sẽ nghĩ ta kỳ quái, sẽ không tiếp nhận ta nhưng đây chính là chân tình của ta, ta mong nàng sẽ suy nghĩ kĩ trước khi quyết định. Ta sẽ chờ hồi đáp của nàng.” Buông nàng ra Du Lợi quay người bước đi. Nàng đứng đó tâm can rối bời.

Kể từ hôm đó Trịnh Tú Nghiên tránh gặp mặt người họ Quyền kia, nàng không phải kì thị người ấy chỉ là nàng không biết phải đối mặt với Quyền Du Lợi thế nào. Nàng nghĩ làm sao giữa hai nữ nhân lại có thể phát sinh loại tình cảm yêu đương như thế, tâm trí nàng hiện giờ rối như tơ vò, khi nghe Quyền Du Lợi nói yêu mình nàng không thấy kinh sợ, nàng thấy bối rối nhiều hơn, nàng không biết là mình có tình cảm với kẻ kia hay không. Suốt mấy ngày không gặp nhau người kia có gửi tín cho nàng, không hề nhắc lại chuyện đêm đó cũng không hối thúc nàng. Nàng đọc nhưng không hồi âm, người kia cũng kiên trì gửi tín mặc dù chẳng nhận lại được gì. Không gặp người kia nàng cũng rất nhớ, nhớ bàn tay ấm áp của người kia khi nắm lấy tay nàng, nhớ nụ cười ngây ngốc của kẻ đó, nàng nhớ nhiều lắm nhưng nàng không thể gặp người đó, nàng vẫn chưa xác định tình cảm của mình, bây giờ tâm nàng rối lắm. Một tháng trôi qua mà nàng vẫn chưa có câu trả lời cho chính mình nhưng nàng nhớ Quyền Du Lợi lắm nên quyết định đến tửu lâu của người ta. Vừa đến thấy người kia đang cười cười nói nói thực vui vẻ với một cô nương cả hai còn nắm tay nhau, tự nhiên nàng cảm thấy tâm mình một trận đau nhói, nàng quay người bỏ đi. Về đến phủ nàng giận dỗi bỏ vào phòng, làm nha hoàn của nàng một phen hoảng sợ không biết tâm tư chủ tử như thế nào. Nàng nằm trên giường trùm kín chăn thầm nguyền rủa tên Quyền Du Lợi mới không gặp nàng có một tháng mà đã có người khác, bỗng giật mình nghĩ lại không lẽ nàng đang ghen sao??? Không thể nào được, nàng đâu có yêu kẻ đó, không thể nào như thế được…… Nằm được một hồi nàng ra ngoài tìm nha hoàn của mình, đi ngang qua nhà bếp nàng nghe được hai nha hoàn nói chuyện với nhau: “ Ai nha~~~ nếu ngươi khó chịu khi thấy hắn cười nói với nữ nhân khác thì chắc chắn là ngươi đang ghen, ngươi yêu hắn rồi phải không?” Nha hoàn kia đỏ mặt: “ Ta không biết a~~~”. Nha hoàn kia tiếp lời: “ Ngươi đừng dối lòng nữa, thừa nhận đi ~~~”. Nàng nghe đến đó như bị đụng trúng chỗ ngứa liền thấy nhột nhạt, chẳng lẽ bao lâu nay nàng đang tự lừa dối chính mình, nàng đã yêu kẻ đáng ghét kia. Cuối cùng, lý trí cũng đã thua trái tim nàng, nàng quyết định sẽ gặp kẻ kia để nói hết tâm tư của nàng.

--------------------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi